Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 336: Chương 336: Thần Thiết môn




Nhớ lại mấy ngày trước, lúc nhóm đệ tử Tuyên Vũ môn rời đi, Tinh Hồn đã âm thầm thả ra Quỷ Diện trùng bám lên trên người bọn họ, để cho Quỷ Diện trùng thay hắn nghe lén những tin tức mà bọn họ trong lúc chẳng hay biết nói ra.

Vừa rồi, khi vừa đặt chân đến gần vị trí mà bốn tông môn kia tập trung để đón Thái Ngọc Tân, Tinh Hồn đã âm thầm thu hồi lại Quỷ Diện trùng. Nhờ trình độ ẩn nặc khí tức rất lợi hại, không ngờ một gã trung kỳ Linh Tiên cảnh như Dương Thiên Quân cũng không hề phát giác ra được. Hiểu được chuyện này, Tinh Hồn trong lòng càng tò mò hơn về thiên phú của Quỷ Diện trùng.

Bất quá, tạm thời gác chuyện tìm hiểu qua một bên. Cấm chế phong ấn bảo vệ bên ngoài địa cung, sở dĩ Tinh Hồn biết rõ thời gian ngắn nhất là nhờ thông qua cuộc nói chuyện trao đổi giữa các tông môn với nhau. Kết hợp với kiến thức về trận pháp cấm chế của mình, Tinh Hồn cũng từ đó mà suy đoán ra.

Hiện tại hắn chỉ lưu lại một con Quỷ Diện trùng đang ẩn nặc bên dưới đó, số còn lại đều thu lại cả. Tuy rằng chỉ có vài con Quỷ Diện trùng, thế nhưng duy trì khống chế bọn chúng ở một khoảng cách xa trong nhiều ngày trời cũng khiến Tinh Hồn tiêu hao khá nhiều tinh thần lực.

Xong xuôi, Tinh Hồn cũng liền rút lui khỏi nơi này, chuẩn bị thật tốt để năm ngày sau bước vào trận đại chiến với tiên giả Linh Tiên cảnh.

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Trở lại phía bên dưới, Thái Ngọc Tân đôi tuệ nhãn quét nhìn xung quanh, khẽ gật gật đầu, tựa hồ ý tứ rất hài lòng với thái độ của chúng nhân.

Trong số những người đang có mặt ở đây tiếp đón Thái Ngọc Tân đại sư thì Xích Dương đạo nhân là người có uy vọng lớn nhất. Trước đó khi Thái Ngọc Tân còn chưa xuất hiện thì tất cả đã cùng quyết định, phụ trách tiếp đón Thái Ngọc Tân chính là Xích Dương đạo nhân hắn.

Sau khi chào hỏi xong, Xích Dương đạo nhân bước đến gần Thái Ngọc Tân đại sư, dùng thái độ kính trọng nói:

- Tại hạ Xích Dương đạo nhân, trưởng lão Tuyên Vũ môn ra mắt Thái đại sư.

- Ồ, ra là Xích Dương đạo nhân. Lão phu tuy rằng sinh sống tại Kim Lan quốc, nhưng cũng đã từng được nghe qua uy danh của Xích Dương đạo hữu. Hân hạnh, hân hạnh.

Thái Ngọc Tân đại sư gương mặt hoàn hoãn tươi cười, điều này khiến cho việc trao đổi dễ dàng hơn. Xích Dương đạo nhân trong lòng vui mừng, rồi sau đó dùng thái độ khiêm tốn tiếp tục tiếp lời:

- Thái đại sư quá khen. Đi đường xa, có lẽ đại sư cũng đã mệt. Hiện tại đại sư có cần nghỉ ngơi không?

- Trước tiên đưa lão phu đến vị trí tồn tại cấm chế, sau đó lại nói tiếp.

- Như vậy thì đành làm phiền đại sư rồi, mời.

Dứt lời, Xích Dương đạo nhân cùng với Thái Ngọc Tân đại sư và những vị trưởng lão bốn tông phái cùng đi theo. Đương nhiên các đệ tử vẫn được an bài ở lại, cho đến khi lối vào địa cung thông suốt thì bọn họ mới được phép rời khỏi khu vực an toàn.

Mất khoảng chừng hơn nửa khác, Xích Dương đạo nhân, Thái Ngọc tân đại sư và những vị trưởng lão bốn tông phái còn lại đã đến được vị trí tồn tại cấm chế của tòa địa cung kia.

Chỉ thấy trước mặt là một cái hố băng khổng lồ, từ bên trong tán ra một loại ánh sáng màu lam ngọc thần kỳ, tựa hồ ẩn chứa một loại quy tắc nào đó vậy, khiến cho không gian bên trông nhìn rất giống một cái hồ nước.

- Đây chính là lối vào địa cung, mời đại sư xem qua.

Bước chân dừng lại, Xích Dương đạo nhân liền ra hiệu mời Thái Ngọc Tân tự mình xem xét. Chỉ thấy Thái Ngọc Tân đại sư gật đầu, rồi bước gần đến chỗ vị trí hố băng, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới, tựa hồ đang tìm tòi thứ gì đó.

Sau một lúc, Thái Ngọc Tân đại sư chợt hỏi:

- Các ngươi có tin tức gì về tòa địa cung này không?

Khi nghe Thái Ngọc Tân đại sư hỏi, dường như đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này, trưởng lão Linh Lôi tông – Đỗ Tư trưởng lão bước lên phía trên, kính ngữ đáp:

- Không biết Thái đại sư đã từng nghe qua về Thần Thiết môn chưa?

- Thần Thiết môn? Chẳng lẽ là thất phẩm tông môn Thần Thiết môn danh tiếng lừng lẫy xuất hiện ba vạn năm trước?

Thái Ngọc Tân đại sư nhướng mày, sau đó đáp.

Chỉ thấy Đỗ Tư trưởng lão lắc đầu.

- Thần Thiết môn đó không phải là Thần Thiết môn mà vãn bối muốn nhắc đến.

- Khoan đã, đừng nói với lão phu là Thần Thiết môn đó nhé.

- Đại sư nói đúng rồi đó!

Khóe miệng Đỗ Tư trưởng lão nhếch lên một nụ cười, nhìn trong nụ cười này dường như tràn ngập sự úy kỵ sợ hãi.

Mà trông Thái Ngọc Tân đại sư, phong thái tao nhã ôn hòa kia cũng biến mất, trong ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ.

- Làm sao các ngươi xác định được, địa cung bên dưới là phế tích Thần Thiết môn? Dù sao chuyện đó cũng xảy ra rất lâu về trước rồi mà?

- Kỳ thực, chuyện này chúng ta cũng không dám chắc địa cung bên dưới có phải là Thần Thiết môn năm đó hay không. Nhưng nghe những đệ tử chứng kiến kể lại, sau một thời gian điều tra suy đoán, chúng ta mới suy nghĩ đến khả năng này.

- Có phải thật sự là phế tích Thần Thiết môn hay không, một khi xuống được đó, mọi chuyện tự khắc sẽ sáng tỏ.

Xích Dương đạo nhân đứng một bên liền chen vào một câu, nhờ vậy khiến cho không khí giảm bớt căng thẳng xuống.

Thu lại tâm tình kích động, Thái Ngọc Tân đại sư trên tay xuất hiện một kiện pháp bảo la bàn có màu trắng ngọc, nhìn thiết kế hình dáng có gì đó rất sang trọng vùng lợi hại. Chỉ thấy Thái Ngọc Tân đại sư tiên lực vận chuyển, đem tiên lực truyền vào chiếc la bàn.

Bất chợt cuồng phong lạnh lẽo thổi lên, khiến cho mái tóc trắng bạc tinh tế cùng với chiếc áo lông thú tung bay phất phơ, phảng phất khí thế vô cùng mạnh mẽ. Chỉ thấy la bàn chượt lóe lên ánh hào quang rực rỡ, lấy vị trí Thái Ngọc Tân đại sư đang đứng làm trung tâm xuất hiện ra hình âm dương bát quái.

Những người đang chứng kiến hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt như được mở mang. Ở tông môn bọn họ không phải là không có Trận Đạo sư, thế nhưng cùng lắm chỉ là Trận Đạo sư cấp kỳ sư mà thôi.

Bây giờ trông thấy Trận Đạo sư cấp kỳ linh như là Thái Ngọc Tân đại sư xuất thủ, so với những tên Trận Đạo sư cấp kỳ sư quả nhiên khác biệt một trời một vực. Chẳng trách Thái Ngọc Tân đại sư tại Kim Lan quốc danh tiếng lừng lẫy đến như vậy,

Từ trong ảo tượng đồ đằng bát quái, đột nhiên có hai đầu quái ngư phân biệt đen trắng khác nhau xuất hiện, không ngừng bơi xung quanh Thái Ngọc Tân đại sư, tạo nên một loại cảnh tượng vô cùng vi diệu.

Song thủ không ngừng kết thành vô số thủ ấn đánh vào la bàn, trông gương mặt của Thái Ngọc Tân trưởng lão lúc này vô cùng nghiêm nghị, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi. Khuông miệng lẩm nhẩm những chú văn nào đó, hai đầu quái ngư đen trắng như hiểu ý, lập tức bơi về phía cái hố băng trước mặt.

Ngay lúc đó, trong không gian vang lên những âm thanh chấn động nghe cực kỳ chói tai, từ trong hố băng bắn ra những đạo kinh lôi xung kích khắp nơi.

Thái Ngọc Tân trưởng lão biến sắc, vội thu hồi lại hắc bạch song ngư trở vào la bàn, đồng thời bước chân nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa lùi vừa tế ra một chiếc kính đồng bát quái, dĩ nhiên cũng là một kiện linh khí vô cùng lợi hại, nhanh chóng tạo thành một tầng quang mạc bảo hộ Thái Ngọc Tân đại sư vào bên trong, nhờ vậy mà miễn cưỡng chống lại được những tia kinh lôi quỷ dị kia.

Những người khác cũng không ngoại lệ, khi thấy kinh biến xuất hiện, hoặc là tháo chạy thật nhanh, hoặc là xuất lực bảo vệ bản thân.

Cũng may là những tia kinh lôi bất ngờ xung kích này chỉ diễn ra trong hai nhịp thở thì liền biến mất, vậy nên ngoại trừ khiến cho chúng nhân thần hồn khiếp hãi, hao tổn tiên lực ra thì không tạo thành quá nhiều ảnh hưởng.

Khói bụi tan biến, quang mạc thủ hộ thu lại, bóng dáng Thái Ngọc Tân trưởng lão hiện ra. Lão ta bước chân một lần nữa tiến về phía hố băng phía trước. Do biến cố nguy hiểm mới nãy, Đỗ Tư trưởng lão giật mình thốt:

- Đại sư cẩn thận.

Chỉ thấy Thái Ngọc Tân đại sư đưa bàn tay lên, ý bảo không có việc gì cả. Ánh mắt vẫn đăm chiêu suy nghĩ nhìn xuống hố băng, hay chính xác hơn là đang suy nghĩ về cái cấm chế đang bảo vệ địa cung bên dưới kia.

Mãi vài giây mà không thấy có biến cố gì diễn ra, Đỗ Tư trưởng lão mới thở phào một hơi nhẹ người. Xem ra, chỉ cần không kích động đến cấm chế thì nó sẽ không tạo ra loại tấn công ngược như vừa rồi.

Xích Dương đạo nhân bước tới đằng sau Thái Ngọc Tân đại sư, ngữ điệu quan tâm hỏi:

- Đại sư không bị thương chứ?

- Xích Dương đạo hữu yên tâm, lão phu không sao cả. Chỉ là, cái cấm chế này, muốn phá giải có chút mất thời gian.

Thái Ngọc Tân đại sư liếc nhìn Xích Dương đạo nhân một cái, rồi lại chuyển dời ánh mắt nhìn xuống cấm chế, thở dài một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.