Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 99: Vô đề
Trong lúc Tang Tương còn không hiểu gì, định xăn tay áo tới đánh cho gã ta một trận thì đứng đằng sau lưng, Ti Mệnh sắc mặt khẽ biến. Thân thủ hắn rất nhanh, vươn tay tới nắm lấy bàn tay Tang Tương kéo lùi về phía sau.
Ngay chỗ hắn đứng trước đó vài giây, bỗng có một mũi lao nhọn hoắc phá không từ trên cao ghim thẳng xuống đất.
Nhìn nơi mũi lao găm xuống, mặt đất bốc lên những làn khói xanh lục kỳ dị, kèm theo đó là một hương thơm thoang thoảng xua tan đi bầu không khí ẩm thấp khó chịu ở vùng Lâm Ngân này.
-Cẩn thận, trong khói có độc.
Ti Mệnh thân là một y sư, thế nên bằng cảm quan thông thường nhanh chóng nhìn ra điểm kỳ lạ bên trong làn khói xanh lục này.
-Là kẻ nào.
Tang Tương không giấu sự tức giận, nhìn xung quanh hét toáng lên. Âm thanh hóa thành từng đợt sóng âm ba quét quanh khu rừng già.
Nhưng không có bất cứ giọng nói nào đáp trả lại cả. Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua những tán lá cây, còn lại là im tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhìn phía bên kia, gã nam tử bị Tang Tương truy lùng đã biến mất từ lúc nào không biết, ngay cả người có linh thức cực mạnh như Ti Mệnh cũng không phát giác ra được.
Kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối có một thủ thuật ẩn nấp cực kỳ thuần thục, như hòa mình vào với không gian. Bị kẻ địch như vậy truy lùng thực sự là một cảm giác rất đáng sợ.
Ti Mênh và Tang Tương hai người tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh, tâm thần căng như dây cung đề phòng tình huống xunh quanh.
Bỗng có âm thanh lướt gió khe khẽ vang lên, kèm theo đó là một đạo hắc mang từ bốn phía phá không đánh tới.
-Hỏa Tường.
Tang Tương vận chuyển lực lượng man huyết, gọi ra một cái ảo ảnh hỏa thần đằng sau lưng.
So với nhiều năm trước đây, hỏa thần đã biến ảo ra chân thực, khí thế cũng vì vậy mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chỉ thấy Tang Tương giang hai tay ra, hỏa thần sau lưng cũng hành động tương tự, không khí trong vùng đột ngột nóng lên, hóa thành một bức tường lửa bao phủ xung quanh nàng và Ti Mệnh.
Mấy cái ám khí chạm vào bức tường lửa lập tức bị bật ngược lại, thậm chí còn bị sức nóng của hỏa diễm nung nóng chảy.
Trong lúc đó, Ti Mệnh vận chuyển nguyên khí của bản thân, hội tụ thành một quả cầu nguyên khí.
-Các ngươi còn không chịu ra mặt?
Tang Tương mở bức tường lửa, Ti Mệnh dùng khí lực ném quả cầu nguyên khí lên trên trời, rồi quát một tiếng:
-Bạo.
Giữa không trung, quả cầu nguyên khí bạo tạc, tạo thành âm thanh nổ vang chấn động không gian. Trong vụ bạo tạc kèm theo sóng nhiệt bài lãng và mấy trăm đạo phong nhận đánh ra tứ phương.
Kẻ địch ẩn nấp quá kỹ, thân thủ lại nhanh nhẹn, nhưng nếu đã muốn ám sát hai cao thủ như Tang Tương và Ti Mệnh thì những kẻ này cách cả hai không quá xa, thế nên Ti Mệnh liền sử dụng phương pháp loạn kích để náo loạn trận hình của kẻ địch, đồng thời có thể tìm được đường lui cho bản thân.
Trong khói bụi mờ mịt, lại có âm thanh rít gió kinh dị vang lên bên tai. Tang Tương dù mấy tháng ngay kinh nghiệm chiến đấu gia tăng thêm không ít, nhưng bởi nhiều lần phụ thuộc và sự trợ giúp sau lưng của Ti Mệnh, gặp phải cường địch có lối đánh khó chịu giống như mấy sát thủ của Ảnh Kiếm Sát thì khó lòng mà chống đỡ nổi.
Nói đi nói lại vẫn là nàng may mắn vì có Ti Mệnh cùng đồng hành.
Phản ứng của Ti Mệnh cực nhanh, một phần cũng là bởi những sát thủ của Ảnh Kiếm Sát cuối cùng cũng chịu lộ diện, chín bóng người đều rơi vào phạm vi linh thức của Ti Mệnh cả, hành tung của bọn chúng đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên, nắm rõ là một chuyện, phản ứng của cơ thể là một chuyện khác. Nắm được đối thủ mà phản ứng quá chậm thì vẫn sẽ rơi vào quỷ thủ của địch nhân. Tang Tương chính là đang nằm trong trường hợp này.
Có lẽ nàng vẫn chưa quen kiểu đối địch với cường độ cao nên hiện tại tay chân vẫn khá lóng ngóng.
-Phong Nhẫn.
Vận chuyển nguyên khí chém ra một đường sắc bén, chỉ nghe một tiếng rên khẽ, một bóng người áo đen trong làn khói bụi hiện ra.
Người áo đen này không nhìn rõ được dung mạo, toàn thân che kín bởi hắc y, chỉ có ở vị trí cổ có một đường vải màu đỏ, tựa hồ dùng để phân chia cấp bậc.
Người áo đen vừa mới hiện thân này khi bất ngờ công kích Tang Tương thì bị Ti Mệnh phát hiện đánh ra một đường phong nhận. Phong nhận này vô cùng hiểm hóc, nếu y tiếp tục liều mình công kích thì cùng lắm chỉ khiến Tang Tương bị thương nhẹ, còn cái giá mà y phải trả đó là tính mạng.
Cuối cùng y đã lựa chọn tính mạng, giơ hai thanh chủy thủ chắn trước người để chống đỡ phong nhẫn, nhưng uy lực của phong nhẫn rất mạnh, làm cho hắn phản phệ ngược lại và trọng thương.
-Không thể không nói, ngươi chính là kẻ khó đối phó nhất từ khi ta trở thành một Ảnh Kiếm Nô cho đến hiện nay.
Một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên, ý tứ bên trong vô cùng lạnh lẽo. Ti Mệnh nhìn qua bên mạn phải, kẻ đó ngồi trên một mỏm đá nhỏ, ánh mắt không chút tình cảm nào đang dán chặt vào người hắn.
-Các ngươi là ai? Vì sao muốn giết chúng ta?
-Chúng ta là Ảnh Kiếm Nô, sát thủ của tổ chức Ảnh Kiếm Sát, phục mệnh đến đây để lấy tính mạng ngươi.
Kẻ có giọng nói nam nữ không phận biệt được này dường như là kẻ đứng đầu trong chín tên sát thủ. Trong lúc cả hai lườm nhau, tên sát thủ bị Ti Mệnh làm cho trọng thương tranh thủ cơ hội lùi về phía sau, cùng với bảy người còn lại bao vây, không để ra một kẽ hở nào.
-Ảnh Kiếm Sát. Rốt cuộc là kẻ nào muốn nhắm vào chúng ta?
Ti Mệnh có lẽ không biết về tổ chức sát thủ Ảnh Kiếm Sát này, nhưng Tang Tương sống tại Mông Đan bộ lạc nhiều năm, phong thanh về Ảnh Kiếm Sát dĩ nhiên đã nghe qua, danh tiếng hung ác của tổ chức này như sấm bên tai, không ai là không sợ.
Ảnh Kiếm Sát không bao giờ tùy tiện giết người. Ảnh Kiếm Sát chỉ giết hộ người khác, và dĩ nhiên cái giá để bọn họ ra tay vô cùng đắt đỏ.
Tang Tương thật không ngờ lại có người nhắm vào Ti Mệnh và nàng.
-Điều này không quan trọng.
Tên sát thủ bắt đầu đứng dậy, rút ra hai thanh kiếm đeo sau lưng, cầm thanh kiếm xoay tròn điệu nghệ, sát khí ngay đó liền nổi lên.
Giọng nói nhàn nhạt lại vang lên, lắc đầu nhìn Tang Tương nói tiếp:
-Quan trọng là hôm nay, hắn nhất định sẽ chết. Còn cô, nếu không muốn chết thì đừng nhún tay vào.
-Hừ, bổn cô nương thì lại muốn xem thử sát thủ của Ảnh Kiếm Sát lợi hại đến đâu.
Tang Tương tính tình nóng nảy ương bướng, lại có liên quan đến tính mạng của Ti Mệnh, nàng làm sao có thể dễ dàng bỏ đi được.
-Đã vậy, Ảnh Kiếm Nô chúng ta cũng không ngại giết thêm một người. Coi như quà khuyến mãi cho kẻ đó vậy.
-Nói toặc ra là Liên Vân Quyết cho rồi, tưởng bản cô nương không đoán được à.
-Đó là chuyện của cô, còn việc chúng ta phải làm là lấy mạng hai người. Bày trận.
Không muốn tiếp tục hàn huyên với Tang Tương nữa, hắn ta chĩa mũi kiếm kiếm, ánh mắt quét quanh ra hiệu với tám người còn lại.
Đã quá quen thuộc với tín hiệu này, tám người gật đầu, đồng thời xuất ra vũ khí của mình. Bọn chúng gia tăng cước bộ mỗi lúc một nhanh hơn vây lấy Ti Mệnh và Tang Tương đứng ở chính giữa. Từ trên cao nhìn xuống, chín người này xếp thành hai vòng tròn, vòng bên trong có sáu người, vòng bên ngoài có ba người.
*********
Cầu vote mười sao cuối chương!
Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!
Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!
Đa tạ!