Đại La Thiên Tôn

Chương 19: Q.5 - Chương 19: Khổ Luyện Dưới Núi (Thượng)​




Mấy tên đệ tử của Tinh Hồn được hắn rèn luyện thể chất vô cùng nghiêm khắc, hiện tại tuy rằng huyết mạch vẫn chưa thức tỉnh, thế nhưng sức mạnh, tốc độ, độ cường hãn thân thể… so với võ giả hoặc yêu tộc đồng giai cơ hồ hơn gấp mười lần. Ngẫm lại so với Tinh Hồn năm đó tốc độ còn muốn yêu nghiệt hơn không biết bao nhiêu lần. Tiêu tốn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, không đạt được trình độ này thì đúng là vứt đi cho rồi.

Long Thiếu Hoàng lập tức nhận ra những khối đá, thân cây… được ném lên, phán đoán cực nhanh, dùng những vật thể đó làm điểm tựa, đạp lên một cái tiếp tục hướng nhanh lên trên. Thân ảnh Long Phi Tuyết càng lúc càng rõ, có lẽ bởi vì đang hoảng loạn, thế nên nàng không nhận ra Long Thiếu Hoàng đang lao lên cứu mình, đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, không ngừng la hét.

- Cứu ta với… hổ ngốc, cứu muội với…

Trong vô thức, nàng liền gọi tên Long Thiếu Hoàng. Đương nhiên Long Thiếu Hoàng không nghĩ ngợi nhiều, còn tưởng nàng đã nhận ra mình. Thế nhưng không vì thế mà hắn phân tâm, hắn biết nếu như mình chụp hụt nàng, nhất định nàng sẽ trọng thương. Hắn không sợ bị Tinh Hồn phạt, nếu như nữ nhân này bị thương dù chỉ một chút thì hắn sẽ ân hận cả đời mất.

- Tuyết nhi, ta đến đây!

Chỉ thấy Long Thiếu Hoàng vô cùng quyết đoán, sức mạnh tiềm ẩn bộc phát, ẩn hiện sau lưng một ảo ảnh thần thú Bạch Hổ, tốc độ dường như nhanh đến cực hạn, chỉ trông chốc lát đã tiếp cận Long Phi Tuyết, hai tay giang rộng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai Long Phi Tuyết, giọng nói vô cùng quen thuộc đối với nàng:

- Tuyết nhi, đừng mở mắt, một chập nữa sẽ an toàn thôi.

Vừa nói, Long Thiếu Hoàng vừa quét mắt nhìn xung quanh, tìm cách hạ xuống an toàn. Bởi vì nguyên lực đã bị Tinh Hồn phong bế, thế nên hắn không cách nào vận chuyển để thi triển Du Long Bộ được. Cũng do vậy nên hắn không nhận ra được có một đôi mắt đang quan sát mình, chính là Long Phi Tuyết. Trong đôi nhãn phượng in rõ khuôn mặt của thiếu niên tuấn tú nghiêm nghị kia, không hiểu sao lúc này, Long Thiếu Hoàng lại vô cùng đẹp trai. Bất giấc khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, trong lòng có chút ngượng ngùng khó tả.

Đứng bên dưới, đã nhìn thấy Long Thiếu Hoàng ôm được Long Phi Tuyết, nguyên một đám thở phào. Thế nhưng Long Thiếu Hoàng chưa đáp đất thì vẫn chưa an toàn. Long Uyên giọng nói nghiêm nghị vang lên:

- Còn thứ gì ném được thì ném hết đi.

Hắn và Long Ngọc Huyền tiêu hao sức lực nhiều nhất, chỉ cảm giác toàn thân vô cùng mệt mỏi, hận không thể trực tiếp ứng cứu hai người kia, đành phải dựa vào mấy huynh đệ còn lại. Ngay lúc đó, đột nhiên Long Ngọc Huyền lên tiếng:

- Chậm đã, hình như có điềm lạ.

Long Ngọc Huyền tuy rằng không nhìn thấy được, thế nhưng lại có thần thức cực mạnh, trong số mười huynh đệ thì thần thức của hắn mạnh nhất, thế nên dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi của không gian. Lập tức mấy tên còn lại nhìn lên, quả nhiên đúng như Long Ngọc Huyền nói, chỉ thấy một luồng hồng quang tuyệt đẹp đột nhiên xuất hiện, bao phủ lấy thân thể của hai người kia.

- Lại bị sư tôn chơi xỏ rồi, đã lưu lại hậu thủ mà vẫn hành xác mấy người chúng. Đúng là sư tôn chết tiệt mà.

Long Tuyền không nhịn được chửi mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng nói thế thôi chứ trong lòng hắn vô cùng kính nể sư tôn hắn. Nếu không phải có Tinh Hồn, chưa biết chừng đám huynh đệ bọn hắn vẫn còn đang là tồn tại ấu thể yếu đuối.

Chỉ thấy sau lưng Long Thiếu Hoàng xuất hiện đôi cánh màu hồng giống, thoạt nhìn không khác gì một đôi tiên vũ. Vốn dĩ Long Thiếu Hoàng diện mạo anh tuấn ngời ngời, kết hợp với đôi tiên vũ này cơ hồ không khác gì một thần tiên hạ phàm.

Đáp đất an toàn, Long Thiếu Hoàng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Còn tưởng phen này không xong rồi chứ.

- Thế nào, còn không chịu buông muội xuống?

Hắn còn đang cảm thụ loại cảm giác tôn kính sư phụ thì đột nhiên giọng nói của Long Phi Tuyết vang lên:

- Không cảm ơn ta một tiếng, còn mắng ta. Muội đúng là vô lí mà.

- Huynh không cứu được muội mới là có chuyện đấy, hứ!

Chỉ thấy Long Phi Tuyết hai má căng phồng lên, biểu lộ vẻ khó chịu, nhưng nhìn cách nào cũng thấy nàng vô cùng dễ thương xinh đẹp. Ngoài miệng thanh âm đanh đá là vậy, còn trong lòng thì lại đang nghĩ khác. Đáng tiếc Long Thiếu Hoàng đầu óc ngu muội, chẳng thể nào nhìn ra được vẻ đẹp của nàng, còn tưởng nàng đang giận thật, liền lập tức buông nàng xuống. Giọng nói có vẻ đang dỗi, nói:

- Lần sau để người khác cứu nàng đi. Ta mà ra tay hẳn là bị nàng mắng ngay.

- Huynh dám không cứu ta, muốn ăn đòn hả?

Vừa nói, Long Phi Tuyết vừa thượng cẳng tay hạ cẳng chân, không chút nhân nhượng đánh Long Thiếu Hoàng. Đang mệt mỏi, bị một Long Phi Tuyết còn nguyên lực lượng đánh như vậy khiến cho hắn rất bức bối, đáng tiếc hắn không dám phản lại, chỉ ôm đầu chịu trận, miệng không ngừng van xin.

- Đại tiểu thư, đừng đánh nữa, tiểu nhân biết sai rồi.

- Cứu ta với, không ta cắn lưỡi tự tử bây giờ…

- Chết đi cho đỡ chật đất, trên đời này sao có người ngốc như huynh chứ hả?

Quang cảnh này có vẻ đã quá quen thuộc với mọi người, bát nháo như vậy, bao nhiêu mệt mỏi liền tan biến hết thảy. Có lẽ nhìn thấy Long Thiếu Hoàng có chút đáng thương, Long Uyên liền bước tới, vừa cười vừa can ngăn:

- Được rồi, đừng làm loạn nữa, nếu không lão lục chết thật đấy.

Long Uyên ra mặt, Long Phi Tuyết liền dừng tay lại, chỉ là cái miệng nhỏ vẫn chưa ngưng mắng mỏ:

- Lần này nể mặt đại sư huynh tha cho huynh một mạng, lần sau mà dám nói với muội như vậy thì đừng hòng sống sót.

- Vâng vâng, ta còn chưa muốn chết mà.

- Huynh nói lại lần nữa coi.

- Ha ha, không… không có gì đâu…

Náo loạn một hồi, tâm tình nàng trở nên tốt hẳn lên. Trong tay xuất hiện một cái nhẫn trữ vật, cẩn thận đưa qua cho Long Uyên, giọng nói dễ nghe vừa nói:

- Cái này là trước phi sư tôn ném muội xuống đây đã nhét vào tay muội, nói là sau khi xuống thì đưa cho đại sư huynh.

Long Uyên gật đầu, cầm lấy nhẫn trữ vật rồi liền truyền thần thức vào. Mọi đồ vật đặt bên trong không gian nhẫn trữ vật toàn bộ rơi vào tầm mắt của Long Uyên. Bên trong chứa rất nhiều bảo vật, tỷ như Ích Cốc đan giúp bọn chúng sống sót qua những ngày sống dưới thung lũng này, các loại đan dược chữa thương, chục bản công pháp tu luyện…

- Tuyết nhi, sư tôn còn căn dặn gì nữa không?

Long Ngọc Huyền đột nhiên hỏi.

- Có, sư tôn nói rằng hai tuần nữa không có mặt trên núi thì ở dưới này luôn.

Long Phi Tuyết nhanh chóng đáp. Nói rằng nửa tháng, thế nhưng lọt vào tai của đám huynh đệ Long Uyên thì chính là một loại suy nghĩ khác. Thực chất thì ý tứ bên trong đó chính là, thằng nào thật sự đúng hai tuần thì chuẩn bị nhận hình phạt đi. Còn nhớ trước đây có một bài đặc huấn, Tinh Hồn cũng đặt ra thời gian như vậy, kết quả khi đúng thời hạn trở về, nguyên một đám bị hắn phạt hai ngày khổ luyện, nghĩ đến mà liền nổi da gà.

Những thứ như đan dược trị thương, lương thực sống qua ngày thì Long Uyên giao lại cho Long Phi Tuyết, còn những bản công pháp và vũ khí thì đều lấy ra ngoài.

- Ở đây có mười bản công pháp, có lẽ khi luyện đến đại viên mãn vừa đủ để chúng ta đột phá Nguyên Anh kỳ. Mọi người tự chọn cho mình một bản công pháp đi.

Đặc huấn lần này, ngay cả Long Phi Tuyết cũng không ngoại lệ. Tinh Hồn tuy rằng rất yêu thương nàng, thế nhưng cái nào ra cái đó, không đạt được mục tiêu của hắn thì vẫn bị phạt như thường. Vì vậy nên nàng không dám lười biến, đồng dạng bước tới lựa chọn cho bản thân một bản công pháp thích hợp.

Nhưng công pháp này không phải là công pháp tầm thường, đều là những công pháp khi Tinh Hồn tiến vào trình độ của bọn chúng mà tu luyện. Đám Long Uyên tuy rằng cưỡng hãn, nhưng không quá mức nghịch thiên tu luyện những công pháp cao cấp trong Hắc Ám động phủ, ngay cả Tinh Hồn mà cũng mới học được sơ lông thì mấy tên này tính là gì.

Sau khi tìm thấy công pháp thích hợp, mười người bọn chúng chia ra mỗi người một chỗ tự bản thân luyện tập, chỗ nào không hiểu thì nhờ người khác hỗ trợ. Với thiên phú nghịch thiên, đoán chừng không quá khó khăn để đám Long Uyên đột phá Nguyên Anh kỳ.

Mười bản công pháp này uy lực đều không kém gì nhau, mỗi loại chia làm hai quyển, quyển hạ hướng dẫn làm tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí, quyển thượng là những chiêu thức thực chiến.

Sau khi tìm cho mình một chỗ thích hợp, Long Ngọc Huyền bắt đầu quan sát Kình Thiên Bích Thủy công. Khi hắn vừa mở ra, đột nhiên một luồng hào quang rực lên, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay, thế nhưng vẫn nhìn thấy được chân diện rõ ràng, ảo ảnh này đích thị chính là sư tôn của hắn – Tinh Hồn. Tình huống này có lẽ không chỉ riêng hắn mới có, chắc hẳn những người khác đều vậy. Trong lòng thầm đoán, sở dĩ Tinh Hồn lưu lại một đạo hồn phân thân chính là để chỉ điểm bọn hắn tu luyện.

Tuy rằng chỉ là một đạo ảo ảnh, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Long Ngọc Huyền bày tỏ sự cung kính. Hắn lập tức ôm quyền, giọng nói kính trọng nói:

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

- Khỏi hành lễ, Ngọc Huyền, nghe cho rõ đây, vi sư chỉ giảng qua một lần, còn lĩnh ngộ được tới đâu thì phải xem ngộ tính của ngươi rồi.

Long Ngọc Huyền không dám chậm trễ, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nghe Tinh Hồn giảng đạo. Tinh Hồn tuổi còn trẻ nhưng đã trải qua vô số thâm trầm, thấu hiểu được đại đạo, người đồng giai tuyệt đối không thể so sánh với hắn về phương diện này. Từ khi bọn chúng bắt đầu nhận thức được thế giới này, được Tinh Hồn thu làm đệ tử, cho đến bây giờ đã rất nhiều lần khai đàn giảng đạo. Tính sơ sơ mỗi tháng phải hai lần, mà mỗi lần như vậy đều khiến cho tu vi của đám huynh đệ bọn chúng tịnh tiến, những điểm khúc mắc đều rõ ràng, tốc độ tu luyện nhờ vậy mà cực kỳ nhanh chóng.

Thế nên mới biết được tầm quan trọng mỗi lần khai đàn giảng đạo, Long Ngọc Huyền tâm thần tiến vào trạng thái không minh, thu nạp toàn bộ những gì Tinh Hồn giảng giải vào đầu.

- Giảng đến đây thôi, lần sau lại tiếp tục. Nhớ kỹ, nhất định phải củng cố tu vi thật vững chắc, không được hấp tấp, nếu không sau này sẽ để lại di chứng, khó lòng đột phá đến cảnh giới vô thượng.

- Đệ tử hiểu rõ.

- Tốt, như vậy vi sư đi đây.

Nói xong, đạo ảnh phân thân của Tinh Hồn tiêu tán giữa thiên địa. Còn Long Ngọc Huyền thì vẫn ngồi yên một chỗ, hai mắt nhắm lại, bắt đầu lĩnh ngộ đại đạo. Bình thường với tu vi Kim Đan kỳ của hắn, chú trọng nhất chính là rèn luyện thực chiến, tìm hiểu vũ đạo, còn đại đạo thì chí cao vô thường, tuy rằng nơi nào cũng có nhưng rất khó để cảm giác được. Nếu như chỉ mới đạt đến Kim Đan kỳ mà lĩnh ngộ được thiên địa đại đạo thì ai cũng trở thành tiên hết rồi. Lĩnh ngộ đại đạo, chỉ có tu chân giả Đại Thừa kỳ mới làm được, mà khi ấy chỉ mới bắt đầu cảm nhận được một chút sơ lông mà thôi.

Tinh Hồn trước đây đã từng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, tất nhiên đã bắt đầu lĩnh ngộ được thiên địa đại đạo. Những gì hắn biết đều truyền lại cho đám đệ tử, đương nhiên bọn chúng vẫn khó mà cảm giác được, nhưng tìm hiểu trước thì sau khi đột phá Đại Thừa kỳ sẽ đơn giản hơn rất nhiều, giúp bọn chúng giảm được thời gian lại. Ngồi yên một chỗ gần nửa ngày trời, Long Ngọc Huyền mới mở mắt ra, trong đôi nhãn mục xanh lam lóe lên tinh quang, một cơn gió thổi qua làm rung nhẹ mái tóc của hắn, phảng phất một nét phiêu dật phi phàm.

- Đại đạo thật phi thường, tuy rằng ta không hiểu được toàn bộ, nhưng vẫn khiến cho tốc độ tu luyện tăng mạnh.

Long Ngọc Huyền ngộ tính cực cao, trước đây Tinh Hồn từng đứng trước mười người khẳng định rằng, tương lai sau này, chín người còn lại tuyệt đối không thể so sánh với y. Đương nhiên Long Ngọc Huyền không vì lời khen đó mà đâm ra kiêu ngạo, thậm chí còn nỗ lực hơn so với trước đó nữa. Trên đời này có vô số thiên tài, thiên phú không thua kém gì hắn, thậm chí còn muốn lớn hơn, nhưng sư tôn hắn đã nói, thiên phú chỉ là một phần trăm, còn sự nỗ lực chiếm tới chín mươi chín phần trăm. Thiên tài thì như thế nào, một khi lười biến thì sẽ tuột lại phía sau. Thế giới này chính là như vậy, không tiến thì lùi, muốn trở thành cường giả thì phải khổ luyện, người khác khổ luyện một thì bản thân phải làm hơn gấp mười, gắp trăm… lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.