Thái đồng dạng cũng choàng tỉnh, ngập ngừng đáp:
- À… không có gì.
Lúc này mới để ý, trên tay Tinh Hồn đang cầm cổ kiếm Đồ Lục, mục quang sáng lên, nói:
- Cổ kiếm Đồ Lục đã nhận người làm chủ rồi à, thật đáng mừng.
- Ta cũng không biết vì sao lấy được nó nữa.
Tinh Hồn gật đầu, ánh mắt săm soi nhìn thanh cổ kiếm trên tay. Thần binh vô thượng trong truyền thuyết không ngờ đã rơi vào tay hắn, thật sự là quá bất ngờ.
- Vừa nãy người bị hắc cầu nhốt lại, ta cứ tưởng không xong rồi chứ.
- Ta cũng bị bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn thoát ra được. Xem ra mệnh ta vẫn còn tốt lắm. Ha ha…
Hắn bật cười thành tiếng, cổ nhân có câu, gặp họa không chết tất có phúc báo, và có cẻ như thanh cổ kiếm Đồ Lục này chính là phúc báo mà tạo hóa ban cho hắn. Nhìn hắn vui vẻ như vậy, Thái trong lòng cũng rất thoải mái.
- Tốt rồi, bây giờ người để cổ kiếm Đồ Lục vào Hoành Thiên bí cảnh đi. Bây giờ ta sẽ giúp người thu dị hỏa để sau khi tìm thấy được Thập phương linh bảo sẽ dùng nó để rèn lại cổ kiếm Đồ Lục.
Tinh Hồn gật đầu, huy động thần niệm, cổ kiếm Đồ Lục hóa thành một vầng hào quang tiến nhập mi tâm hắn. Sau đó, chỉ thấy Thái chỉ tay xuống bên dưới, nói:
- Ngọn lửa bên dưới chính là thứ mà trước đây ta đã từng nhắc qua, hỏa diễm mà tộc Long Uyên đã dùng để rèn cổ kiếm Đồ Lục: Hỗn độn chi hỏa.
Hỗn độn chi hỏa, một trong ba loại chi hỏa bá đạo nhất cõi Hồng Hoang, vượt ra ngoài ngũ hành đại đạo, dù là Hắc thủy của Thủy chi bổn nguyên cũng không thể dập tắt được. Biển lửa bên dưới, thật không ngờ chính là Hỗn độn chi hỏa trong truyền thuyết.
- Sau khi người tìm được ba kiện Thập phương linh bảo còn lại, kết hợp với Ngọc hoành và Hỗn độn chi hỏa, vào ngày chí âm, chắc chắn sẽ khiến cho cổ kiếm Đồ Lục một lần nữa chân chính xuất thế.
Tinh Hồn chỉ biết gật gật đầu thôi, đối với hắn mà nói, thứ cao siêu vẫn là thứ cao siêu, hiện tại dù có cố gắng cũng không thể hiểu được. Mặc dù trong lòng hơi khó chịu một chút, nhưng đành phải lắng nghe sự sắp xếp của Thái mà thôi.
- Bây giờ người tập trung tinh thần lại, ta sẽ giúp người thu Hỗn độn chi hỏa. Nên nhớ rằng, hiện tại người vẫn không thể điều khiển được Hỗn độn chi hỏa, nếu tùy tiện sử dụng sẽ bị nó cắn trả lại, thậm chí còn có thể mất đi tính mạng. Trước khi trở về Tiên Ma giới thì người chỉ có thể điều khiển nó duy nhất vào này chí âm của thế gian. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.
Dứt lời, Thái phát động tinh thần lực khiến cho Tinh Hồn chốc lát rơi vào trạng thái vô thường. Chỉ thấy Hỗn độn chi hỏa bên dưới giống như bị một lực lượng vô hình nào đó khống chế, ồ ạt phóng lên trên, bao phủ khắp không gian.
Thái ánh mắt thận trọng, từ từ từng chút một đưa Hỗn độn chi hỏa tiến nhập vào người Tinh Hồn, đồng thời lưu lại một tầng thần lực trong người Tinh Hồn để khống chế Hỗn độn chi hỏa. Nếu như không làm việc này, Tinh Hồn chỉ sợ sẽ bị Hỗn độn chi hỏa đốt thành tro bụi.
Bỗng trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ thấy bên cạnh y xuất hiện một hài nhi có màu đỏ như ánh lửa, chính là chân thân của Hỏa chi bổn nguyên. Trước đây Thái đã lưu lại một đạo linh hồn trong thức hải của hỏa nhi này, việc tiếp theo chính là chiếm hữu hoàn toàn nó.
Bỗng cơ thể màu đỏ của Thuần dương chi hỏa dần dần biết đổi, trong vài giây hóa thành màu đen tuyền với chỉ riêng đôi mắt màu đỏ hồng ma thôi. Thân thể của nó bây giờ không còn là Thuần dương chi hỏa nữa, mà chính là Hỗn độn chi hỏa.
Làm xong xuôi việc này, Thái trong lòng yên tâm phần nào. Sau này Tinh Hồn phải dùng Định hồn thần châu để có thể khôi phục lại linh hồn, tu vi khi đó sẽ hoàn toàn biến mất, so với phế nhân thì chẳng khác là bao. Nếu như không có sự bảo hộ, gặp phải địch nhân cường đại thì sẽ gặp rắc rối to.
Việc này luôn làm cho Thái bân khuân, không biết nên giải quyết như thế nào. Chẳng ngờ lúc dò xét thân thể Tinh Hồn thì lại phát hiện ra hỏa nhi này, thật sự đúng là việc tốt trời ban. Thế nên Thái lập tức thu phục nó, việc bảo vệ Tinh Hồn sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Toàn bộ Hỗn độn chi hỏa đã tiến nhập vào thân thể Tinh Hồn, chỉ còn chờ thời cơ đến nữa mà thôi. Thái thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau lần gặp mặt này, chẳng biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại. Chỉ mong tất cả đều thuận buồm xuôi gió, trước khi tên đó phá giải phong ấn.
Tinh Hồn thì vẫn còn đang mơ màng, hoàn toàn không nhận thức được tình cảnh xung quanh. Ánh mắt Thái nhìn chằm chằm Tinh Hồn, bỗng bước tới gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, thanh âm hơi bi thương nói:
- Mọi việc hiện tại đã vượt quá tầm kiểm soát của ta. Chỉ hy vọng người đừng để chấp niệm chiếm lấy tâm trí.
Thái thở dài một tiếng, rồi sau đó phất tay một cái, dị giới hoàn toàn biến mất, y đồng dạng cũng dần tan biến theo. Tinh Hồn được thần lực của Thái đưa ra bên ngoài Hắc Ám động phủ. Rồi từ bên dưới đại địa ầm ầm chấn động, Hắc Ám động phủ đất đá rơi đầy xuống, chớp mắt đã hoàn toàn bị vùi lấp. Nơi khởi đầu cho cuộc hành trình của Tinh Hồn cứ như vậy mà biến mất.
Chẳng biết bao lâu, khi Tinh Hồn mở mắt ra thì trời đã tôi, nhìn trên bầu trời đầy ấp những ngôi sao, tạo thành một dải ánh sáng lung linh tuyệt đẹp. Nguyệt quang nhẹ nhàng chiếu xuống nhân gian, khiến cho nơi đây trở nên huyền ảo.
Tinh Hồn phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá, phía bên trái truyền đến âm thanh lửa cháy tí tách, đưa mắt nhìn qua thì thấy có ba người, hai nữ tử và một ông lão cao tuổi. Ba người này không ngờ lại chính là Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An.
Lúc trước Tinh Hồn bảo bọn họ đợi hắn ở trong Hắc Mộc thành, chẳng biết vì sao bây giờ lại gặp nhau ở đây. Trong đầu chợt nhớ lại chuyện khi sáng, thứ còn tồn đọng lại cuối cùng trong ký ức của hắn, đó là Thái bảo sẽ giúp hắn thu thập Hỗn độn chi hỏa. Đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở đây.
Ngồi cạnh đống lửa, có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Phượng Cửu đưa mắt nhìn về phía tảng đá Tinh Hồn đang nằm, phát hiện ra hắn đã tỉnh lại. Thanh âm trong trẻo hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi à, cảm thấy ổn chứ?
Phượng Cửu lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng, Cơ Dung và Kiều An cũng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Tinh Hồn đã tỉnh. Tinh Hồn đứng dậy, bước tới ngồi cạnh ba người, hỏi:
- Sao các người lại ở đây? Không phải đã hẹn nhau ở Hắc Mộc thành sao?
- Đáng ra là vậy, nhưng khi ba người chúng ta vừa nghỉ ngơi trong Hắc Mộc thành không bao lâu thì cảm nhận được có một luồng sức mạnh cường đại phát ra từ hướng Ám Minh sâm lâm. Thiết nghĩ có thể liên quan đến ngươi nên cấp tốc chạy đến đây.
- Sức mạnh cường đại sao? – Tinh Hồn nhíu mày hỏi.
- Phải. Mà không chỉ riêng gì chúng ta, có rất nhiều cường giả cũng tập trung ở đây. May mắn ta đến trước bọn họ, kịp thời phát hiện ra ngươi, sau đó đưa ngươi đi một chỗ khác nghỉ ngơi. Và tất nhiên là từ đó đến giờ luôn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy. Lại nói, luồng uy áp kinh khủng kia chính là do Tinh Hồn bộc phát trong vô thức, cũng bởi vì thế nên hắn mới không biết được mà đã gây nên chuyện này.
- Ta đã ngủ bao lâu rồi?
- Ba ngày.
Phượng Cửu lập tức đáp. Không ngờ lại lâu đến như vậy. Ngẫm đến chuyện của Thái, Tinh Hồn liền dùng thần thức nội thị thân thể mình. Quả nhiên trong thân thể hắn đang tồn tại Hỗn độn chi hỏa, hiện tại đang bị một luồng thần lực khống chế bên ngoài, không cho Hỗn độn chi hỏa bộc phát.
Có lẽ là bởi vì lực lượng Hỗn độn chi hỏa quá mạnh mẽ nên mới tác độn đến tinh thần của hắn, khiến cho hắn hôn mê ba ngày liền. Nhưng không sao, mọi thứ bây giờ cũng đã ổn rồi. Việc tiếp theo nên làm đó chính là trở về đế đô Thiên Phong, bởi vì nơi đó, có một người hắn đang muốn gặp lại.
Đang suy tư, bỗng Phượng Cửu bên cạnh lên tiếng hỏi tiếp:
- Này, ta muốn hỏi ngươi, kia là thứ gì vậy? Từ lúc phát hiện nó đến bây giờ, nó vẫn một mực đi theo ngươi.
Tinh Hồn như bừng tỉnh, nhìn theo hướng mà Phượng Cửu nói. Ở cách bốn người chừng mười thước, có một bóng ảnh bay lơ lửng trên không trung. Nhìn cái bóng này có vẻ như là một hài tử, nhưng mà có cái gì đó rất quái dị.
Tinh Hồn đứng dậy, tiến tới gần thì mới nhận ra, đó không phải là con người, nhìn giống như một tinh linh hơn. Có cảm giác gì đó hơi quen thuộc, khí trên người nó tỏa ra cũng rất quen. Tinh Hồn đưa tay chạm vào nó, bỗng đôi mắt đổ như ánh lửa của nó rực lên, một đạo thần thức truyền vào mi tâm hắn.