Ngay tức khắc, bọn họ không hẹn mà cùng
lúc lui ra xa, mục quang dán chặt phía mặt hồ. Chỉ nghe càng lúc âm
thanh tiếng bọt nước càng rõ ràng hơn. Mặt hồ vốn bình lặng mà bây giờ
dao động dữ dội. Rồi đột nhiên, có một vật gì đó lao ra khỏi mặt nước.
Đồng thời, cỏ cây xung quanh dường như bị kích thích, phát triển nhanh
chóng.
Bảy người Già Diệp chấn động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thứ duy
nhất mà họ cảm nhận được, đó là một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ và tà
dị. Uy áp tưởng chừng như còn mạnh hơn cả Già Diệp mấy phần, đến nỗi khó mà cử động được.
Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát, sau đó liền biến mất. Có điều, kỳ lạ
một chỗ đó là, ai cũng cảm thấy sự mệt mỏi trong người đã biến đi đâu
mất. Thay vào đó là một cảm giác rất sảng khoái, nguyên lực dồi dào, rõ
đến từng góc kinh mạch. Và ngoại trừ Già Diệp ra, đám Hồng Vu Đan, Liễu
Bách Sinh, Phạm Tiêu, Long Vũ và Nhậm Phi Yến cảm nhận luồng khí tức vừa rồi rất đỗi quen thuộc. Phải, chính là cảm giác đó.
Người phản ứng đầu tiên chính là Nhậm Phi Yến, nàng không chần chừ mà di chuyển đến gần đó thật nhanh. Đồng thời Hồng Vu Đan và năm người khác
cũng nhanh chân đi theo sau nàng. Chỉ thấy, đằng sau màn sương mờ mờ ảo
ảo kia, có một nhân ảnh. Hình bóng ấy, nàng đã từng thấy qua rồi. Sương
dần tan đi, hiện ra trước mặt họ là một người nam tử trẻ tuổi, đoán
chừng mười bảy mười tám tuổi. Thân hình nhỏ bé, khoảng chừng một thước
bảy. Nửa thân trên để trần, mái tóc đen huyền dài đến tận thắt lưng.
Và rồi, hắn quay lại. Trong mắt họ, sáu người đệ tử Thiên Lam thần điện, đặc biệt là nàng, Nhậm Phi Yến. Khuôn mặt của người ấy, từ đôi mày
kiếm, đôi mắt lấp lánh tinh quang, thái độ lạnh nhạt hờ hững với mọi
thứ. Chính là hắn.
- Tinh Hồn… ngươi… thật sự là ngươi sao?
Hồng Vu Đan như không tin vào mắt mình nữa. Con người tưởng như đã chết
cách đây nửa năm bây giờ đứng trước mặt mình. Không phải là linh hồn, mà là con người bằng xương bằng thịt. Tinh Hồn, hắn vẫn còn sống.
Còn Nhậm Phi Yến, nàng thậm chí không nói lên được lời nào. Nước mắt
rưng rưng, rồi lăn dài trên gò má mềm mại. Không kiềm chế được cảm xúc
của mình, nàng nhảy xuống nơi hắn đứng, ôm chầm lấy hắn.
Khoảng khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Hắn không kịp phản ứng gì cả,
mặc cho nàng ôm sát người. Ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên bởi hành động của cô gái lạ mặt. Hắn liền hỏi:
- Cô là ai? Tại sao lại ôm ta?
Câu hỏi của hắn vốn rất bình thường, nhưng lọt vào tai của Nhậm Phi Yến, Hồng Vu Đan và bốn người huynh đệ của y, lại như sét đánh ngang tai.
Nhậm Phi Yến từ từ buông lỏng cánh tay, ngẩn đầu nhin hắn, nơi khóe mắt
vẫn còn đọng lại dòng lệ. Giọng nói run run, như thống khổ bi ai:
- Huynh… huynh không nhận ra muội sao? Là Nhậm Phi Yến đây, con gái của Nhậm Thiên Hành đây? Huynh không nhớ sao?
- Cô nương, hình như cô nhận nhầm người rồi. Ta tên Bạch Lưu Ly, đến từ Đào Hoa đảo phía đông đại lục.
Bạch nhẹ nhàng đáp lời Nhậm Phi Yến.
Bỗng nhiên có vài người nhảy xuống trước mặt hắn. Một người thanh niên tuấn tú nói với giọng điệu đầy ngạc nhiên:
- Tinh Hồn, ngươi không nhớ chúng ta là ai hả?
Đáp lại lời của Hồng Vu Đan là một cái lắc đầu. Nhìn vào biểu cảm của
Bạch, có lẽ hắn thực sự không nhớ ra bọn họ. Sáu người không hẹn mà đồng thời nhìn nhau, rồi lại dán chặt mục quang vào người Bạch, xem rõ từng
chỗ trên thân thể hắn.
Hắn nhíu mày khó hiểu, thì sực nhớ ra những lời dặn của Hà đại phu lúc
còn tịnh dưỡng ở Đào Hoa đảo. Thế là hắn liền hỏi ngược lại:
- Chờ đã, không lẽ các ngươi biết những chuyện trước đây của ta? Có thể kể lại cho ta được không?
Vốn đám Hồng Vu Đan đang bân khuâng không biết mình có nhận nhầm người
không, thì câu hỏi của Bạch làm cho họ ngạc nhiên. Biết đám Hồng Vu Đan
nghĩ gì, Bạch liền giải thích:
- Thực ra thì… ta cũng không phải là người của Đào Hoa đảo. Lúc trước
được một lão ngư cứu ở ven bờ biển, đến khi tỉnh lại thì không nhớ gì
cả. Đại phu ở đảo nói rằng, tình huống của ta không khó xử lí. Chỉ cần
có người kể loại là kí ức sẽ nhanh chóng phục hồi.
- Thì ra là thế. Vậy người đúng thật là Tinh Hồn, huynh đệ của bọn ta rồi. Được, để ta…
Hồng Vu Đan thở phào một tiếng. Nhưng khi hắn định kể thì Mộc Lâm Nhi
liền kéo tay hắn lại, nháy mắt ra hiệu như đang muốn nói điều gì đó.
Hồng Vu Đan nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Ra kia nói chuyện một chút đi. – Mộc Lâm Nhi đáp lời. Rồi nàng cũng
nói luôn với mấy người khác, ngoại trừ Già Diệp ra – Các ngươi cũng đi
theo ta. Tinh Hồn, ngươi ở đây đợi, một lát nữa chúng ta sẽ trở lại.
Đám người kia không hiểu chuyện gì, có điều nhìn thái độ nghiêm túc của
nàng, liền không chần chừ mà đi theo. Quanh Vạn Hồn trì chỉ còn lại Bạch và Già Diệp. Mà Già Diệp cũng đang có mấy khúc mắc muốn nhờ hắn giải
đáp, giờ chỉ còn hai người nói chuyện cũng tiện hơn.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Sáu người đáp xuống một mảnh đất, xung quanh cây cối rậm rạp. Nơi này
cách Vạn Hồn trì gần trăm thước, khoảng cách như vậy cũng được rồi. Vừa
đáp xuống, Hồng Vu Đan là người đầu tiên cất giọng hỏi nàng:
- Lâm Nhi, muội dẫn chúng ta ra đây là có ý gì?
Câu hỏi của Hồng Vu Đan đều đúng với ý của mọi người, đặc biệt là Nhậm
Phi Yến. Hơn ai hết, nàng là người mong chờ Tinh Hồn nhớ lại mọi thứ.
Mộc Lâm Nhi thấy năm người đều như vậy, liền lắc đầu:
- Không lẽ, các người định kể cho Tinh Hồn biết hết mọi chuyện sao?
- Như vậy chẳng lẽ không đúng sao? Trước đây hắn gặp nạn, chúng ta
không thể giúp được gì cho hắn. Nhưng tình huống bây giờ đơn giản hơn
rất nhiều, chỉ cần kể lại mọi chuyện là xong rồi. Muội cho rằng có gì
không tốt?
Hồng Vu Đan mất kiên nhẫn, tâm trạng dường như hơi kích động. Mộc Lâm
Nhi hiểu rõ tính cách của hắn nên không lấy làm tức giận, biểu tình như
trước đáp:
- Quả thật là không tốt!
Nhậm Phi Yến ngạc nhiên:
- Tỷ nói vậy là như thế nào?
- Chuyện của Tinh Hồn không đơn giản như các người nghĩ. Tinh Hồn đắc
tội với Thái tử, Lý Tinh Vân, Sở Hóa Long, bị điện chủ khép vào tội phản môn, truy nã khắp đại lục. Còn nữa, lễ thành hôn của Yến Ngọc Lan, đặc
biệt là cái chết của Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi, tất cả đều là nguyên
nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của hắn. Nghĩ thử xem, nếu hắn nhớ ra
mọi chuyện, tình hình sẽ trở nên thế nào?
Mộc Lâm Nhi sắc mặt nghiêm trọng phân tích cặn kẽ. Từng lời lẽ của nàng
làm cho Hồng Vu Đan, Nhậm Phi Yến, Long Vũ và Phạm Tiêu đổ mồ hôi lạnh.
Đúng như những gì mà Mộc Lâm Nhi nói, quá khứ của hắn quá kinh thiên,
chỗ nào cũng là mấu chốt cả. Quả thật họ chưa từng nghĩ đến hậu quả khi
kể mọi chuyện cho Tinh Hồn. Cũng may là Mộc Lâm Nhi sáng suốt ngăn cản
họ, nếu không thì thật khó lường.
- Thế nào? Đã thấy câu chuyện trở nên nghiêm trọng rồi chứ? Đây là chưa nói đến việc, Tinh Hồn là người đặc biệt coi trọng tình cảm. Sở Hóa
Long và Lý Tinh Vân đang có mặt tại Di vong chi địa, Tinh Hồn mà biết
được chắc chắn sẽ tìm hai người kia tính sổ. Không gặp mặt trong này,
thì cũng phải gặp ở bên ngoài. Mà ngoài đó có Lục hoàng tử cùng bao
nhiêu thủ hộ giả đi theo. Chúng ta phải giải quyết chuyện này như thế
nào đây?
Mộc Lâm Nhi nói tiếp. Lúc này, chỉ thấy mấy người kia âm trầm nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ suy tư. Ngay cả Hồng Vu Đan khi nãy hùng hổ, mà bây
giờ cũng một mực im lặng. Chỉ có tiếng nấc của Nhậm Phi Yến:
- Chẳng lẽ cứ để huynh ấy như vậy sao?
- Phi Yến, muội đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Mộc Lâm Nhi giọng ôn nhu an ủi.
Nhìn nàng như vậy, Liễu Bách Sinh trong lòng rất buồn. Thế nhưng y vẫn cố nặn ra một nụ cười, đến bên cạnh nói:
- Phải đấy, rồi chúng ta sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi. Muội hãy an tâm.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Quay trở lại Vạn Hồn trì, nơi Bạch và Già Diệp đang đứng. Già Diệp đang
có mấy cái khúc mắc đang chờ hắn giải đáp giúp. Đám Hồng Vu Đan vừa đi,
Già Diệp không chần chừ liền hỏi:
- Bạch thí chủ, bần tăng là Già Diệp, đệ tử Vạn Âm tự ở Thiên Hồng đại
lục. Bạch thí chủ có thể trả lời giúp ta vài điều được không?
Bạch nhìn Già Diệp thầm đánh giá. Người này tu vi cao cường, tuổi khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi. Khí chất ôn hòa, khác xa những cao thủ
trước đây hắn từng gặp. Có lẽ do Già Diệp là đệ tử Phật môn, khác xa với đệ tử các môn phái khác.
- Thì ra là Già Diệp đại sư. Không biết đại sư cần hỏi gì?
Bạch khiêm tốn nói. Thấy Bạch hòa khí như vậy, Già Diệp không ngần ngại mà hỏi:
- Trước khi Thời Không môn mở ra, dường như ta chưa từng thấy qua thí chủ thì phải.
- À… cái này thì, chính vãn bối cũng không biết mình vào đây bằng cách
nào. Khi tỉnh lại thì đã thấy mình có mặt ở đây rồi. – Bạch đáp.
Già Diệp khe khẽ gật đầu. Nhìn biểu hiện của Bạch hoàn toàn không có
chút giả dối. Y thầm nghĩ, không lẽ ngoài Thời Không môn ra, vẫn còn một con đường khác để đi vào Di vong chi địa này? Quả thật đúng như Già
Diệp nghĩ. Khi còn ở Phong Linh sâm lâm, Bạch bị Hắc Liệt thù bắt vào
hang động vốn tưởng là hang ổ của nó. Và thực chất, cái hang ấy chính là cánh cổng khác để tiến vào Di vong chi địa. Chỉ là trước nay, chưa ai
từng biết ngoài Thời Không môn còn có cánh cổng khác thôi.
- Bạch thí chủ có thể vào sâu đến tận trong này, thực lực quả là cao cường. Nếu đã vào đây, thí chủ có mục đích gì không?
- Nói thực thì, vãn bối đến đây cũng chỉ vì ủy thác của một người. – Bạch thành thực nói.
- Thì ra là vậy!
- Nhưng mà… Không biết vì sao, kể từ khi vào đây, dường như có một âm
thanh nào đó đang kêu gọi vãn bối. Một cảm giác rất thân quen!
Bạch nói tiếp. Câu nói lọt vào tai Già Diệp, làm cho y cau mày lại, ánh mắt lấp lóe đang suy nghĩ gì đó. Rồi Già Diệp nói tiếp:
- Nếu đã là như vậy, thí chủ có muốn cùng chúng ta đi đến nơi sâu nhất của Di vong chi địa không?
- Nơi cuối cùng sao? Được, vãn bối đồng ý.
Quả thực là hiện giờ hắn cũng đang có ý định tiến vào sâu bên trong Di
vong chi địa. Nơi đó, chắc chắc là đang có thứ gì đó. Mà hắn cũng là
người thông minh, đi càng đông người thì càng an toàn. Cả Già Diệp và
đám Hồng Vu Đan, ai ai cũng có tu vi cao cường. Còn một việc quan trọng
khác nữa là, hắn đang mong chờ đám Hồng Vu Đan kể lại tất cả mọi thứ.