Giữa trời đêm, bỗng nhiên trong hư không
một nhóm lửa đen tím phừng lên. Nhưng nếu nhìn kỹ lại thì giống là một
hắc hỏa tinh linh hơn. Hắc hỏa tinh linh nhìn giống như một đứa trẻ hai
ba tuổi, đầu thì to, còn tay chân thì bé tẹo. Hắc hỏa tinh linh này
chính là Hỏa công công.
Trong ánh mắt kinh sợ của người thanh niên nọ, Hỏa công công song thủ
bắt từng linh hồn của những tên tộc nhân An Đông thế gia bỏ vào mồm.
Những tên tộc nhân An Đông thế gia này, mạnh nhất cũng chỉ là Thần cấp
cường giả, linh hồn vẫn chưa thực sự mạnh mẽ, trong một thời gian ngắn
sẽ tiêu tán trong hư vô, thế nên Hỏa công công xuất thủ rất nhanh, không bỏ sót một linh hồn nào cả. Chưa đến năm phút, linh hồn của đám An Đông thế gia toàn bộ bị Hỏa công công thôn phệ sạch sẽ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, sau khi thôn phệ hơn chục cái
linh hồn, mặc dù linh hồn không phải quá mạnh mẽ, nhưng vẫn đủ cho Hỏa
công công lớn lên một vòng trông thấy. Hỏa công công có thể nói là khắc
tinh của linh hồn, cho dù là linh hồn của đại cường giả Đấu thần kỳ, nếu sơ suất thì vẫn sẽ bị Hỏa công công thôn phệ. Càng thôn phệ linh hồn
càng nhiều, linh càng mạnh mẽ thì Hỏa công công sẽ trưởng thành nhanh
chóng.
Hiện tại Hỏa công công đang trong giai đoạn sơ sinh, còn rất yếu ớt, thế nên cần rất nhiều linh hồn để sớm vượt qua giai đoạn sơ sinh. Vậy nên
Tinh Hồn mới không cho đám An Đông một cơ hội, lập tức giết ngay. Trên
người hắn có rất nhiều mối thù, thêm một cái cũng không đáng là bao.
Thôn phệ xong đám linh hồn tộc nhân An Đông thế gia, Hỏa công công dường như rất phấn khích, réo vang lên một tiếng, nghe giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy. Sau đó, Hỏa công công liếc mắt nhìn xuống người
thanh niên đang ở dưới biển kia.
Thấy Hỏa công công nhìn mình, tưởng rằng nó đang muốn biến hắn thành món ăn giống như đám An Đông thế gia kia, nội tâm không khỏi kinh hoảng.
Vốn dĩ rời gia tộc để đến Tứ Hải vương triều tham gia Luyện khí đại hội, chẳng ngờ lại bị sao quả tạ chiếu. “Không lẽ mình xuôi xẻo như vậy
sao?” Hắn trong lòng thầm rên rỉ.
Nhưng Hỏa công công có lẽ đã no nê sau bữa ăn rồi, thế nên chẳng buồn
quan tâm đến hắn nữa. Thân thể phừng lên một cái, sau đó tiêu tán trong
không trung, không thấy tăm hơi đâu nữa. Người thanh nien ngạc nhiên,
sau đó thì thở dài một tiếng: “Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ!”.
Người thanh niên vận chuyển nguyên lực, chân nguyên vũ sau lưng lại xuất hiện, vỗ cánh một cái đã bay lên trời. Có điều, hắn không rời khỏi chỗ
này mà ánh mắt chú ý đến một hòn đảo nhỏ cách chỗ của hắn không xa. Vừa
rồi có một giọng nói truyền đến, chính là phát ra từ hòn đảo đó.
Dù sao người ta cũng đã cứu mình một mạng, vẫn là nên đến đó tạ ơn người ta. Người thanh niên nghĩ vậy, không hề sợ hãi mà bay về phía hòn đảo,
nơi Tinh Hồn, Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An đang nghỉ ngơi. Sở dĩ hắn
không tỏ sợ hãi là bởi vì, người xuất thủ tương trợ vừa rồi chỉ tùy tiện cũng giết hơn chục tên An Đông thế gia, nếu như muốn giết mình thì đã
ra tay từ lâu rồi. Thiết nghĩ người thanh niên này cũng là một người
thông minh.
Đáp xuống hòn đảo nhỏ, trước mặt hắn là bốn người ngồi quanh đống lửa
hồng, một người thiếu niên trẻ tuổi, một lão giả tuổi đã cao và hai mỹ
nhân tuyệt sắc. Cơ mà, khiến hắn ngạc nhiên là, dù thấy hắn xuất hiện,
bốn người này vẫn mảy may không để ý đến hắn, một mực giữ sự im lặng.
Có lẽ là một người dễ thích nghi, thế nên không bởi vì bầu không khí trầm lặng này mà khiến cho hắn quên đi việc nói lời cảm tạ:
- Tại hạ là Vũ Văn Nam Phong, đa tạ các vị vừa rồi đã tương trợ, sau này có cơ hội, Vũ Văn Nam Phong nhất định sẽ báo đáp.
- Ngươi là Luyện khí sư?
Bỗng Tinh Hồn bất ngờ hỏi.
- Đúng vậy, tại hạ là Ngũ cấp luyện khí sư.
- Ngươi đang đến Trục nhật đảo?
- Phải, hầu hết các Luyện khí sư ở Đông hải đều đang hướng tới Trục
nhật đảo để tham gia Luyện khí đại hội. Tại hạ là tộc nhân Vũ Văn thế
gia, trên đường đến Trục nhật đảo vô tình nhặt được một gốc Thìn cốt
mộc. Chẳng ngờ bị đám An Đông thế gia phát hiện, bị truy sát cả quãng
đường dài. Nếu không phải gặp được các vị, có lẽ tại hạ đã trở thành mồi cho cá rồi. Ha ha…
Vũ Văn Nam Phong này tính tình phóng khoáng, cực kỳ dễ gần. Biết được
đối phương không có ý ra tay với mình, nên không ngần ngại nói ra việc
vì sao bản thân bị đám An Đông thế gia truy sát. Thìn cốt mộc là một gốc cây có hình dạng xương sống, một loại tài liệu khá hiếm, một gốc giá
Thìn cốt mộc trên thị trường có giá lên đến hàng trăm ngàn kim tệ.
Món đồ giá trị như vậy, dù là ai cũng động lòng tham. Nhưng đó chỉ là
với người khác. Thìn cốt mộc trong đống tài liệu đang được lưu giữ trong Huyền tiên các cũng có vài gốc, so với gốc Thìn cốt mộc trong tay của
Vũ Văn Nam Phong chỉ hơn chứ không kém. Thế nên đối với nó, Tinh Hồn
chẳng buồn lưu tâm.
- Ta thấy Luyện khí sư hướng đến Trục nhật đảo nhiều như vậy, không
biết Tứ Hải vương triều dùng thứ gì để làm phần thưởng mà gây sự chú ý
đến vậy?
Luyện khí đại hội là nơi để các Luyện khí sư tranh tài, phần thưởng chỉ
là phụ, khiến người khác chú ý mới là chính. Thế nên những lần trước
đây, tuy rằng Luyện khí đại hội vẫn diễn ra, nhưng so với lần này thì
thua kém rất xa. Tinh Hồn đọc rất nhiều sách, chỉ nhìn qua loa một cái
là đoán được, phần thường năm nay không hề tầm thường mới gây chú ý cho
các Luyện khí tông sư như vậy. Bình thường, muốn gặp một Bát cấp luyện
khí sư đã khó rồi, Tinh Hồn mấy ngày qua gặp được không ít Bát cấp luyện khí sư, thậm chí là Cửu cấp luyện khí sư, Thập cấp luyện khí sư cũng
bắt gặp.
- Tại hạ nghe nói, Tứ hải vương triều năm nay đưa ra phần thưởng rất
hậu hĩnh, người đoạt vị tí quán quân sẽ nhận được mười cái thiên phẩm
linh mạch, hai cái thánh phẩm linh mạch, một trăm miếng Thương huyết
huyền thạch, một trăm miếng Bạch kim quán thạch và một trăm miếng Tử
huyết ngân tinh.
Thiên phẩm linh mạch hết sức quý hiếm, thánh phẩm linh mạch lại còn quý
hiếm hơn gấp trăm lần, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Còn Thương huyết
huyền thạch, Bạch kim quán thạch và Tử huyết ngân tinh cũng là những
loại tài liệu cực kỳ đắc đỏ. Chỉ là, nhiêu đó thôi thì vẫn không thể
khiến các Luyện khí tông sư Cửu cấp và Thập cấp lộ diện được.
Và quả đúng là như vậy, khi nói đến vật cuối cùng, đôi mắt của Vũ Văn
Nam Phong sáng rực lên, dường như cực kỳ sùng bái và phấn kích:
- Nhưng thứ gây chú ý nhất là một gây thần phủ.
- Thần phủ? – Bốn người Tinh Hồn kinh ngạc.
- Phải! Đối với Luyện khí sư, búa chính là vật quan trọng rất trong quá trình rèn ra một thanh binh khí. Mà cây búa mà Tứ Hải vương triều dùng
làm phần thưởng không hề tầm thường. Nghe nói, cây búa này thông qua các giám định sư thì thuộc vào hàng Bán thần khí, uy lực phi thường bá đạo. Đáng tiếc, cây thần phủ này hình như có cấm chế, không thể phát ra uy
lực chân chính. Nếu không chỉ sợ đã trở thành một kiện Thần khí trong
truyền thuyết rồi.
Vũ Văn Nam Phong thở dài tiếc nuối. Thần khí vô thượng, uy lực hủy thiên diệt địa, chỉ vung nhẹ một cái cũng có thể thay đổi cả một cái địa
hình. Đừng nói là Luyện khí sư, cho dù là bất kỳ người nào cũng ham muốn cả.
Tinh Hồn nghe đến cây thần phủ, trong đầu bất chợt lóe lên linh quang.
Có thể nào, cây thần phủ đang lưu giữ ở Tứ Hải vương triều chính là một
trong Thập phương thần khí Phong lôi tam hợp phủ? Nếu thuộc vào hàng Bán thần khí thì khả năng này rất có thể xảy ra. Hơn nữa, trong lời nói của Vũ Văn Nam Phong, cây thần phủ này tồn tại cấm chế rất mạnh, không thể
phát ra uy lực chân chính. Như vậy Tinh Hồn càng chắc chắn hơn suy đoán
của mình.
Như vậy có nghĩa là, Luyện khí đại hội này hắn không thể không tham gia. Thập phương thần khí mỗi lần ở gần nhau đều sinh ra phản ứng, nếu cây
thần phủ kia thực sự chính là Phong lôi tam hợp phủ, nhất định Phượng
hoàng cổ cầm và Phục long cổ đỉnh sẽ xảy ra phản ứng. Còn nếu như không
phải là Phong lôi tam hợp phủ thì lấy mấy cái phần thưởng còn lại cũng
không tồi. Dù sao cũng không mất gì, cứ tham gia một lần xem thế nào.
Nghĩ vậy, Tinh Hồn trên môi nở nụ cười nhạt, nói:
- Như vậy thì ngươi có cách báo đáp ân cứu mạng rồi đấy.
Vũ Văn Nam Phong ngạc nhiên, không hiểu ý tứ trong lời của Tinh Hồn là gì.
- Không cần biết bằng cách nào, ngươi phải giúp ta có một chỗ trong
Luyện khí đại hội. Việc này khôn quá khó khăn với ngươi chứ?
- Cứ tưởng việc gì khó khăn chứ chuyện này thì quá đơn giản. Vũ Văn thế gia có quan hệ tốt với tộc người lùn ở Tứ Hải vương triều, đừng nói là
một chỗ, cho dù là mười chỗ cũng có thể.