Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 463: Chương 463: Thiên Kiếm tông đến




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 349: Thiên Kiếm tông đến

Cổ Nguyên đảo, một hòn đảo độc lập nằm ở phía nam Loạn Tiên Hải, diện tích khá rộng lớn, nằm ở vị trí trung tâm hòn đảo là một ngọn núi lửa lớn, có điều từ lâu ngọn núi lửa này đã ngủ say, không còn hoạt động nữa, xung quanh được bao phủ bởi những gốc cây Băng Thụ khổng lồ chọc trời, tạo thành một mảnh Băng Lâm trắng xóa, bình thường hòn đảo này rất hiếm bóng người qua lại bởi ở đây không khí rất khắc nghiệt lạnh lẽo, dưới Linh Tiên cảnh mà không có pháp bảo hỗ trợ thì sẽ rất khó mà chống cự được cái lạnh của hòn đảo này.

Tuy nhiên ngày hôm nay, trên Cổ Nguyên đảo lại có rất nhiều bóng người xuất hiện, tu vi ai nấy đều rất cao cường, đến hòn đảo khắc nghiệt này, tự nhiên chính là vì cổ mộ tiên nhân vừa mới được phát hiện kia.

Người đang có mặt trên đảo, đa số là các tán tiên xung quanh Loạn Tiên Hải, thực lực thấp có cao có, tìm đến Cổ Nguyên đảo là muốn tìm kiếm một tia cơ duyên để thay đổi vận mệnh.

Trên bờ sát bìa rừng Cổ Nguyên đảo, ngoài những túp lều dựng tạm bợ bởi những tên tán tu ra thì có một cái động phủ khá lớn, nhìn rất bắt mắt và sang trọng. Động phủ kia kỳ thực là một pháp bảo dùng để trú ẩn nghỉ ngơi, mang theo bên người rất tiện dụng.

Bên trong động phủ hiện tại có rất nhiều người, nổi bật nhất chính là một ông lão râu tóc trắng bạc, phản phất tang thương năm tháng, tuy nhiên da dẻ rất hồng hào, tràn đầy sinh lực. Ông lão chính là Thái Ngọc Tân, vị Trận Đạo sư cấp Kỳ Linh duy nhất tại Kim Lan quốc.

“Đại sư, ông nói tối đa chỉ được ba ngàn người tiến vào thôi sao?” Ngồi bên cạnh với Thái Ngọc Tân đại sư là một người đàn ông trung niên thân thể mập mạp quá khổ, trông như một khối thịt di động, gương mặt béo tròn, đôi mắt hẹp dài, trên mép mọc ra hai sợi râu đen dài, trông có chút giảo hoạt nhìn Thái Ngọc Tân đại sư hỏi.

“Phải, đây là lão phu đã dốc hết sức lực và tâm huyết mới dựng lên được, nếu như quá giới hạn, dù chỉ một người nữa cũng khiến cho lối vào bị sụp đổ. Dư đại nhân, việc thâm nhập vào cổ mộ tiên nhân lần này, quốc vương rất coi trọng, nếu có chút sai sót, ông chính là người phải chịu trách nhiệm.” Thái Ngọc Tân đại sự nghiêm túc nhắc nhở.

Gã bàn tử này tên gọi là Dư Trạch, tu vi không cao, tuy nhiên địa vị tại Kim Lan quốc phi thường cao cường, có rất ít người dám đắc tội với, được Kim Lan quốc chủ giao phó nhiệm vụ này, đủ biết được hắn có phân lượng như thế nào.

Chỉ thấy Dư Trạch ngón tay xo xoe sợi râu đen dài của mình, trong đôi mắt lộ ra một tia đăm chiêu.

“Chậc, ít như vậy, xem ra cần phải đẩy giá danh ngạch lên cao mới được, tuyệt không thể để lỗ vốn. Thái đại sư, ông giúp ta liệt kê ra số lượng tiêu phí đã sử dụng để mở ra thông lộ, dù là một hạt cát nhỏ nhất cũng không được bỏ sót.”

“Lão phu tự biết, có điều, phân chia lợi nhuận, lão phu thêm một, Dư đại nhân hạ xuống một, như vậy mới công bằng.”

“Chuyện đó để sau hẵn bàn, trước tiên…” Dư Trạch ho khan một tiếng, hắn ta là người rất tham lam, muốn nhả ra thêm một phần nữa tuyệt không dễ dàng, tự nhiên muốn tìm lí do thoái thác thì ngay lúc đó, ở bên ngoài có người tiến vào, trông thấy Dư Trạch và Thái Ngọc Tân đại sư thì lập tức quỳ xuống cung kính, sau đó nói.

“Bẩm Dư đại nhân, người của Địa Ngục giáo và Quỷ tông đã đến.”

“Ồ, nhanh như vậy đã đến, cũng tốt, ngươi lui trước, nhân tiện cho người sắp xếp vị trí nghỉ ngơi cho hai bên, ta và Thái đại sư sẽ ra gặp họ sau.” Dư Trạch hạ lệnh.

“Tuân lệnh đại nhân.”

Hạ lệnh cho tên hạ nhân xong, cùng lúc đó cả hai người Dư Trạch và Thái Ngọc Tân đều bước ra bên ngoài, trông thấy Chu Thiên Tử và Dạ Vương, trên gương mặt béo tròn của Dư Trạch nở nụ cười tươi rói.

“Ha ha, hai vị môn chủ, nhiều năm không gặp, không những trẻ ra, mà thực lực càng ngày càng mạnh, chẳng bù cho tên bàn tử ta, ngoại trừ ngày càng béo ra thì chẳng có chút tiến bộ.”

Dư Trạch thân thể béo tròn, nhìn bước đi cơ hồ cũng nhìn thấy khó khăn, nhìn thân thể của hắn ta đầy đặn như vậy, nhiều người không nhịn được buồn cười, có điều Dư Trạch rất xấu tính, nổi tiếng thù dai, thế nên dù có buồn cười cũng phải ém xuống, bằng không bị phát hiện thì sẽ rất thê thảm.

“Ha ha, Dư đại nhân nói đùa.” Chu Thiên Tử và Dạ Vương cùng đồng thời cười ôn hòa đáp.

Sau đó, ánh mắt chuyển sang ông lão toàn thân bạch bào sang trọng nổi bật, lập tức ôm quyền. “Bái kiến Thái đại sư.”

Luận tu vi, Chu Thiên Tử và Dạ Vương, cả hai đều cao hơn, thực lực cũng mạnh hơn Thái Ngọc Tân không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên, bọn họ khi đứng trước mặt vị Trận Đạo sư này vẫn phải cung kính hành lễ, bởi uy vọng của Thái Ngọc Tân không chỉ ở tại Kim Lan đế đô, mà là bao quát cả toàn bộ Kim Lan quốc rộng lớn, là nhân vật mà bất kỳ thế lực nào cũng hết sức chào đón.

“Hai vị môn chủ, đều là người quen cả, không cần phải câu nệ tiểu tiết.” Thái Ngọc Tân miệng cười cười, xua tay nói.

Đột nhiên ánh mắt lơ đãng trông thấy bóng dáng một tên thanh niên quen thuộc, chính là Tinh Hồn, trên miệng bỗng thoáng qua nụ cười thần bí, sau đó lại tiếp tục.

“Ồ, vị tiểu huynh đệ này, không ngờ lại trở thành đệ tử Địa Ngục giáo.”

Ánh mắt Thái Ngọc Tân không thèm che dấu, nhìn thẳng vào Tinh Hồn, ngay lập tức khiến chúng nhân chú ý đến.

Dĩ nhiên, Tinh Hồn đối với ông ta cũng chẳng hề xa lạ, bởi trước đây, khi hắn còn là đệ tử Thiên Kiếm tông, đã có một lần nhìn qua được vị Trận Đạo sư này.

Bị người ta vạn ánh chú mục nhìn vào, Tinh Hồn ngược lại không hề hỗn loạn mà tỏ ra rất bình tĩnh, ôm quyền nghi lễ: “Vãn bối bái kiến đại sư.”

Một bên Dư Trạch cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi. “Lại có tiểu bối vô danh lọt vào mắt xanh của Thái đại sư à? Dư ta rất hiếu kỳ.”

“Vô danh? Ha ha…” Thái Ngọc Tân bỗng bật cười làm cho Dư Trạch cùng rất nhiều người khác ngạc nhiên. “Dư đại nhân, ngài có lẽ bận trăm công ngàn việc nên không biết, vị tiểu bằng hữu này danh khí rất lớn, một vị tiểu bối thực lực rất mạnh.”

“Thật như vậy à? Thái đại sư, ngài nói rõ hơn một chút được chăng?” Dư Trạch con mắt lộ sự ngạc nhiên.

Chỉ thấy Thái Ngọc Tân ánh mắt chuyển dời sang Chu Thiên Tử, miệng hỏi: “Chu giáo chủ sẽ không phiền chứ?”

“Gã đệ tử này, sớm muộn gì mọi người cũng biết, cũng không có gì phiền phức cả, Thái đại sư cứ tự nhiên.”

Chu Thiên Tử cười nhạt đáp lời, dĩ nhiên thân phận của Tinh Hồn như thế nào, Chu Thiên Tử nắm rất rõ, cả Dạ Vương cũng không ngoại lệ, chỉ có những tên đệ tử và những tán tiên khác mới nhìn Tinh Hồn bằng sự ngạc nhiên cùng hiếu kỳ.

“Tinh Hồn, ngươi rất nổi tiếng à? Sao ta không biết nhỉ?” Đứng gần bên Tinh Hồn, Mạc Ngạo bàn tay xoa cằm, gương mặt non nớt nhưng không kém phần tinh quái nhìn hắn, chân mày nheo lại, ánh mắt không ngừng dò xét.

“Sư huynh mà biết, khéo lại giật mình cao lên mấy phân ấy chứ, hắc hắc…” Lục Phong bước đến, miệng trêu chọc.

Mạc Ngạo gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt hóa thành hình viên đạn, lóe lên một tia hàn quang. “Chết tiệt, lão tử ghét nhất người dám chọc vào nỗi đau của lão tử.”

Đột nhiên lúc đó, từ đằng xa truyền đến một trận ba động khí tức mãnh liệt, cuồng phong thổi qua Cổ Nguyên đảo rộng lớn, chúng nhân đưa ánh mắt nhìn về phía nam Cổ Nguyên đảo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một con thuyền khổng lồ, phía trên cánh buồm của chiếc thuyền có biểu tượng một thanh kiếm màu vàng chỉ thiên rất lớn.

Tinh Hồn và Lục Phong chân mày nhướng lên, đặc biệt là Lục Phong, nhìn thần sắc của hắn chợt trở nên ngưng trọng. Dĩ nhiên, cái biểu tượng đó đối với hai người bọn họ không hề xa lạ gì, chính là tông huy của Thiên Kiếm tông.

Thiên Kiếm tông đã đến.

Từ trên Phi Thiên Châu truyền đến một cỗ áp lực cực mạnh, không chỉ có những tiên giả tu vi thấp, mà cả những đại nhân vật như Chu Thiên Tử nội tâm cũng sinh ra một cổ áp lực.

Chỉ thấy đứng phía trên mũi con tàu có mấy bóng người đang đứng, đứng chính giữa là trung niên một thân hoàng bào bắt mắt, sự dao động khí tức mạnh mẽ chính là từ người đàn ông này phát ra.

Có khả năng khiến cho cả những cường giả như Chu Thiên Tử hay Dạ Vương cũng phải cảm thấy áp lực, ngoài tông chủ Thiên Kiếm tông Vô Cực kiếm tiên ra thì còn ai vào đây nữa?

Đứng bên trái Vô Cực kiếm tiên là chấp kiếm trưởng lão Tư Mặc kiếm tiên, người này, dĩ nhiên bị Lục Phong khắc cốt minh tâm, chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến máu trong huyết quản sôi sục, sát khí trong mắt lập lòe.

Đội ngũ của Thiên Kiêm tông quả thực rất nổi bật, không hổ là tông môn thực lực mạnh nhất trên Phi Lan châu. Thế nhưng phải nói đến nổi bật nhất trong hàng ngũ này chính là gã thanh niên thân vận tử y hoa bào, tướng mạo phong trần tuấn lãng đứng bên trái Vô Cực kiếm tiên. Nếu để ý kỹ một chút, Tư Mặc kiếm tiên hơi đứng lệch về phía sau một chút, vậy mà gã thanh niên kia lại đứng ngang hàng so với Vô Cực kiếm tiên.

“Khí tức này, có chút ý vị.”

Trên đôi môi mỏng của y khẽ cong lên một nụ cười thần bí, khẽ thốt lên một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.