Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 416: Chương 416: Tu hành tu tâm




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 302: Tu hành tu tâm

Phía trên thành, nhóm người Bạch Trường Cầm vừa đến nơi, nhìn về phía bờ hồ có một bóng người bi thương đang đứng đó. “Quả nhiên là nàng.” Bạch Trường Cầm trong lòng cảm thán, khoảng khắc hắn nhìn thấy Tinh Hồn bước trở về một mình thì trong lòng đã có cảm giác, người đang sắp sửa độ kiếp kia chính là Trần Mộng Dao.

“Là cô ta? Không thể nào, làm sao lại có thể là cô ta được?” Liễu Nguyệt Yên phát hiện ra, nguyên lai là Trần Mộng Dao đang chuẩn đột phá Linh Tiên cảnh cảnh giới thì trên gương mặt lộ ra sự không tin tưởng.

“Không gì là không thể cả.” Bạch Trường Cầm miệng nở nụ cười, chậm rã đáp.

“Vị cô nương đó là người quen của ngươi à, Trường Cầm?” Đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm không nhịn được liền hỏi.

“Có quen một chút.” Bạch Trường Cầm ôn hòa đáp.

Có điều, Liễu Nguyệt Yên thái độ không giống như vậy, nàng hai tay ôm trước người, hai bên má căng phồng lên, trên gương mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Người dưng nước lã, ở đâu ra quen biết.”

Mấy tên kia trố mắt nhìn nàng, cái biểu cảm này, không quen biết thì bọn họ đập đầu xuống đất.

Bạch Trường Cầm tay che miệng cười khẽ, cô gái này khi buồn bực quả thực rất đáng yêu à.

“Có điều ta thắc mắc, làm cách nào mà cô ta từ trung kỳ Địa Tiên cảnh chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi lại có thể đột phá hậu kỳ Địa Tiên cảnh, lại còn muốn độ kiếp nữa.”

“Cái gì? Trung kỳ Địa Tiên cảnh trong vài giờ đánh sâu vào hậu kỳ Địa Tiên cảnh?” Giọng nói của Liễu Nguyệt Yên khá lớn, không chỉ có đám bằng hữu của Bạch Trường Cầm nghe thấy, mà những người xung quanh đồng dạng cũng kinh ngạc không thôi.

Trong vài giờ lại một bước nhảy vọt muốn trở thành chân tiên? Chuyện này… thực sự có thể sao?

Chỉ vài phút ngắn ngủi, tin tức này của Trần Mộng Dao lập tức lan rộng. Trần Mộng Dao không có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt giống như Bạch Trường Cầm hay Liễu Nguyệt Yên, miễn cưỡng chỉ có thể xem là thiên kiêu chi tử, thế nhưng thời điểm này lại muốn độ kiếp Linh Tiên, rốt cuộc có phải nàng từ bên ngoài thành đã đạt được loại cơ duyên nào?

“Không lẽ là Ngân Nguyệt Hải đường cố ý che dấu, Trần Mộng Dao mới chân chính là thiên kiêu chi tử thật sự, mà so với đám thiên yêu cấp yêu nghiệt cũng không thể nào so sánh bằng?”

“Vài canh giờ ngắn ngủi từ trung kỳ Địa Tiên cảnh lại muốn đột phá Linh Tiên cảnh, không hợp lý chút nào.”

“Đây mới chân chính là nhân trung chi long, Loạn Tiên Hải lại xuất hiện thêm một vị yêu nghiệt chi nhân.”

“………”

Đứng bên trong đại trận bảo vệ Kỳ Xà thành, tự nhiên đám đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đều xuất hiện cả, dĩ nhiên thiên kiêu chi tử yêu nghiệt nhất là Tôn Vân cũng xuất hiện, mấy lời bàn tán kia tất cả đều bị hắn nghe thấy, hắn còn có cảm giác bản thân mình đang bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt cười nhạo.

Nhìn gương mặt Tôn Lôi lúc này trở nên xám xịt, cực kỳ khó coi.

Hắn đầu tiên bị Tinh Hồn một chưởng đánh ngất, nếu không phải Trần y sư y thuật cao minh, có lẽ thời điểm này hắn đã là một gã xấu xí bị hủy dung.

Bản thân hắn được Ngân Nguyệt Hải đường các vị trưởng lão gọi là thiên kiêu chi tử yêu nghiệt nhất bên trong Ngân Nguyệt Hải đường, thức tỉnh Kim Thủy Chi Thân, được các đệ tử trong Hải đường kính ngưỡng ái mộ, thế nhưng lại nhận thất bại không thể nào thê thảm hơn.

Hắn trên Tinh Vương Chiến cố gắng thể hiện để lấy lại ánh hào quang cho bản thân, thể hiện thực lực dễ dàng quét ngang được những người trên cùng sàn đấu, dần dần lấy lại được sự chú ý của những đệ tử khác, mặc dù vẫn có một vài người chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng mà hắn tự tin chỉ cần thêm một thời gian nữa, mọi người sẽ biết rằng vì sao hắn được cao tầng Hải đường coi trọng đến như vậy.

Thế nhưng, bây giờ, nữ tử mà hắn ái mộ, muốn đem trở thành đạo lữ của mình, đầu tiên kinh thường hắn, dắt tay đi cùng với một gã lạ mặt, làm cho hắn bị biến thành trò cười. Bây giờ, nữ tử đó lại sắp trở thành tiên giả Linh Tiên cảnh, chân chính thành tiên, đem thiên kiêu chi tử như hắn bỏ lại phía sau.

Trừ khi hắn cũng giống như Trần Mộng Dao, có khả năng đột phá Linh Tiên cảnh, như vậy thì mới có khả năng tiếp tục theo đuổi. Chỉ là, muốn đột phá Linh Tiên cảnh, nói dễ vậy sao? Chí ít là thời điểm hiện tại, hắn không dám nói bản thân có khả năng đó.

Nếu Trần Mộng Dao thành công, đem ánh mắt của cao tầng Ngân Nguyệt Hải đường chú ý đến, vậy thì sau này đừng hòng hắn có cơ hội để theo đuổi nàng được nữa, cho dù hắn có thiên phú cao cường đi chăng nữa cũng vậy.

Đến Tinh Vương Chiến với phong quang vô hạn, tiền đồ rộng mở, nhưng rốt cuộc chỉ là tự chuốc lấy thất bại. Cái gì mà thiên tài chứ? Đứng trước Tinh Hồn và Trần Mộng Dao, hắn có khả năng tự xưng thiên tài sao?

Nhục nhã, tức giận.

Ánh mắt của Tôn Vân lúc này gân máu li ti nổi lên, hàm răng nghiến chặt, hai tay siết lại, lộ ra một vẻ căm hận.

Quay trở lại phía trên đám người Bạch Trường Cầm đang đứng, hắn hướng ánh mắt của mình vào Trần Mộng Dao đang trở thành trung tâm của thiên địa linh khí cuồn cuộn kia: “Bước thứ ba bên trong Linh Hậu tam cảnh – Địa Tiên cảnh kỳ thực không phải là hấp thu thiên địa chi vật, đó chỉ là chuyện thứ yếu, mục đích để nuôi dưỡng tiên phù mà thôi. Địa Tiên cảnh quan trọng nhất là cảm ngộ, cảm ngộ càng sâu thì tiến giai càng nhanh.”

“Cảm ngộ?” Liễu Nguyệt Yên và mấy tên bằng hữu của Bạch Trường Cầm ngạc nhiên nhìn hắn, dường như lần đầu tiên được nghe thấy khái niệm này vậy.

“Tiên giả, không phải cứ có thiên phú siêu cấp là có khả năng đột phá Linh Tiên cảnh, Thiên Tiên cảnh, hay Cửu Thiên Huyền Tiên và những cảnh giới phía đằng sau nhanh chóng, đồng dạng giống như việc sử dụng thiên địa chi vật để tu hành, thiên phú cũng chỉ là một dạng phụ trợ thứ yếu mà thôi. Thánh nhân có câu, tu hành tu tâm, tâm càng rộng thì hành càng tiến. Có người thiên phú trác tuyệt, là thiên tài được nhiều người sùng bái ngưỡng mộ, nhưng cả đời vẫn kẹt ở Địa Tiên cảnh, không thể chạm vào một bước Linh Tiên cảnh kia, lại có người thiên phú tầm thường, mất gần vạn năm mới bước vào Địa Tiên cảnh, nhưng chỉ trong một đêm có lại dẫn động Linh Tiên chi kiếp, sự khác biệt chính là nằm ở cảm ngộ.” Bạch Trường Cầm không hề dấu diếm, có bao nhiêu đều đem ra giải thích.

Đám Liễu Nguyệt Yên lặng im nghe Bạch Trường Cầm diễn giải, đầu khẽ gật gù, đôi lúc chân mày hơi nhướng lên rồi giãn ra, tựa hồ đang suy ngẫm những ý cảnh bên trong lí giải của Bạch Trường Cầm.

“Như thế nào gọi là tâm rộng? Có những người tấm lòng rộng lượng nhưng không để trở thành Linh Tiên cảnh, lại có những kẻ cực kỳ độc ác thì lại đột phá một bước kia. Điều này hình như có chút không phù hợp.” Liễu Nguyệt Yên nghi vấn. Đồng dạng, những người khác nghe nghi vấn này thì cũng thắc mắc.

“Không phải không phù hợp, mà là kẻ mà tiên tử đang nói đang ở trong tình huống nào, và cái nhìn của nàng như thế nào về người đó. Sẽ có người trong mắt tiên tử rất lương thiện, nhưng trong mắt người khác lại là một kẻ giết người không ghê tay; lại có những người tiên tử trông thấy cực kỳ độc ác, nhưng trong cái nhìn của nhiều người khác hắn lại là một kẻ rộng lượng. Khác biệt ở chỗ tiên tử nhìn sự vật hiện tượng đó đặt trong tình cảnh như thế nào, bởi mỗi tình huống nó sẽ dẫn đến một kết quả khác nhau, qua đó sẽ thu được cảm ngộ riêng của mình.” Bạch Trường Cầm mỉm cười lý giải.

Nghe hắn giải thích, Liễu Nguyệt Yên liền minh bạch, trong lòng dần dần sinh ra một tia cảm ngộ. Bất quá, cảm ngộ đó tuy rằng nhận ra những rất khó để nắm bắt, có thể xuất hiện, cũng có thể mất đi bất kỳ lúc nào. Nguyên lai, đây chính là cảm ngộ.

“Trường Cầm, sao ngươi lại biết những chuyện này?” Liễu Nguyệt Yên trong đầu lóe lên linh quang, chợt cảm giác so với những gì nàng tưởng tượng, Bạch Trường Cầm nguyên lai vẫn còn rất bí ẩn, cảm giác như sâu không thấy đáy vậy.

“Lí giải riêng của bản thân mà thôi, sau này, tự tiên tử cũng sẽ ra được sự khác biệt. Cái đó gọi là đạo tâm của mỗi người.” Miệng nở nụ cười thần bí, Bạch Trường Cầm là trả lời, nhưng lại không giống như đang trả lời, làm cho Liễu Nguyệt Yên như lạc vào trong sương mù vậy.

Nhanh chóng thanh tịnh, sau đó nhìn về phía Trần Mộng Dao, nếu như theo cách lí giải của Bạch Trường Cầm, có lẽ Trần Mộng Dao đã trải qua cảm ngộ lớn lao, mà cảm ngộ đó mạnh mẽ đến mức giúp cho nàng đánh sâu vào Địa Tiên cảnh cảnh giới, rốt cuộc khiến cho Linh Tiên chi kiếp hàng lâm.

Kỳ thực nếu nói không ghen tỵ thì chính là nói dối, Liễu Nguyệt Yên đang hơi ghen tỵ vì cái gì mà Trần Mộng Dao lại thu được cảm ngộ mạnh mẽ đến như vậy.

Bất chợt nhớ ra gì đó, Liễu Nguyệt Yên lại hỏi tiếp.

“Trường Cầm, ngươi đã có lý giải sâu đến như vậy, thậm chí làm cho người ta mơ hồ chạm tay đến một bước kia, sao ngươi đến giờ vẫn dừng chân tại chỗ?”

“Có ý tứ.” Bạch Trường Cầm cong lên một vệt bí ẩn. “Kỳ thực, nếu ta muốn đột phá thì ta đã đột phá từ rất lâu, chỉ là cảm ngộ mà ta thu được không thích hợp với ta, không phải là thứ ta muốn, thế nên ta từ chối gạt bỏ nó.” Bạch Trường Cầm khẽ truyền âm cho nàng, những người khác không nghe thấy được.

Liễu Nguyệt Yên triệt để hít sâu vào một ngụm khí lạnh, giờ phút này nàng càng thêm cảm thấy Bạch Trường Cầm thực sự khủng khiếp đến như thế nào.

Muốn đột phá liền đột phá? Hắn nói ra câu này, còn không sợ người khác liều mạng với hắn. Một bước kia khó khăn đến mức nào, khiến cho vô số người uất hận, ngay cả những người được gọi là thiên kiêu chi tử cũng không ngoại lệ, nhưng trong miệng Bạch Trường Cầm lại là một chuyện gì đó rất tùy tiện vậy.

Người khác dám nói câu này, không bị Liễu Nguyệt Yên nhỏ nước bọt đến chết mới là lạ. Chỉ là, đối phương chính là Bạch Trường Cầm, mặc dù vẫn có chút không nguyện ý tin tưởng, thế nhưng có lẽ Bạch Trường Cầm hắn thật có khả năng này.

Ở trên cao, Chu Thiên Tử nghe được lý giải của Bạch Trường Cầm, đôi mắt hơi nheo lại nhìn xuống, lộ ra một tia ngạc nhiên, đay mới chân chính gọi là thiên kiêu chi tử, không chỉ trên phương diện thiên phú, mà cả ở suy nghĩ nữa. Quỷ tông xem ra đã nhặt được một báu vật, trong tương lai, cơ hồ Bạch Trường Cầm sẽ siêu việt Ma Luân và nhi tử của y.

Lúc này, vạn ánh chú mục hướng đến Trần Mộng Dao, khí thế của nàng không ngừng biến mạnh, không gian vang lên một tiến minh minh, mái tóc xanh lam bay bồng bềnh, phảng phất Trần Mộng Dao như một tiên nữ hạ phàm, trên gương mặt vươn vấn một nỗi buồn khó tả.

Nàng ngẩn mặt nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, một bước này hàng vạn người mơ ước chạm đến, trước đây nàng cũng từng như vậy, mong ước được với tay chạm vào nó, thế nhưng lúc này, trong đầu nàng ngoại trừ bi thương ra thì không còn lại gì.

Bàn tay của nàng nâng lên, phía bên trong lòng bàn tay lơ lửng một khối linh đan ngũ sắc, bên trong linh khí không ngừng lưu động, tạo thành một hào quan bắt mắt. Không quá khó để chúng nhân nhận ra được lai lịch của viên linh đan ngũ sắc đó, chính là Linh Kiếp đan.

Chỉ thấy Trần Mộng Dao bóp nát Linh Kiếp đan, trong giây lát từ Linh Kiếp đan từng đạo linh khí nồng đậm tinh thuần xuất hiện phủ quanh cơ thể Trần Mộng Dao vào bên trong, trong đêm tối gió bão, nàng như một đóa hoa tuyệt trần nở rộ lên, hình ảnh làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Trên bầu trời, sấm chớp nổ đùng đùng, hơi thở hủy diệt mạnh mẽ bá đạo, dù đứng ở bên trong kết giới, đám đệ tử kia vẫn cảm giác được Linh Tiên chi kiếp mạnh mẽ khủng khiếp như thế nào.

Không ít người, nhất là Tần Trọng trưởng lão và Trần y sư gương mặt không giấu sự lo lắng, dù rằng đã được Chu Thiên Tử đáp ứng, thế nhưng vẫn ngập tràn lo âu.

Chỉ thấy trên thương khung, mây đen cuồn cuộn chợt hiện ra một cái hố đen sâu hun hút, bên trong hố đen chớp nhoáng lôi quang, hơi thở của Linh Tiên chi kiếp khủng bố chính là từ cái hố đen này mà ra. Tiên giả thường gọi cái hố đen đó là thiên nhãn.

Khi thiên nhãn hiện, độ kiếp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.