Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 411: Chương 411: Tuyệt sắc nam nhân




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 297: Tuyệt sắc nam nhân

“Nó gọi là Tiểu Long.” Nhất thời không nghĩ ra được gì, Tinh Hồn bèn đặt đại cho Tiểu Ứng Long một cái tên.

“Tiểu Long?” Tào Tuyết Dương nội tâm nghi hoặc, nhưng cũng không đặt tâm suy nghĩ quá nhiều, nhìn Tiểu Ứng Long bằng đôi mắt yêu thích.

“Tiểu sư đệ, hay là tặng nó cho ta được không?” Nữ nhân yêu thích những thứ gì đáng yêu và đẹp đẽ, mà Tiểu Long, mặc dù tính cách nó dâm tà và đê tiện, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, đó chính là đích thực nó cực kỳ đáng yêu. Thân thể nhỏ nhắn béo tròn, gương mặt núc ních, đôi mắt to tròn long lanh, chỉ cần nó gãi đầu một cái thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ thiếu nữ nào cũng đều rụng nụ.

Đây không phải là lần đầu tiên có người muốn hỏi xin Tiểu Long, trước đây, nữ đệ tử Tuyên Vũ môn, tên gọi là Yên Nhiên cũng từng hỏi mua Tiểu Long từ hắn, dĩ nhiên là đó hắn đã thẳng thừng từ chối.

Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù Tào Tuyết Dương đối xử tốt với hắn, hắn cũng không thể giao tặng Tiểu Long cho nàng được.

“Nhị sư tỷ thứ lỗi, Tiểu Long không thể đem tặng được.”

Nghe câu trả lời từ hắn, Tào Tuyết Dương trên gương mặt xuất hiện sự hụt hẫn thấy rõ, biểu cảm xụi lơ mất hết sức sống. Nếu như người khác trông thấy, chỉ sợ sẽ liều mạng với Tinh Hồn một trận, như thế nào lại cự tuyệt một nữ nhân tuyệt trần kiều diễm như thế này chứ?

Nhưng Tinh Hồn, với tính cách của hắn, hắn sẽ không quan tâm đến Tào Tuyết Dương nghĩ gì ở trong lòng, càng không quan tâm người khác nghĩ về hắn như thế nào, bởi hết thảy đều không quan trọng.

Chỉ là, bây giờ hắn đang mang danh nghĩa đệ tử Địa Ngục môn, hắn và Tào Tuyết Dương lại cùng một chi đệ tử, nếu như cứ như vậy cự tuyệt, chỉ sợ quan hệ sẽ phai nhạt, đối với hắn không có một chút lợi ích nào, vì vậy, hắn lại tiếp tục.

“Bất quá, nhị sư tỷ có thể kiếm Tiểu Long để chơi đùa bất kỳ lúc nào cũng được.”

“Tiểu sư đệ, ngươi nói thật sao?” Vốn rất hụt hẫn, thế nhưng câu sau của Tinh Hồn khiến cho Tào Tuyết Dương tinh thần khôi phục tám chín phần.

Chỉ thấy nàng áp sát vào người hắn, gương mặt của nàng mặc dù ẩn đằng sau tấm vải lụa, thế nhưng bất luận nhìn cách nào cũng nhận ra được, gương mặt đằng sau tấm vải tuyệt đối là một trân phẩm, kiều diễm không chút tỳ vết.

Mái tóc mang theo hương thơm dịu dàng ngọt ngào xộc vào mũi hắn, cùng với đôi mắt long lanh như sương sớm bị ánh thái dương chiếu xuyên qua, quả thật sát thương đối với người khác giới rất lớn, bất quá với một tên đầu gỗ thờ ơ với mị lực như Tinh Hồn, có đẹp hơn nữa, mị lực hơn nữa cũng không có tác dụng.

Có điều hắn không thưởng thức, nhưng Tiểu Long ngồi trên vai hắn thì gác, chỉ thấy gương mặt tròn như cái bánh bao của nó trơ ra, đôi mắt như bị hút hồn, hai bên mép miệng nước miếng chảy xuống, nhìn Tào Tuyết Dương một cách thèm thuồng.

Tinh Hồn gật đầu, Tào Tuyết Dương hô lên một tiếng sung sướng, sau đó không đợi Tinh Hồn phản ứng như thế nào, nàng liền nhanh tay chụp lấy Tiểu Ứng Long: “Tiểu sư đệ, ta mượn Tiểu Long đi chơi một lát. Yên tâm, ta sẽ trả lại Tiểu Long nguyên vẹn cho ngươi.”

Nói xong, Tào Tuyết Dương liền mang Tiểu Long đi mất, để lại đó Tinh Hồn và Lục Phong đang co ro cúm rúm nấp ở góc tường, trên gương mặt vẫn thôi chưa hết vẻ uất hận.

“Tinh Hồn, con chó con đó của huynh thật quá đáng, hại ta thê thảm, suýt chút nữa là bị nhị sư tỷ đánh cho tổ tiên nhận không ra.” Lục Phong nhìn Tinh Hồn mếu máo.

“Ai bảo ngươi đi chọc giận nó, sau này nhìn thấy nó, tốt nhất tránh xa một chút, nó thù dai lắm.”

“Hừ, lần này nó được nhị sư tỷ bảo vệ, lần sau tuyệt đối ta sẽ trả lại nó mối thù này, huynh không được cản ta đó.” Mặc dù bị Tiểu Long hố cho một trận, suýt chút nữa là bị đánh thành đầu heo, thế nhưng Lục Phong vẫn rất hổ báo, không biết sợ là gì.

Tinh Hồn nhìn hắn lắc đầu, thái độ lãnh đạm: “Ta không có ý kiến, muốn trả thù thì tùy ngươi.”

Lục Phong triệt để lặng thinh, đó là sủng thú của ngươi đó, thái độ lạnh nhạt như vậy là ý gì đây? Không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, cơ mà rốt cuộc hắn vẫn hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù Tiểu Long cho bằng được.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Đêm đến, Tinh Vương Chiến hạ tràng để cho khán giả cơ thời gian nghỉ ngơi, đàm luận về mấy trận chiến vừa mới diễn ra. Thể thức quần chiến này, đoán chừng đến khoảng chiều mai là liền chấm dứt.

Ba trăm hạng đầu rốt cuộc đã sắp sửa lộ diện hoàn toàn, tuy rằng không thể biểu trưng hết toàn bộ thiên kiêu chi tử mạnh mẽ nhất, nhưng quá nửa đều thuộc về những người thực lực cực mạnh.

Ánh đèn trên Kỳ Xà thành vẫn chưa tắt, từ ngoài đường cho đến bên trong các quán rượu khắp nơi đều có đông người tụ tập ngồi vào luận bàn với nhau, gần như là không có mọt chỗ trống nào cả.

Trên con đường lớn, một bóng người lặng lẽ hiện ra, ẩn mình trong sự xa hoa lộng lẫy của Kỳ Xà thành, hắn cứ như vậy lặng lẽ bước đi, tựa hồ bản thân tách biệt với hoàn cảnh xung quanh, mà những người xung quanh cũng không hề phát hiện ra hắn.

Bóng người đó chính là Tinh Hồn.

Nơi hắn muốn đến, chính là khách điếm nơi những đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Hắn đến đó, bởi vì hôm nay hắn có hẹn.

Đứng trước khách điếm, người đi hai bên đường, ngẫu nhiên có một vài người nhận ra hắn, dù sao cái danh đệ tử Huyết Luân hộ pháp cũng rất bắt mắt.

Còn cách cửa vào khách điếm chừng mấy bước chân thì bên trong có một bóng người bước ra, chính là Trần Mộng Dao. Đêm nay, nàng diện một bộ váy màu xanh lam, ánh đèn xung quanh dù rất lộng lẫy, thế nhưng khi Trần Mộng Dao xuất hiện thì tất cả bỗn chốc biến thành vật làm nền, để cho vẻ đẹp mong manh không nhiễm bụi trần kia được tô điểm.

Nàng không cần phải trang điểm đậm, chỉ đơn giản kẻ mắt và tô son lên môi, mái tóc xanh lam đính vài chiếc trâm, hết thảy đơn giản như vậy, nhưng vẫn là quá đủ để khiến cho người ta nhớ mãi hình bóng nàng ở trong lòng, tựa hồ khắc cốt minh tâm.

Tinh Hồn nhìn thấy nàng, hắn đứng lặng người một giây, tựa hồ như đang thưởng thức vẻ đẹp mong manh kia. Vài giây sau, Trần Mộng Dao trong dòng người cũng đã phát hiện ra Tinh Hồn đang đứng ở đối diện, và hắn đang nhìn mình chằm chằm.

Gương mặt của Trần Mộng Dao hơi hồng lên một tầng, miệng nở nụ cười, tựa hồ ngại ngùng, sau đó nói: “Ngươi đã đến.”

Tinh Hồn gật đầu, đáp: “Phải, ta đã đến.”

“Có thể đi dạo một lúc với ta không?

“Có thể.”

Không biết Tinh Hồn đang suy nghĩ điều gì ở trong lòng, nhưng thời điểm hắn mở miệng đồng ý, Trần Mộng Dao trong bụng dao động cảm xúc lạ kỳ, miệng khẽ ân một tiếng, rồi cả hai hòa vào dòng người tấp nập.

Phía trên tầng cao, Trần y sư ánh mắt âm trầm nhìn xuống, bên trong không giấu một tia lo lắng. Đứng bên cạnh, Tần Trọng trưởng lão bước đến hỏi. “Ngươi chưa nó gì với Dao nhi?”

Với lịch luyện của Tần Trọng trưởng lão, làm sao không nhìn ra được Trần Mộng Dao đối với Tinh Hồn phát sinh tình cảm, lão nhận ra thì dĩ nhiên người làm cha như Trần y sư càng thêm minh bạch, bất quá Tinh Hồn đối với Trần Mộng Dao rất lạnh nhạt, mục đích hắn gặp nàng cũng chỉ để đáp lại nhân tình trước đây mà thôi.

Chỉ thấy Trần y sư thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu: “Ta định nói, nhưng ngẫm lại có nhiều chuyện có lẽ tự bản thân nó đối diện thì hơn. Mà cũng không rõ Dao nhi thế nào lại bị tiểu tử đó hấp dẫn.”

“Ánh mắt và cảm nhận của nữ tử, dù ngươi là phụ thân của Dao nhi cũng không thể hiểu được. Chỉ hy vọng, đây chỉ là một hồi thoáng qua.”

Trên đường lớn hoa lệ, mặc dù đến đây được một thời gian, cũng đã vài lần dạo chơi trên con phố lớn, thế nhưng cảm giác khi đi chung với Tinh Hồn lại rất khác biệt, cảm giác nao nao khuấy động toàn thân, khiến cho Trần Mộng Dao nụ cười trên môi chưa bao giờ bị tắt đi.

Nhìn con đường lớn này, trong lòng hắn bất chợt nhớ về một vài hồi ức, chỉ là, hồi ức đó là một hồi thương tâm.

Đột nhiên, bên tai vang vọng một thứ âm thanh du dương, chính là âm thanh của tiếng đàn. Xung quanh âm thanh tiếng cười nói rất nhộn nhịp, cơ hồ muốn lấn áp đi tiếng đàn kia, thế nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, tiếng đàn không hề bị khỏa lấp bởi những thứ tạp âm tầm thường kia.

“Đi qua bên kia xem thử.” Tinh Hồn chợt nói, cũng không đợi Trần Mộng Dao, hắn cước bộ hướng về phía nơi âm thanh xuất hiện, mặc dù không hiểu lắm, thế nhưng Trần Mộng Dao rốt cuộc là vẫn đi theo sau lưng Tinh Hồn.

Nơi cả hai đến là một hồ nước nhỏ, xung quanh ánh đèn lồng nhẹ nhàng tán ra, khiến cho không gian trở nên rất lung linh và huyền ảo.

Trên mặt nước những gợn sóng nhỏ khẽ lăn tăn trôi dạt ra xung quanh, mặt nước phản chiếu lại ánh sáng từ những ngọn đèn lồng treo trên trần nhà chạy dọc xung quanh.

Tại hồ nước này, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì có khá đông người cũng đang đứng, dĩ nhiên là để thưởng thức khúc nhạc du dương vang lên trong đêm.

Không một người nào lên tiếng cả, Tinh Hồn và Trần Mộng Dao xuất hiện mà những người khác không hề phát giác, dĩ nhiên là tâm thần đều đặt vào trong tiếng đàn du dương phản phất một tia đượm buồn.

Cả hai đi chen vào một góc, Tinh Hồn phóng tầm mắt nhìn về phía chủ nhân của tiếng đàn, ở hướng đó, một đạo thân ảnh bạch y xuất hiện, phía trước người hắn là một cây cổ cầm, những ngón tay thon dài tinh tế như bạch ngọc liên tục lướt trên những dây đàn, những sợi tóc đen được chải chuốc tinh tế khẽ lay động trong gió nhẹ, bạch y rung chuyển khe khẽ theo từng hành động của y.

Trần Mộng Dao tất nhiên cũng nhìn thấy thanh niên bạch y kia, in lên trong đôi mắt chim câu của nàng, chỉ thấy người thanh niên bạch y đó ngũ quan cực kỳ tinh xảo, cặp chân mày tinh tế như lá liễu, hàng lông mi cong vuốt mỹ lệ, mỗi một cọng đều nhìn thấy rõ ràng, tuy hắn đôi mắt đã nhắm lại vì nhập tâm, thế nhưng có thể khẳng định được rằng, đôi mắt của hắn nhất định rất đẹp. Cặp môi cũng không dày rộng giống như bao nam nhân khác, trái lại thập phần nhẵn nhụi hồng nhuận, một cặp môi mỏng đến cả nữ tử cũng phải ghen tỵ. Da thịt vốn đã trắng noãn, cộng thêm áo bào như tuyết trên người trợ lực, phản phất y giống như một khối bạch ngọc trên chốn cửu thiên, không chút tỳ vết, cũng không vấy bẩn bởi bụi bặm trần thế. Trên đầu mái tóc dài phiêu linh thả tự do, mỗi một sợi tóc đều như được chăm sóc một cách cẩn thận, so với nữ tử còn muốn mềm mại tuyệt đẹp hơn gấp bội. Nếu không phải trước mặt của hắn phẳng lỳ, chỉ sợ đã bị người ta nhầm lẫn thành một tuyệt thế mỹ nữ, thế nhưng dù vậy, vẻ đẹp thanh sương của hắn vẫn khiến cho chúng nhân, dù là nam hay nữ đều hít thở không đều, đầu óc trống rỗng, mọi tạp niệm đều biến mất, chỉ còn in lại trong đầu là một bóng ảnh bạch y mà thôi.

Nam tử như vậy, mị lực sát thương so với nữ tử còn muốn khủng khiếp hơn.

Trần Mộng Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh tế kia, trong lòng không nhịn được thầm khen một tiếng hoàn mỹ, đây đích thực là một nam tử tuyệt sắc hoàn mỹ, ngay cả nàng khi đứng bên cạnh hắn chỉ sợ cũng bị vẻ đẹp của hắn lấn áp hoàn toàn, ngay cả trở thành vật làm nền cũng không có khả năng.

Trên đời sao lại có một mỹ nam tử tuyệt trần như vậy?

Hắn đã rất hấp dẫn, mà cầm nghệ của hắn so với dung nhan không hề thua kém, tiếng đàn như dung hòa không gian xung quanh lại với nhau, đưa chúng nhân lạc vào trong mộng cảnh, lại ẩn ẩn bên trong thoáng qua một hồi bi thương, khiến cho trong lòng người ta dâng trào một cảm giác xót xa bi ai.

Chúng nhân đều lặng im để nghe trọn khúc nhạc này, cho đến một lúc, tiếng đàn dần nguôi xuống, cuối cùng chấm dứt.

Khúc nhạc kết thúc, chúng nhân từ trong mộng cảnh bừng tỉnh, ai nấy trên gương mặt vẫn chưa hết bồi hồi, một số người, đặc biệt là nữ nhân trên mắt ẩm ướt, tựa hồ bị tiếng đàn làm cho xúc động mà không cầm được nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.