Không thu được kết quả gì, lại bị dọa đến mất hồn mất vía. Thế là ba người lủi thủi trở về lại khách điếm, báo lại mọi chuyện với hai vị công tử Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành. Nghe Lữ Đồng kể, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhìn nhau, liền muốn đánh giá lại Tinh Hồn. Thiên phú, chiến lực nghịch thiên đến vậy, nếu không phải là đệ tử thân truyền của đại tông môn nào đó, thì sư tôn Tinh Hồn cũng phải là siêu cấp cao thủ trong truyền thuyết. Cả hai người đều cho là như vậy, bởi chỉ có một trong hai điều kiện đó ra thì chẳng có một tán tu nào mà lại mạnh đến như vậy.
Hoa Tử Khâm nhìn phi đao đặt trên bàn, phi đao còn khe khẽ phát ra lam quang nhàn nhạt, biểu thị nội lực Tinh Hồn lưu lại vẫn còn. Thủ đoạn này, chỉ có cao thủ mới thi triển được. Dịch Phong Hành khuôn mặt hơi trầm xuống, nhìn Hoa Tử Khâm nói:
- Hoa Tử Khâm, liệu có khi nào tên đó đến Tiềm Uyên thành này là vì Tinh tú băng quả không?
Hoa Tử Khâm gật đầu đáp:
- Có lẽ là vậy. Ngày mai ta và đệ cùng đến Lục Nguyên thương hội xem thế nào. Nếu có thể kết giao cùng người này thì là một chuyện tốt.
Nói xong, Hoa Tử Khâm lại bước ra ban công, trong lòng càng lúc càng có hứng thú với thân phận của Tinh Hồn. Mục quang hướng về phía xa xăm, trong ánh mắt lấp láp tinh quang, như đang chờ đợi một điều thú vị nào đó sắp diễn ra.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Trời đã về đêm, hiện giờ đã là canh hai. Hết thảy đều trở về với tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi nhè nhẹ. Lâu lâu lại có tiếng gõ mõ ban đêm vang lên. Bóng đêm vô tận, bao trùm lấy tất cả. Tại một góc lầu, một thiếu niên toàn thân hắc y, trên bàn là vò rượu, hắn vừa uống vừa hướng mục quang về phía màn đêm bất tận. Gió thổi làm bay mái tóc trắng xóa của hắn, làm cho khí chất cô độc lại càng tịch mịch hơn. Thiếu niên này, hiển nhiên chính là Tinh Hồn.
Lúc trời ngã về phía tây, Tinh Hồn mới kiếm được một cái nhà trọ để nghỉ qua đêm. Vốn dĩ việc này cũng không quan trọng, bởi Tinh Hồn có Huyền Tiên các, muốn thì vào đó cũng được. Chỉ là, ngày hôm nay, hắn không muốn tu luyện hay làm gì khác cả, chỉ muốn ngồi một mình uống rượu.
Người thưởng rượu thì thường phải có cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa, như thế mới khiến cho rượu ngon hơn. Chỉ là, hiện tại Tinh Hồn ngồi một mình tại đây, hoàn toàn không có cái thiên thời, địa lợi, nhân hòa nào cả. Đơn giản, chỉ là hắn bất chợt nhớ về chuyện xưa thôi. Cũng một đêm khuya như vậy, vẫn vò rượu trên bàn. Nhưng khác ở chỗ, đêm hôm ấy, hắn còn trò chuyện với một người. Người mà hắn rất… Bỗng hắn thở dài một tiếng, trên gương mặt anh tuấn mỗi ngày đều phi thường lãnh đạm với mọi chuyện, hôm nay lại trở nên buồn rầu. Phải, chính là buồn rầu, bi thương. Hắn lại nhấc lên uống một ngụm, rồi mục quang nhìn về phía màn đêm lạnh lẽo kia, miệng thì thào tự nói:
- Một đêm thật dài…
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Sáng sớm, ánh dương từ phía đông đã hé. Con người cũng bắt đầu một ngày mới của mình. Tinh Hồn sau khi thanh toán tiền phòng, bước ra ngoài phố, hướng đến chỗ đấu giá hội. Hôm qua nghe ngóng tình hình, nên Tinh Hồn biết được vị trí của nó. Đấu giá hội này chỉ cách khách điếm Tinh Hồn chừng năm trăm mét thôi. Hiện tại cũng còn sớm nên Tinh Hồn quyết định cứ thong thả mà đi. Lâu lâu cũng nên trải nghiệm tư vị nhân sinh, cái này rất có lợi cho tâm cảnh của võ giả. Đối với Tu chân giả như Tinh Hồn, đương nhiên cũng là một lợi ích rất lớn, rất có lợi cho việc tu luyện sau này.
Khoảng nửa giờ sau, Tinh Hồn đã đến trước cổng đấu giá hội. Làm cho Tinh Hồn kinh ngạc là, cái đấu giá hội này có tên là Lục Nguyên thương hội. Trước đây Tinh Hồn từng mua một cái Linh lung tuyết quả, cũng là từ Lục Nguyên tiệm mà ra. Chắc hẳn cái Lục Nguyên tiệm ở Thái Dương thành là một phân nhánh của Lục Nguyên thương hội. Đúng như Tinh Hồn phỏng đoán, Lục Nguyên thương hội này
Tinh Hồn đến chỗ chấp sự, đưa cho họ một vạn kim tệ rồi tiến vào bên trong Lục Nguyên thương hội. Vào bên trong mới thấy, cái thương hội này thực sự là rất lớn à. Dưới cùng có gần năm ngàn cái chỗ ngồi, đây là vị trí thường dân nhất. Bên trên còn có tầng hai và tầng ba nữa, đều là dành cho các vị khách cao cấp cả.
Hiện tại tuy còn sớm, nhưng đã có hơn một nửa chỗ ngồi dành cho khách thường đã có người ngồi rồi. Dưới sự hướng dẫn của chấp sự, Tinh Hồn ngồi ở vị trí trong một góc tối, ở nơi này ít ai mà để ý đến. Sau đó vị chấp sự kia đưa cho Tinh Hồn một cái bảng danh ngạch các kiện vật phẩm mà Lục Nguyên thương hội sắp đem ra đấu giá. Tinh Hồn xem qua một lượt, thấy cái Tinh tú băng quả mà hắn sắp mua xếp ở vị trí thứ ba. Vị trí áp chót là một quyển võ kỹ Thiên cấp cao giai, còn kiện áp chót thì không có viết.
Cái Tinh tú băng quả quý hiếm như vậy lại bị xếp dưới cái võ kỹ Thiên cấp cao giai kia, Tinh Hồn thầm lắc đầu. Cũng là do người ở đây không biết công dụng cực kỳ tinh diệu là Tinh tú băng quả đem lại nên mới như vậy. Trong hai mươi cái danh ngạch vật phẩm ghi ở đây, Tinh Hồn chỉ để ý đến hai món, đương nhiên là trừ Tinh tú băng quả ra. Đó là một cái gốc bảo thụ thần bí mà Lục Nguyên thương hội không có đề tên, còn lại chính là kiện hàng thần bí kia ra. Mấy cái khác thì không có để tâm. Linh đan diệu dược kia, Tinh Hồn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mua chỉ tổ thêm phí tiền.
Nửa giờ sau, người ngồi đã chật kín. Đồng thời cũng là lúc bắt đầu đấu giá. Một vị Đấu giá sư bước lên bục cao, người này nhìn bề ngoài đã qua lục tuần, trên người khoắc sam y, tỏa ra uy áp Chân thần cảnh sơ kỳ.
Một Đấu giá sư có tu vi Chân thần cảnh sơ kỳ, coi bộ Lục Nguyên tiệm thế lực bên trong rất lớn à. Không biết Lục Nguyên thương hội này tổng bộ ở đâu, và còn có bao nhiêu cái phân nhánh ở Huyền Thiên giới đây.
Đấu giá sư kia đưa tay, uy áp tỏa ra để người bên dưới im lặng. Sau đó mới bắt đầu nói:
- Tại hạ là Trần Lâm Kiến, may mắn được người trong thương hội chọn làm người chủ trì đấu giá lần này.
Bên dưới lại trở nên ồn ào. Nghe phong được, Trần Lâm Kiến này cũng là một người có địa vị cao trong Lục Nguyên thương tiệm. Trước giờ hắn rất ít khi làm chủ trì đấu giá sư, lần gần nhất là khoảng mười năm trước. Lần đó đã bán ra một kiện pháp bảo Thiên cấp đỉnh giai giá trị khổng lồ. Lần này Trần Lâm Kiến lại tiếp tục làm chủ trì đấu giá, hẳn là kiện vật lần này không hề tầm thường. Mọi người trong sàn đấu giá trở nên hưng phấn hơn.
Trần Lâm Kiến đưa tay để trấn an mọi người, tay cầm lấy cái búa đặt trên bàn, gõ xuống một tiếng vang vọng khắp nơi, thanh âm hơi trầm nói:
- Đấu giá lần này chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy rèm phía sau Trần Lâm Kiến được kéo lên, một cái lồng lớn được năm võ giả tu vi Hoàng cấp kéo ra. Tấm màng đen được kéo xuống, bên trong đó đang xích hai thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, mi mục như vẽ, dung mạo tuyệt trần. Dáng người nóng bỏng, phong tư yểu điệu. Làm cho người ta chú ý, chính là đôi mắt của hai nữ tử này có màu lam rất đẹp, tỏa ra nét mị hoặc.
Trần Lâm Kiến kia gõ gõ cái búa, nói:
- Hai nữ tử này thuộc yêu xà tộc, trời sinh mị hoặc. Tu vi đã đạt đến Hoàng cấp trung kỳ. Nếu được hầu hạ, hẳn chính là thuộc hàng thượng phẩm. Giá khởi điểm năm mươi ngàn kim tệ, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm ngàn kim tệ. Bắt đầu ra giá.
Trần Lâm Kiến vừa dứt lời thì liền có người nâng giá:
- Ta trả năm mươi lăm ngàn kim tệ…
- Ta trả sáu mươi ngàn kim tệ…
- Bảy mươi ngàn kim tệ…
- ………
Giá trị không ngừng tăng lên. Tinh Hồn nhìn hai nữ tử xà tộc kia, thầm lắc đầu. Xà tộc là một chủng tộc cường đại, thế nhưng hiện tại lại bị người ta đem ra mua bán, thiết nghĩ cũng thật là tội nghiệp. Được mua bởi chủ tử tốt thì không, nhưng nếu rơi vào mấy kẻ tán tận lương tâm, thì đúng là kiếp nạn. Thế giới này vốn là vậy, mạnh được yếu thua, nắm đấm ai to thì quyền chính là của kẻ ấy. Đây đã là luật bất thành văn rồi.
Vốn dĩ Tinh Hồn không hề để tâm, định ngồi yên một chỗ thì bỗng linh quang lóe lên. Tinh Hồn để ý kỹ lại, thì mới thấy đôi mắt của song sinh nữ tử xà tộc này, đó chính là Lam mị tà nhãn. Đây là một loại thể chất đặc biệt, nếu như võ giả trúng phải ảo cảnh mà Lam mị tà nhãn tạo ra, thì chín phần là nắm chắc cái chết trong tay. Thể chất này thuộc loại khá hiếm, trên Huyền Thiên giới này ngẫu nhiên cũng có vài người có cái thể chất đặc biệt này.
Tinh Hồn liền bắt đầu nghĩ đến việc mua song sinh nữ tử xà tộc này. Nếu để cho hai nàng tu luyện, sau này rất có tác dụng với hắn. Còn có lý do thứ hai nữa Tinh Hồn muốn mua song sinh nữ tử xà tộc này, chính là bởi vì Ngô Tinh kia cũng là tộc nhân xà tộc. Thế nên, cuối cùng Tinh Hồn cũng ra quyết định. Hiện tại, giá trị của hai nàng đã là một trăm mười lăm ngàn kim tệ. Cái giá này đúng là đã vượt xa dự tính ban đầu của Trần Lâm Kiến rồi, thế nên lão rất vui mừng. Thấy không có ai định ra giá nữa, Trần lâm Kiến định bàn giao cho nhà tài phiệt đã ra giá một trăm mười lăm ngàn kim tệ kia, thì bỗng một thanh âm lãnh đạm vang lên:
- Một trăm năm mươi ngàn.
Lão tài phiệt bụng bự kia nội tâm đang cao hứng vì sắp mua được hai thiếu nữ dung mạo diễm lệ hầu hạ, thì ngay lập tức bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Trần Lâm Kiến, lão tài phiệt, song sinh nữ tử xà tộc đáng thương kia và mọi người trong sàn đấu giá nhìn vào một góc, chính là chỗ mà Tinh Hồn đang ngồi. Ở trên tầng thứ ba Lục Nguyên tiệm, một giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc:
- Dĩ nhiên lại là hắn.
Người này, chính là bạch y nam tử Dịch Phong Hành. Ngồi trên ghế phía sau Dịch Phong Hành, hiển nhiên là Hoa Tử Khâm. Cả hai người đều ngạc nhiên, bởi vì Tinh Hồn lại ra một cái giá rất cao để mua song sinh nữ tử xà tộc kia. Hai người nhìn nhau, tự hỏi không phải là nổi lên hứng thú với hai cô nàng xà tộc này chứ? Đương nhiên, ai cũng phỏng đoán là vậy, riêng chỉ có một mình hắn là biết lí do mà thôi.