- Bích Nguyệt cô nương, cô quả thật rất xinh đẹp giống như những gì mà ta tưởng tượng. Một cô gái dịu dàng và thùy mị.
Bích Nguyệt bất ngờ với những lời nói này của Bạch. Ánh mắt tràn đầy cảm xúc, biểu cảm của hắn vô cùng đằm thắm. Nàng bất ngờ nói không thành lời:
- Chẳng lẽ…Bạch… ngươi đã nhìn thấy ánh sáng rồi?
Hắn mỉm cười gật đầu.
Lúc ấy Lâm Quang từ đằng sau tiến đến bên cạnh Bích Nguyệt, đứng đối diện với hắn. Hắn chấp tay mở lời chúc mừng:
- Thật đúng là một chuyện mừng. Cuối cùng huynh cũng phục hồi được thị lực rồi.
Rồi y quay sang nói với Bích Nguyệt:
- Chúng ta có nên làm một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng huynh ấy không?
Việc này đương nhiên là đáng chúc mừng, nên Bích Nguyệt rất đồng tình
với ý kiến này của Lâm Quang. Còn Bạch, hắn nhìn cái không khí vui vẻ
tràn đầy tình cảm khi Bích Nguyệt và Lâm Quang trò chuyện, thầm chắc
chắn rằng người đứng trước mặt đây chính là người yêu của Bích Nguyệt.
- Huynh chính là Lâm Quang?!
- Phải, chính là ta.
Lâm Quang đáp lời hắn. Trong thoáng chốc, nhìn cái không khí giữa hai
người, những khoảng khắc trong quá khứ ùa về trong giây lát. Chỉ thấy
Bạch nhíu mày một cái. Bích Nguyệt cảm nhận hắn mườn tượng ra một điều
gì đó nên cất giọng hỏi:
- Ngươi lại nhớ ra cái gì nữa sao?
- À… không có gì. Hiện giờ ta muốn nghỉ ngơi, về chuyện chúc mừng thì
không cần, nhận lời chúc mừng của hai người là được rồi. Hy vọng lần tới sẽ được nhận thiệp hồng của hai người!
Bạch nở một nụ cười chúc mừng, làm cho khuôn mặt nhỏ xinh của Bích
Nguyệt ửng hồng lên vì xấu hổ. Còn Lâm Quang không hề ái ngại gì cả, mà
đưa tay ôm sát nàng vào người mình, cũng cười đáp lại lời của Bạch:
- Tất nhiên rồi, sẽ không còn xa lắm đâu. Khi ấy, huynh nhất định phải tới đấy!
- Nhất định!
Hắn khẳng định chắc nịch. Lúc này mới chợt để ý thấy cô đứng cách chỗ ba người bốn năm bước chân. Bạch thắc mắc hỏi:
- Xin hỏi cô nương này là ai?
Lâm Quang liền giải thích:
- Cô ấy là Tử Huân cô nương. Hình như huynh và cô ấy đã gặp nhau rồi!
Bạch im lặng không nói gì. Nhìn cô nương này, Bạch nhận ra được trong
ánh mắt cô ta dường như đang úy kị mình vì cái gì đó. Nhưng hắn cũng
chẳng buồn để tâm tới, chỉ xã giao vài câu rồi từ biệt mọi người để trở
về phòng nghỉ ngơi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trong thời gian mười ngày mà tông chủ Lăng Vân tông đưa ra, toàn bộ các
đệ tử tinh anh đều ra sức luyện tập cho kỳ sát hạch. Thứ nhất là nếu
được lọt vào hàng mười người tham gia thí luyện, thì sẽ nhận được một
phần thưởng rất cao. Thứ hai, tham gia thí luyện nếu may mắn có thể sẽ
kiếm được không biết bao nhiêu là báu vật. Những người thanh thiếu niên
này với tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, chưa biết đến sự tàn khốc của cuộc
tham gia Di vong chi địa.
Và cũng thời gian này, Bạch được Mộc trưởng lão truyền cho một ít võ
công cơ bản của Lăng Vân tông. Đây chỉ là những chiêu cơ bản, bất cứ ai
cũng có thể học được nên không vi phạm nội quy của môn phái. Tuy không
biết chắc được bản thân sẽ ra sao, nhưng Bạch vẫn ra sức luyện tập. Mộc
trưởng lão trong quá trình quan sát, nhận ra một điều là Bạch chỉ cần
nhìn qua một lần là có thể thi triển một cách rất hoàn hảo. Nhưng chỉ là bắt chước lại mà thôi, cũng giống như con khỉ bắt chước hành động của
con người vậy. Mỗi đòn Bạch thi triển hoàn toàn không có một chút sức
lực nào cả. Thế nhưng Mộc trưởng lão không một chút nhắc nhở nào cả. Lão muốn xem, hắn sẽ thể hiện như thế nào trong cuộc thi tuyển hết sức khó
khăn này đây.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng. Kỳ tuyển chọn các đệ tử trẻ xuất sắc nhất đã bắt đầu diễn ra. Ngay từ sáng sớm, quảng trưởng của Lăng Vân
tông đã chật kín người. Bởi hôm nay là một ngày rất đặc biệt, cũng giống như là việc khẳng định ai là người mạnh nhất trong lớp trẻ trong Lăng
Vân tông hiện nay.
Bạch được Mộc trưởng lão dẫn đến quảng trường. Cái khung cảnh ồn ào thế
này, hắn cảm giác như đã từng được trải qua rồi. Hắn vừa đi vừa nhìn
khắp chốn quảng trường ồn ào, và thầm nghĩ về những chuyện của quá khứ.
Chỉ mong sẽ nhớ ra một điều gì đó.
Thấy Bạch xuất hiện bên cạnh Mộc trưởng lão, các đệ tử ai ai cũng ngạc
nhiên. Mộc trưởng lão cũng chẳng buồn giải thích. Chỉ bảo Bạch đứng vào
hàng, chuẩn bị nghe những quy định mà trọng tài chuẩn bị giải thích.
Bạch vào hàng cùng với bốn người trong sáu người mà hắn gặp ở Đào Hoa
đảo, lần lượt là: Đường Ngọc, Đường Lãnh, Tử Huân và Tử Lạc.
Thấy hắn, bốn người này là bất ngờ nhất. Bởi họ đã từng chứng kiến ma
tính của hắn khi tình cờ đi ngang qua Đào Hoa đảo. Đường Lãnh bất chợt
hỏi:
- Ngươi không phải là đệ tử của Lăng Vân tông chúng ta, sao lại được tham gia vậy?
- Cái này là do Mộc trưởng lão tiến cử, bản thân ta cũng không biết tại sao!
Bạch minh bạch trả lời. Bốn người này chỉ biết hiếu kỳ nhìn nhau mà
không nói lên lời nào. Từ đằng sau lưng, có một nam tử ung dung đi tới.
Đó chính là Lâm Quang. Hắn chấp tay chào hỏi:
- Bất ngờ quá, huynh cũng được phép tham gia à?
Đường Ngọc mấy hôm nay biết được Bích Nguyệt cô nương chính là tình nhân của Lâm Quang, nên luôn tỏ ra khó chịu với Lâm Quang. Mà chính bản thân Lâm Quang cũng không hề ưa thích gì cái tên công tử kiêu ngạo dựa hơi
gia tộc mình. Khi biết được chuyện hắn trêu ghẹo Bích Nguyệt, thiếu chút nữa Lâm Quang muốn tính sổ với gã. Nhưng lại bị Bích Nguyệt cản lại,
nên mới không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ Đường Ngọc lại lên tiếng:
- Hắn tham gia có lẽ cũng chỉ để lót đường mà thôi. Mà bổn công tử bất ngờ khi ngươi cũng được tiến cử đấy, Lâm Quang.
- Với thực lực của ta, được trưởng lão đề cử cũng là chuyện bình
thường. Còn tên công tử bột vô sỉ ngươi mà cũng tham gia tuyển chọn,
chắc lại là được gia tộc ngươi nhúng tay vào, nhỉ! – Lâm Quang nói với
giọng điệu khiêu khích.
- Hừ, tranh cãi ở đây cũng chẳng có tác dụng gì. Các ngươi cầu trời cho đừng cùng bảng với bổn công tử đi. Ha ha ha…
Đường Ngọc cười lớn một tiếng rồi bỏ đi chỗ khác. Đường Lãnh là nhị đệ
của Đường Ngọc, nên cũng đi theo đại ca mình. Tranh cãi giữa họ làm các
đệ tử xung quanh chú ý đến. Chắc hẳn sẽ có một màn kịch hay để xem.
Lâm Quang cũng chẳng thèm quan tâm đến Đường Ngọc nữa, quay sang trò
chuyện một lúc với Bạch. Rồi một lúc sau, có một trưởng lão thân mặc tử
bào đứng trên bậc thềm cao, với phong thái trịnh trọng, phát ra khí lực
cường lại giúp cho quảng trường tĩnh lặng.
Thấy mọi chuyện đã ổn định, lão ta mới bắt đầu nói:
- Xin tự giới thiệu, lão phu tên là Dương Trạch. Hôm nay chính là ngày
mà bắt đầu tuyển chọn các đệ tử xuất sắc nhất trong Lăng Vân tông chúng
ta để tham gia thí luyện tại Di vong chi địa sắp mở ra vài tháng tới.
Lão phu sẽ nói luôn cách thức tuyển chọn lần này.
Rồi lão ta chỉ vào cái hòm gỗ vuông vức, có một cái lỗ nhỏ đủ để đưa lọt một cánh tay vào, sau đó lão nói tiếp:
- Trong cái hòm này được một trăm hai mươi chín hạt trân châu, được
đánh số từ một đến một trăm hai mươi chín. Theo đó sẽ được chia ra làm
bốn bảng đấu, mỗi bảng gồm ba mươi hai người theo số thứ tự đã được
chia. Mỗi bảng chọn ra bốn người, tức là sẽ có mười sáu người. Rồi mười
sáu người này sẽ tiếp tục thi đấu nữa, đến khi chọn ra được người giỏi
nhất. Có ai chưa rõ điều gì không?
Những đệ tử bên dưới nhìn nhau xì xào một lúc, chợt có một đệ tử hỏi to:
- Xin hỏi trưởng lão, sao lại bị dư ra một số?
Dường như đã có chuẩn bị cho câu hỏi lần này, nên nhìn lão ta không quá bất ngờ. Chỉ thấy lão ho khan hai tiếng, rồi giải thích:
- Lẽ ra chỉ có một trăm hai mươi tám đệ tử thôi, nhưng vì có một người
khác được một trưởng lão xin cho tham gia và được tông chủ chấp thuận,
nên bị dư ra một số.
Ngay lập tức mọi người nhìn vào người thiếu niên lạ mặt đã đi cùng với
Mộc trưởng lão, chính là Bạch. Cả quảng trường lại xôn xao lên, bàn tán
về danh tính của Bạch.
Vị trưởng lão ấy một lần nửa phát ra kình lực để ổn định mọi người, tiếp tục nói:
- Tất nhiên người đó cũng sẽ phải làm theo quy tắc của cuộc thi. Tiếp
tục nói về phần rút thăm, người nào rút được số một trăm hai mươi chín
sẽ được qua vòng một, bắt đầu đấu tuyển từ vòng thứ hai.
Thế là các đệ tử lại bắt đầu xôn xao. Không biết ai sẽ may mắn lấy được
số một trăm hai mươi chín đây. Lần này thì vị trưởng lão khi không hề
làm bọn họ yên tĩnh trở lại, mà quay sang nhìn Hàn Chí Đông đang thượng
tọa phía trên.
Hàn Chí Đông quét một vòng quanh quảng trường, thấy các đệ tử ngoài việc bàn tán thì không có ai phản đối về quyết định trên cả. Thế là y đứng
thẳng người dậy, nói lớn:
- Nếu đã không có gì thắc mắc, thì hãy bắt đầu quá trình bốc thăm đi.
Theo lệnh của tông chủ, lần lượt các đệ tử bước lên đài để chọn lấy hạt
trân châu có đính số của mình. Đường Ngọc bước lên thò tay bốc một hạt
trân châu, nhìn trên đó thấy số sáu mươi ba. Rồi hắn quay lại nhìn Lâm
Quang và Bạch đang đứng chờ bốc ở lượt sau, cười một cách ngôn cuồng
nói:
- Hẹn gặp các ngươi sau, hy vọng sẽ không gặp nhau quá sớm. Ha ha ha…
- Cứ đợi đó đi Đường Ngọc. Không sớm thì muộn ta cũng cho ngươi biết tay!
Bốc thăm tiếp tục. Lâm Quang lấy hạt trân châu của mình, số của hắn là
số hai. Vậy là sẽ không chạm trán với Đường Ngọc ở vòng đầu tiên. Bạch
cũng lấy số của mình, nhưng chưa có xem. Không mất nhiều thời gian để
hoàn tất việc bốc thăm, chỉ diễn ra trong vòng hai khắc.
Sau đó các đệ tử lại ổn định hàng ngũ, thế nhưng các đệ tử lại không
ngừng bàn tán. Tất cả chỉ xoay quanh người may mắn nào chụp được con số
một trăm hai mươi chín.
- Ồ, ta số hai mươi bảy.
- Ta số ba mươi, còn ngươi số bao nhiêu?
- Ta số bảy mươi chín, đấu ở bảng thứ ba.
- ………
Bọn đệ tử bàn tán rất lâu, nhưng chả nghe thấy ai bảo mình vớ được con
số may mắn. Thấy vậy nên vị trưởng lão tử y kia cau mày lại, trịnh trọng bước lên phía trước, cất giọng sang sảng hỏi:
- Kẻ nào lấy được số một trăm hai mươi chín?
Tiếng nói của lão được vận một chút công lực, nên nó lan tỏa khắp quảng
trường. Các đệ tử nghe rõ mồn một, và nhìn quanh xem ai sẽ giơ tay đây.
Trong một thoáng chốc, cả quảng trường trở nên tịch mịch lạ thường. Bỗng giữa đám đông, có một tiếng nói nhỏ tựa hồ còn dè dặt, ngạc nhiên cất
lên:
- Là vãn bối đây ạ!
Mọi người nhìn theo cái nơi vừa phát ra cái giọng nói yếu ớt nhỏ bé ấy.
Và không khỏi trầm trồ ngạc nhiên. Kẻ vớ được số may mắn ấy, chính là
cái kẻ đã được Mộc trưởng lão mở miệng xin tông chủ vào cuộc thi này.
Đúng vậy, người đó chính là Bạch Lưu Ly.
Hắn ngơ ngác đứng như trời trồng, im thin thít chẳng nói gì thêm. Đường
Ngọc, Tử Huân, Tử Lạc và cả Lâm Quang ngạc nhiên nhìn hắn. Chẳng ngờ
được chính là người này. Lâm Quang định thần trở lại, vỗ vai chúc mừng:
- Người may mắn của chúng ta đây rồi. Huynh thật may mắn lắm đó!
Bạch chỉ biết gượng cười, đáp lại:
- Quả… quả thật đúng là may mắn.
Mộc trưởng lão ngồi ở bên trên cũng trố mắt kinh ngạc. Rồi lão thầm nghĩ rằng, không biết là hắn thực sự may mắn hay là do ý trời đây. Càng lúc
lão càng có hứng thú với con người bí ẩn này.
Đã xác định được bốn bảng đấu, bảng một từ số một đến số ba mươi hai,
các bảng kia sẽ là ba mươi hai số tiếp theo cho đến hết. Luật rất đơn
giản, số một đấu với số ba mươi hai, số hai đấu với số ba mươi mốt, lần
lượt các số tiếp theo mà tính. Khi thi đấu, ai rời khỏi sàn đấu là thua, ngã gục trên sàn đấu tính thua, hoặc cũng có thể tự mình nhận thua…
Nghe luật xong, các đệ tử bắt đầu đi đến sàn thi đấu của mình để chuẩn
bị. Những cuộc đấu loại trực tiếp cực kỳ hấp dẫn sắp diễn ra.