Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 166: Chương 166: Tam công tử




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 51: Tam công tử

Trần Sơn ngẩn ra, trong mắt có chút nghi hoặc, nhìn sang Mã Vệ.

-Cô ta trước đó cũng nói y hệt như vậy, nhưng chuyện này có chút hơi khó tin.

Mã Vệ mở miệng nói. Cái này cũng khó mà trách hắn được, bằng là người khác thì cũng chẳng tin nổi.

Trần Sơn ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng xuống:

-Ngươi lấy gì để chứng minh Thương Lan Thảo không có trong tay ngươi?

-Bổn cô nương nói không có tức là không có, đã không có thì cần gì phải chứng minh.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, điêu ngoa nói, không khỏi khiến cho người ta nội tâm sinh ra một tia khó chịu. Bằng là người khác, có lẽ giờ phút này đã bị đánh hội đồng rồi.

Trần Sơn nheo mắt, gân xanh trên trán nổi lên, dĩ nhiên là đã động nộ.

- Không chứng minh được thì đừng xàm ngôn vô ích, đi chết đi.

Dứt lời, Trần Sơn cầm chắc Ma Long Nhận, một lần nữa phát ra hung uy, tuy rằng so với ban đầu không bằng, nhưng vẫn là rất dữ dội, khiến cho người ta chấn kinh.

Đúng lúc đó, một giọng nói tràn đầy bá khí vang lên, trong ý tứ có vài phần châm chọc:

-Dám động vào tiểu muội của ta, ai cho ngươi cái lá gan đó vậy?

Trong giọng nói ẩn chứa uy áp cường đại, người chưa hiện mà bá khí hàng lâm, dễ dàng chèn ép Trần Sơn, khiến cho hắn một bước cũng không tiến lên nổi. Giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy sự sợ hãi.

“Cường giả Địa Tiên Cảnh?”

Nội tâm Trần Sơn hoảng hốt, không ngờ đến việc tại đây lại xuất hiện một tiên giả Địa Tiên Cảnh. Chẳng những xuất hiện, mà người này còn ra sức bảo vệ tiểu cô nương kia nữa.

Nghe ý tứ của hắn ta, ai nấy đều hoảng sợ ra mặt. Tiểu muội của tiên giả Địa Tiên Cảnh, cô nương này, rốt cuộc xuất thân khủng bố đến mức nào.

Mà Trần Sơn, hắn gương mặt tràn đầy sợ sệt, hung uy ban nãy ngay khi giọng nói bá khí kia vang lên thì đã bị đánh nát một cách không thương tiếc rồi.

Trần Sơn cấp tốc lùi lại, nhưng chênh lệch giữa tiên giả Phàm Tiên Cảnh và tiên giả Địa Tiên Cảnh cách biệt vô cùng to lớn, tựa hồ bầu trời và mặt đất, căn bản Trần Sơn hoàn toàn chẳng có lấy một cơ hội này.

Người nọ chỉ hừ lạnh một tiếng mà cơ thể Trần Sơn như bị đóng băng lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đồng thời trong không gian truyền đến một cỗ lãnh ý, thiên địa linh khí biến thành một cái nấm đấm, đấm thẳng vào người Trần Sơn.

Hắn hét thảm một tiếng, thân thể vô lực ngã về phía sau, đập vào một gốc đại thụ cách đó không xa, miệng thổ ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trông khó coi vô cùng.

-Tam ca, ca đến chậm quá, ta bị bọn chúng khi dễ rất nhiều.

Nghe thấy giọng nói đó, tiểu cô nương reo lên một tiếng, gương mặt cực kỳ rạng rỡ, có điều trong câu nói vẫn không quên trách móc.

Chỉ thấy trên ngọn cây cao, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một vị nam tử đứng trên đấy. Người này một thân thanh bào, y phục thêu hoa dệt gấm, thanh bào lay động trong gió chiều.

Hắn mỉm cười nhìn xuống, gương mặt hắn trắng hồng hào, đôi mắt thăm thẳm như tầng trời về đêm, hai lọn tóc theo hành động của hắn mà khẽ lay động.

Phối hợp với hành động phe phẫy chiếc quạt, trên người tràn đầy phong thái vương tôn quý tộc, hoàn toàn khác biệt hành động cố ra vẻ của Đoàn Lương.

Người này chính là tam ca của tiểu cô nương kia, cũng chính là tiên giả Địa Tiên Cảnh đã xuất thủ với Trần Sơn.

Chỉ thấy hắn cười lớn, trong giọng cười ẩn chứa sự ôn hòa đối với tiểu muội của mình:

-Ha ha, có người có thể khi dễ được Mẫn Nhi của ta, thật đúng là chuyện lạ à.

-Tam ca…

-Được rồi, chuyện này để nói sau.

Chỉ thấy hắn nhún chân nhẹ một cái, từ trên cao đáp xuống mặt đất một cách vô cùng nhẹ nhàng và điêu luyện.

Hắn nhìn Trần Sơn và Mã Vệ, miệng vẫn treo nụ cười ôn hòa. Mã Vệ lanh mồm lanh miệng, lập tức ôm quyền hướng về phía tam công tử kia, nói:

-Vãn bối Mã Vệ, không biết tiểu thư là muội muội của tiền bối, xin tiền bối thứ tội.

Trần Sơn cũng ráng gượng đứng dậy. Hắn biết vừa rồi đối phương chỉ tùy ý đùa giỡn một chút, nếu không hắn sớm đã mất mạng rồi. Tiên giả Địa Tiên Cảnh xuất thủ, do dù cả ngàn tiên giả Phàm Tiên Cảnh đồng thời công kích thì cũng chẳng đủ để họ giết.

-Vãn bối Trần Sơn, vừa rồi đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.

-Tiền bối? Bổn công tử bất quá cũng mới mấy ngàn tuổi thôi mà, chưa đến mức được gọi là tiền bối đâu, ha ha.

Nghe Mã Vệ và Trần Sơn gọi mình là tiền bối, dường như vị tam công tử này nghe không hợp ý cho lắm, lắc đầu nói.

-Mà thôi, bỏ đi. Hôm nay bản công tử tâm tình rất tốt, tha cho các ngươi một mạng, cút đi.

-Đa tạ công tử, bọn tiểu nhân cáo lui.

Nghe đối phương không có sát ý, cả hai trong lòng vui mừng. Lúc này chẳng quan tâm đến độc xà đang phát tác nữa, chỉ mong gấp rút rời khỏi chỗ này.

-Chậm đã.

Bỗng nhiên tam công tử lên tiếng, Trần Sơn và Mã Vệ khựng lại.

-Không biết tiền bối có mệnh lệnh gì?

-Ha ha, đừng căng thẳng, bản công tử không ăn thịt các ngươi đâu mà lo.

Nhìn biểu hiện của hai tên này, tam công tử tiếu ý cười, sau đó lấy ra hai viên đan rồi ném qua.

-Độc xà sắp phát tác, chưa về đến tông môn thì chắc hai ngươi đi gặp ông bà rồi. Đây là giải đan, dùng đi, không cần cảm ơn đâu.

-Đa tạ công tử ban đan, vậy chúng tiểu nhân cáo lui.

-Ừ, đi đi, không tiễn. Nhớ dùng thuốc nhá…

Tuy rằng không hiểu rõ ý tứ của tam công tử là gì, nhưng sau khi kiểm tra hai viên giải đan thì hoàn toàn không có điểm bất thường, nội tâm lấy làm lạ, có điều đối phương nếu đã muốn giết mình thì chỉ trong một cái ý niệm mà thôi, mang theo tâm lý đó, cả hai người bọn họ rời đi.

-Tam ca, sao không giết quách bọn chúng đi, nhìn ngứa mắt quá.

Tiểu cô nương tên Mẫn Nhi đi đến chỗ tam công tử, trề môi phồng má, trông gương mặt đáng yêu vô cùng, hướng tam công tử trách móc:

-Con gái con lứa, mở miệng ra là chém chém giết giết, bạo lực chết đi được. Xem ra phải nhờ đại tẩu dạy dỗ lại một lần nữa rồi.

-Quên đi, muội không đến chỗ đại tẩu đâu. Thế nào đại tẩu cũng bắt muội học tập tiểu thư khuê các, cầm kỳ thư họa, chán lắm.

-Ha ha ha, Mẫn Nhi của ta cũng biết sợ nữa à.

-Ngoại trừ nhị ca đáng ghét ra thì đại tẩu là người đáng sợ nhất, nghĩ đến là rét run cả người. À, mà vừa rồi huynh thực sự cho hai tên đó giải đan à?

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Mẫn Nhi liếc mắt nhìn tam công tử, nghi ngờ hỏi:

-Giải đan là thật, tam ca của muội dù sao cũng là tiên giả Địa Tiên Cảnh, há có thể đi lừa mấy tên tiểu bối đó được. Có điều, dù giải được độc xà thật, cơ mà tác dụng phụ rất lợi hại đó.

-Quả nhiên, với nhân cách của tam ca há có thể tha bọn chúng được, tam ca là nhất.

Vừa cười phá lên thích thú, Mẫn Nhi vừa giơ ngón cái lên. Từ nhỏ đến giờ, vị tam ca này chưa bao giờ khiến nàng thất vọng cả, mỗi lần ai dám động vào nàng, chỉ cần chạy về mách với tam ca, thể nào kẻ gây chuyện với nàng cũng gặp phải rắc rối lớn.

-Ài, nhân cách của tam ca rất cao thượng và độ lượng đó, ai nhìn vào cũng khen cả.

-Phải phải, tam ca là số một. Có điều, tác dụng phụ đó là gì vậy, bật mí muội nghe với.

-Ha ha, cũng không gì quá đáng, chỉ là bị tiêu chảy trong vòng một năm thôi. Có phải tam ca quá nhân từ với chúng không?

Nghe xong câu nói của y, sắc mặt ai nấy đều lộ ra một tia khiếp sợ. Bị tiêu chảy một năm, cái này… dù là tiên giả thì cũng không chịu nổi đâu à. Bị tiêu chảy một ngày thôi cũng đủ làm người ta mất hết sức lực rồi, đằng này lại suốt một năm trời, nghĩ đến cả năm Trần Sơn và Mã Vệ phải ôm nhà xí, hẳn là tư vị không tốt cho lắm.

Vị tam ca của tiểu cô nương này quả thực là tiểu ác ma mà, lại nhìn nụ cười vô tội của y, thật đúng là khiến cho người ta lạnh sống lưng. Ngay cả Mẫn Nhi dù biết thủ đoạn của tam ca rất quái đản, nhưng không nghĩ đến lại chơi người ta một vố thế này, chính nàng cũng phải run lên.

-Tam ca, ca cũng quá độc ác rồi đó.

-Bậy nào, tam ca rất lương thiện, ai cũng nói vậy cả.

Trong lúc hai người trò chuyện, đột nhiên Hạng Hạo cơ thể chao đảo, sắc mặt trắng bệch, bỗng thổ ra một ngụm máu lớn, cuối cùng ý thức dần mất đi.

Cũng may có ba huynh đệ Đoàn Lương đứng bên cạnh đỡ lấy hắn.

-Tam ca, ca xem thử hắn thế nào rồi!

Mẫn Nhi gương mặt có chút lo lắng, vội thúc giục tam ca của mình.

-Để tam ca xem.

Chỉ thấy tam công tử truyền một thần thức vào cơ thể Hạng Hạo để kiểm tra, sau một lúc thì nói.

-Không sao, hắn chỉ bị kiệt sức, nghỉ ngơi một đêm là được.

Tam công tử cười một tiếng, sau đó nhét vào miệng Hạng Hạo một viên đan dược, đồng thời vận chuyển lực lượng giúp hắn tiêu hóa viên đan dược đó.

Cuối cùng, tam công tử lấy ra một cái pháp bảo, đó là một thanh tiên kiếm nhìn rất bắt mắt, tỏa ra khí thế cường đại vô cùng, theo ý niệm của tam công tử, thanh kiếm biến hóa thành một đại kiếm khổng lồ, nằm lơ lửng trước mặt chúng nhân.

-Gần đây có một cái tiểu trấn, đến đó nghỉ ngơi một đêm. Các ngươi lên đi.

Tam công tử cầm tay Mẫn Nhi, giúp nàng thuận lợi trèo lên tiên kiếm. Còn Hạng Hạo thì được Đoàn thị tam huynh đệ đỡ hắn ngồi lên, sau đó tam công tử thúc giục, tiên kiếm hóa thành một đoàn lưu quang rực rỡ, tiến về phía Thanh Giang trấn.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Ngồi trong hang động thiên nhiên, tất cả diễn biến phía kia đều bị Tinh Hồn quan sát hết thảy. Nhớ đến vị tam công tử kia, trong mắt Tinh Hồn xuất hiện một tia úy kỵ.

Hắn đã đoán được thân phận của Mẫn Nhi rất siêu phàm, nhưng không ngờ nàng lại có một tam ca thực lực Địa Tiên Cảnh. Không biết, nhị ca và đại ca của nàng ta thực lực còn mạnh cỡ nào.

Cũng may từ đầu đến cuối bản thân không có ra mặt, nếu không chưa chắc gì số mệnh đã tốt như hai gã Trần Sơn, Mã Vệ, được tam công tử dễ dàng thả đi. Dù sao từ đầu đến cuối, làm cho Trần Sơn, Mã Vệ truy đuổi Mẫn Nhi đều do một tay hắn bày ra cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.