Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 438: Chương 438: Thiên tượng thần dẫn khúc – vũ chi cổ thần




“Quỷ tông đệ tử Bạch Trường Cầm, xin chỉ giáo.” Tay hất bạch y, hai tay ôm thành quyền hướng về phía Tinh Hồn, biểu cảm nghiêm túc hô lên.

“Địa Ngục giáo đệ tử Tinh Hồn, xin chỉ giáo.” Bạch Trường Cầm đã phong độ như thế kia, dĩ nhiên Tinh Hồn liền khách sáo đáp lại.

Một cơn gió lak bất chợt thổi qua đại đấu trường rộng lớn, cơn gió khẽ vờn qua hai bóng người đứng hiên ngang phía trên chiến đài uy nghiêm, như một điềm báo một trận đại chiến sắp sửa bộc phát.

Chỉ trong chớp mắt, từ phía hư không đối diện với Tinh Hồn bất chợt xuất hiện hơn chục đạo phong nhận sắc bén, bên trong phong nhận ẩn chứa lực lượng phá hoại kinh khủng, tốc độ lại cực kỳ nhanh, mắt thường khó mà nhìn thấy được.

Bạch Trường Cầm đã động thủ trước, thế nhưng cũng không hề mong mỏi sử dụng phong nhận để chiếm lấy tiên cơ, bởi Tinh Hồn bộ pháp yêu dị lợi hại, trong giây lát hóa thành những cái tàn ảnh huyền ảo, né tránh hết những đạo phong nhận sắc bén kia.

Toàn bộ phong nhận rơi vào hư vô, tiếng nổ vang liên hồi như tiếng pháo hoa.

Tinh Hồn thân thể hiện ra, huyết nhãn nhìn về phía trước, chỉ thấy lúc này Bạch Trường Cầm từ lúc nào đã ngồi xếp bằng xuống đất, từ trên người phóng thích ra một cỗ khí chất siêu phàm thoát tục, bạch y khẽ lăn tăng, mái tóc bay lên trong cuồng phong, cùng với đó một cỗ khí thế nở rộ, loại khí thế này vừa tao nhã mà lại vừa uy nghiêm, tựa hồ không cho phép bất kỳ tà vật ám khí nào vấy bẩn, khiến cho Bạch Trường Cầm trở nên thanh khiết bất phàm.

Thiên địa nguyên khí nhẹ nhàng mà nhanh chóng, lấy hắn làm trung tâm, chỉ trong giây lát một cái cổ cầm màu vàng óng ánh xuất hiện.

“Cầm hồn?”

Nhìn cổ cầm màu vàng hình dạng tương tự như loan điểu, phản phất khí tức tang thương mà cao quý, cường giả khắp nơi giật mình kinh hô.

Ngay cả bình tĩnh như Chu Thiên Tử cũng không nhịn được mà động dung, sau đó chuyển nhìn sang Quỷ tông tông chủ Dạ Vương, trông sắc mặt thì dường như đã biết trước được chuyện này. Không nghĩ đến Bạch Trường Cầm thiên phú cao đến như vậy.

Vạn binh trong thiên hạ đều có linh hồn, như kiếm có kiếm hồn, đao có đao hồn, thương có thương hồn… cầm cũng có cầm hồn, thế nhưng không phải ai cũng có khả năng sinh ra được binh hồn.

Binh hồn cùng với chủ nhân sinh mệnh tương liên, không ai có thể tước đoạt được, cho dù là đoạt xá cũng không thể chiếm lĩnh được binh hồn của cơ thể đó.

Thiên tài trên Đại Thiên Thế Giới không thiếu, thế nhưng trong vạn thiên tài chưa chắc đã có một người sinh ra được binh hồn, phàm là người sinh ra binh hồn tương lai đều không thể đo lường được, chính vì vậy người có được binh hồn dù là ở đâu cũng được người ta chào đón.

Không nghĩ đến, trên Hư Thần Tinh lại xuất hiện một người sinh ra được binh hồn, quả thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Tinh Hồn cũng biết được chuyện binh hồn, thế nên có chút gợn sóng trên gương mặt, thật đúng là ngoài ý muốn.

Những ngón tay tinh tế lướt trên cầm hồn, một khúc nhạc chậm rãi vang lên, khúc nhạc giống như đang cộng minh với thiên địa, lấy Bạch Trường Cầm làm trung tâm dần dần hình thành những bước tường gió vững chắc, bên ngoài là những tôn thủ hộ giả hình thành từ thiên địa phong bạo bảo vệ Bạch Trường Cầm.

Ngón tay tiếp tục gảy lên, dần dần đẩy khúc nhạc lên cao trào, trên bầu trời mây đen xuất hiện, cuồn cuộn đen kịt, ẩn chứa bên trong khí tức đáng sợ.

“Thiên Tượng Thần Dẫn Khúc - Vũ Thần Khúc.”

Chỉ thấy từ trên bầu trời bắt đầu trút xuống một cơn mưa lớn, nhưng nhĩn kỹ vào những giọt mưa thì bất chợt phát hiện, thì ra những giọt mưa này chính là những thanh kiếm nhỏ bé, mỗi một thanh tiểu kiếm nhỏ bé ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, toàn bộ bao vây Tinh Hồn không cho hắn cơ hội sống sót.

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, vừa mới khởi đầu Bạch Trường Cầm đã hết sức nghiêm túc, khiến cho hắn không thể chủ quan khinh thường.

Chỉ thấy không gian xung quanh hai mươi thước, lấy hắn làm vị trí trung tâm nổi lên khí tức nguy hiểm sắc nhọn, chính là kiếm ý đệ tam tầng, đối phương chính là Bạch Trường Cầm, là người sinh ra binh hồn, khi ra tay thế như thiên quân vạn mã, Tinh Hồn không dám khinh thị một giây phút nào.

“Là kiếm ý đệ tam tầng?” Có người phát hiện lập tức hô lớn.

“Chẳng trách trước đây Thủy Kính, Vũ Nguyên chiếu đều bại dưới tay hắn, nguyên lai hắn lĩnh ngộ kiếm ý đệ tam tầng, đao ý của Thủy Kính và kiếm ý của Vũ Nguyên Chiếu làm gì có khả năng áp chế được hắn.”

“Ẩn giấu thực lực thật sâu à. Thế nhưng liệu có đủ để chống đỡ được Bạch Trường Cầm hay không?”

Chỉ thấy kiếm vũ kinh khủng trút xuống, thế nhưng đều bị kiếm ý ương ngạnh kháng cự, âm thanh rung chuyển vang lên liên tục không ngớt, kiếm vũ thế công tuy dữ dội, nhưng thủy chung không thể rung chuyển được kiếm ý.

Bạch Trường Cầm nhịp điệu một lần nữa biến đổi, đem khúc nhạc đẩy cao lên một tầng, theo sự biến đổi, từ trong đám mây đen xuất hiện tiếng sấm ngâm, bầu trời xuất hiện ánh chớp, theo đó những đầu lôi long hiện ra.

Lôi long gào thét ầm ĩ, làm cho không gian chấn động, sau khi gầm một tiếng, vô số những lôi long này hướng xuống chỗ Tinh Hồn bắt đầu oanh tạc.

Lôi long kết hợp với kiếm vũ liên tục oanh kích, dần dần áp đảo được kiếm ý đệ tam tầng, nếu như tiếp tục, e rằng chống đỡ không được bao lâu.

Tinh Hồn ánh mắt trầm xuống, sau lưng chín không gian động thiên hiện ra, ánh kim quang không ngừng nở rộ, trên tay cổ kiếm Đồ Lục xuất hiện, chỉ thấy kiếm ý xung quanh hắn tụ lại với nhau, chớp mắt biến thành một thanh kiếm vô hình sắc bén, phản phất một ý chí phản nghịch bất kham.

“Trảm Tam Kiếm – Kiếm Diệt Thương Khung.”

Kiếm vũ, lôi long muốn diệt hắn, hắn liền một kiếm hủy diệt cả khung trời này.

Kiếm thế khủng bố do kiếm ý tụ lại, đồng thời sử dụng năng lực của Không Gian Tiên Phù, lấy kiếm vũ cùng lôi điện chi lực gia trì lên kiếm thế, đem uy lực của Trảm Tam Kiếm mạnh mẽ gia tăng lên gấp mấy lần.

Kiếm thế trảm thiên, oanh tạc cả một góc khung trời, tiếng nổ vang chấn động cửu thiên, cả đại đấu trường rung chuyển kịch liệt. Bầu trời như bị đâm thủng, xuất hiện một vết nứt rất lớn, nhìn kỹ lại, nguyên lai chính là kết giới bị một kiếm phá nát, tuy bầu trời không bị hủy diệt, nhưng tầng tầng không gian đã bị kiếm thế trảm nát, một mảnh hỗn loạn, khe nứt chi chít đáng sợ.

Thân thể Bạch Trường Cầm chấn động, cầm hồn hơi bị kích động, khúc nhạc cũng trở nên biến loạn, dĩ nhiên Thiên Tượng Thần Dẫn Khúc – Vũ Thần Khúc đã bị Tinh Hồn đánh cho loạn lạc.

Bất quá không vì vậy mà Bạch Trường Cầm loạn tâm, hắn khóe miệng xuất hiện một nụ cười hưng phấn. Một lần nữa ổn định lại cầm hồn, mặc cho cuồng phong loạn lưu đang trảm không chém về phía hắn, hắn gương mặt không một tia bấn loạn, bởi vì xung quanh hắn có vô số những thủ hộ giả thay háy xử lý những đọa cuồng phong kia.

Lại tiếp tục đẩy cao thêm một tầng, chỉ thấy mây đen những tưởng đã bị hủy diệt triệt để thì tự dưng lại tiếp tục tụ lại, đồng thời không ngừng bành trướng ra, một mảnh không gian tối sầm đen kịt lại.

Theo đó, thân thể của Bạch Trường Cầm như được một cỗ thần lực vô hình nào đó nâng lên không trung, không gian mặc dù đen xám xịt, nhưng mà Bạch Trường Cầm lại chính là tia sáng duy nhất, tỏa ra ánh bạch quang nhẹ nhàng mà rực rỡ, thiên địa xung quanh không ngừng cộng minh với hắn, một cỗ khí thế đáng sợ lại hàng lâm xuống đại đấu trường.

“Bên trong đám mây đen, hình như có thứ gì đó.”

Bỗng nhiên có người hoảng sợ kinh hô, ngay cả những cường giả như Chu Thiên Tử, Dạ Vương, Thiên Khôi hải tôn, Viêm Lôi đại tiên, Huyết Luân hộ pháp… đều bị hấp dẫn sự chú ý, không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời, gương mặt chấn động dữ dội.

Dạ Vương tuy đoán trước được thực lực của Bạch Trường Cầm phi phàm, nhưng không ngờ vẫn là nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Theo đó, từ trong đám mây đen, một tôn cổ thần màu đen xuất hiện, đứng hiên ngang giữa đất trời, từ tôn cổ thần này phản phất khí tức diệt thế chi nhân, trên gương mặt cổ thần mở ra một con mắt chính giữa trán, đôi mắt sáng quắt như tinh vẫn không gian nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn nhỏ bé.

Sử dụng Thiên Tượng Thần Dẫn Khúc – Vũ Thần Khúc triệu hồi ra Vũ Chi Cổ Thần, thế nhưng Bạch Trường Cầm gương mặt không chút biến đổi, lại càng thêm anh tuấn tiêu dao, bình tĩnh không gì bì kịp, đủ biết tinh thần lực của hắn mạnh mẽ đến cỡ nào.

Lấy tiếng đàn dung hòa vào không gian, dùng đó để điều khiển Vũ Chi Cổ Thần, chỉ thấy Vũ Chi Cổ Thần cánh tay khổng lồ giơ lên, bàn tay siết chặt lại, thời điểm bàn tay nắm lại thì có những tiếng nổ kèm theo, có ánh sáng màu đen tím xuất hiện, một quyền khổng lồ giáng lâm, giống như thiên ngoại vẫn thạch giáng xuống, mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa, tầng tầng không gian sụp đổ.

Quyền của Vũ Chi Cổ Thần quá mức mạnh mẽ, cơ hồ kết giới cho những Trận Đạo sư của Vượn Tài bảo điếm bày ra không thể nào ngăn cản dù chỉ một chút, giống như đánh vào miếng đậu hũ, thời điểm chạm vào thì bị hủy diệt sụp đổ ngay. Nhìn quyền này tuy chậm, nhưng mà không cho đối phương một cơ hội nào để rút lui cả.

Loại thần thông này, Tinh Hồn dù có Nguyệt Đồng lợi hại đến đâu cũng không thể sử dụng y hệt được, bởi nó sinh ra theo cầm hồn của Bạch Trường Cầm, trừ khi chính Tinh Hồn cũng có cầm hồn thì mới có khả năng triệu hồi ra Vũ Chi Cổ Thần tương tự để đối phó.

Nguy hiểm hàng lâm, Tinh Hồn gương mặt không hề biến đổi, một tia gợn sóng cũng không.

Nguyên lực điên cuồng vận chuyển, sau lưng không gian động thiên không ngừng rót vào thân thể hắn, Trấn Ngục Huyền Thể cùng Hư Không Chiến Thể phối hợp với nhau, lại đem Không Gian Tiên Phù triệt để phát huy, đem tất cả dung hợp vào trong một kiếm này.

“Trảm Tam Kiếm – Kiếm Toái Hư Không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.