Tinh Hồn nhíu mày một cái, nhưng không nói gì. Nhìn vào khung cảnh này,
không ai nghĩ rằng nơi đây vừa xảy ra một cuộc chiến long trời lở đất.
Mà là cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân, thực chất chính là một người
bộc lộ ra cảm xúc che giấu suốt mấy mươi năm.
- Bao nhiêu cái thế anh hùng, tuyệt đại hồng nhan, đều là gục ngã trước tình quan, một chữ “tình”. Thiên cổ lưu truyền, từ xưa đến nay, vượt
qua tình quan có được mấy người. Ta, Lý Tây Bình tuy không phải anh hùng cái thế gì, nhưng rốt cuộc cũng bại vì một chữ “tình”. Trước khi chết
ta muốn hỏi ngươi một điều: ngươi sống là vì cái gì? Vì ngôi vị chí tôn
thiên hạ, vì chúng sanh hay vì nữ nhân?
Ánh mắt Tinh Hồn lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó liền nói:
- Ta không hứng thú với ngôi vị chí tôn, hay trở thành một đại anh hùng được thiên hạ ca tụng. Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, một gia
đình nhỏ hạnh phúc.
Lý Tây Bình cười lớn, khí thế hùng hồn nói:
- Cuộc sống bình yên ư? Gia đình hạnh phúc ư? Ha ha ha. Ngươi sẽ vĩnh
viễn không thực hiện được mong ước đó đâu! Vĩnh viễn không thể!
Nói rồi liền tháo ra cái Càn khôn trạc đeo trên tay, ném về phía Tinh
Hồn. Ngay lúc đó, Lý Tây Bình vận chuyển hết nguyên lực trong thân thể
của mình. Thân thể vạm vỡ có chút phập phồng, gân xanh cũng nổi lên.
Khuôn mặt hắn lúc này càng dữ tợn hơn, giống như một tu la địa ngục vậy.
Tự bạo!
Một cường giả Đế cấp tuy bị thương, nhưng khi tự bạo cũng khiến cho địch nhân của mình nằm trên giường ít nhất nửa năm. Mà Tinh Hồn hiện giờ
đang bị thương khá nặng, nếu như trúng đòn tự bạo này thì sau này khó có thể tiến giai được nữa.
Thân thể theo bản năng lùi về phía sau. Lý Tây Bình bên kia không hề có ý đuổi theo, đồng quy vu tận với Tinh Hồn. Mà trên miệng nở một nụ cười
lãnh khốc, nói:
- Ta ở dưới Hoàng Tuyền xem xem, ngươi thế nào thực hiện mơ ước của mình. Ha ha…
Tiếng cười lãnh khốc của Lý Tây Bình vang ra khắp thiên địa. Ngay khi
hắn dứt tiếng cười, thì ầm một tiếng, thân thể của Lý Tây Bình nổ tung
ra. Âm kình so với lúc hai người giao đấu cũng không hề kém hơn. Lý Tây
Bình đã chết, ngay cả xương cốt cũng không còn, hóa thành hư vô.
Tinh Hồn ở bên kia ngay lập tức thả long tinh thần, ngồi bệch xuống đất
vô lực. Thân thể của hắn lúc này hoàn toàn mất hết sức, vô cùng mệt mỏi. Nếu lúc này có một đứa trẻ đẩy hắn một cái thì Tinh Hồn không hề chống
lại mà chắc chắn sẽ ngã xuống đất. Toàn bộ nguyên lực đã hoàn toàn cạn
kiệt, đan điền bây giờ giống như một cái giếng khô vậy.
Thế nhưng, đây chính là một cơ hội tuyệt vời nhất để đột phá.
Cuộc giao đấu lần này tuy nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cũng chính nhờ
cái áp lực ấy mà Tinh Hồn có thể đột phá. Trước đây Tinh Hồn dự tính,
muốn đột phá Xuất khiếu sơ kỳ thành Xuất khiếu trung kỳ thì ít nhất cũng phải mất bốn tháng. Mà đó là nhờ có linh dược, đan dược phụ trợ.
Không ngờ nhờ có cuộc giao đấu lần này lại phá tan bình cảnh, bất ngờ
đột phá. Tinh Hồn ngồi xếp bằng lại, vận chuyển Hỗn độn đại la thiên
quyết. Linh khí trong thiên địa liền tiến vào trong thân thể hắn.
Linh khí từ Bách hội xuống Dũng tuyền, vận hành mấy vòng chu thiên. Kinh mạch cũng mở rộng ra, linh khí như thủy triều điên cuồng chảy vào trong đan điền. Nguyên anh trong đan điền cũng như Tinh Hồn ngồi xếp bằng,
không ngừng vận chuyển Hỗn độn đại la thiên.
Tô Hân Nhi lúc thấy Tinh Hồn ngã xuống, nghĩ rằng hắn bị thương mà ngất
đi, chuân bị chạy đến đỡ. Nhưng nàng còn cách Tinh Hồn hai trượng thì
bỗng nhiên áp lực từ trong thiên địa xuất hiện, giống như một cơn bão,
mà vị trí trung tâm chính là chỗ của Tinh Hồn.
Nàng hoảng sợ, cố gắng tiến vào trong nhưng khí lực quá mạnh, đánh bật
nàng ra. Đến khi định thần lại thì mới thấy, Tinh Hồn đang xếp bằng điều dưỡng, mà luồng linh khí khổng lồ kia không ngừng tiến vào trong thân
thể hắn.
Vết thương trên cơ thể cũng khép miệng lại, thần sắc trở nên hồng hào
hơn. Trong lòng nàng thầm thán, không biết Hồn ca học đâu ra siêu cấp
thần công như thế. Mới nãy còn sống dở chết dở, mà lúc này thì lại trở
nên bá đạo vô cùng.
Phía bên kia.
Nam hoa sơn trại đã hoàn toàn bị thiêu rụi, quan binh do Đặng Khoái Nhãn dẫn đầu cũng đã trấn áp được đám sơn tặc thổ phỉ. Bắt sống được mười
mấy tên, một số ít chạy thoát được, số còn lại đã bị giết chết.
Nhưng lực lượng bên Đặng Khoái Nhãn cũng tổn thất không nhỏ. Bị chết hai mươi sáu người, bị thương nặng hai mươi người, còn lại thì bị thương
nhẹ. Đặng Khoái Nhãn sau khi điều chỉnh lại đội hình: huynh đệ hi sinh
thì ghi tên lại, số bị thương thì nhanh chóng băng bó chữa trị, đám sơn
tặc thổ phỉ bị bắt đem trói lại một chỗ.
Sau khi an bài xong, Đặng Khoái Nhãn chạy về phía trung tâm của sơn
trại. Không thấy lão đại và lão nhị ở đây, mà trung tâm lại phát ra
những tiếng nổ long trời lở đất. Chắc chắn có người cầm chân nên Đặng
Khoái Nhãn cùng huynh đệ có thể tập trung hết sức tấn công trại.
Mà khỏi nói cũng biết, người cầm chân lão trại chủ kia chính là Tinh Hồn tiểu huynh đệ. Trong lòng vừa biết ơn, lại vừa bất an. Bởi vì cuộc
chiến diễn ra rất ác liệt, không biết tiểu huynh đệ kia có gặp bất trắc
gì hay không.
Lúc Đặng Khoái Nhãn vừa đến thì uy áp từ trong thiên địa bỗng xuất hiện, khiến cho hắn cảm thấy hoảng sợ không thôi. Khó khăn lắm mới bước được
tới chỗ này. Phía trước hắn chính là một thiếu nữ diện bạch y, mái tóc
đên tuyền tuyệt đẹp phất phơ trong gió, giống như một Lăng Ba tiên tử hạ phàm.
Còn cách thiếu nữ đó hai trượng, một bóng người y phục đã nát, đang ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt không ngừng toát ra mồ hôi hột.
Đặng Khoái Nhãn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì Tinh Hồn tiểu huynh đệ - đại
ân nhân của Mạc thành không có gì nguy hiểm. Tuy trong đầu còn lo lắng
không biết tên lão đại kia sống chết ra sao, nhưng chỉ cần Tinh Hồn
không có chuyện gì là tốt rồi.
Một khắc trôi qua, bình cảnh phá vỡ, lập tức đột phá Xuất khiếu trung kỳ. Lúc này, uy áp từ thiên địa mới triệt để biến mất.
Tinh Hồn chật vật đứng lên, thân thể không còn đau nhứt như trước nhưng
vẫn mệt mỏi vô cùng, đầu óc choáng váng. Tô Hân Nhi thướt tha đi đến bên cạnh hắn, đôi mắt long lanh chợt ướt đẫm, ôn nhu nói:
- Cái tên ngốc này, khiến ta lo lắng không thôi!
Tinh Hồn mỉm cười ôn nhu:
- Ta không sao rồi…
Vừa dứt câu lại một lần nữa ngã xuống. Nhưng lần này không phải là mặt
đất mà là ngã vào thân thể yêu kiều của Tô Hân Nhi. Nàng la toáng lên
một cái:
- Tên háo sắc! Tưởng bổn tiểu thư dễ ăn hiếp hả?
Phải nói thể hình Tinh Hồn tuy nhỏ, nhưng đối với một cô gái liễu yếu
đào tơ như Tô Hân Nhi mà nói thì lại là rất nặng, nàng phải dùng hết sức mới chống đỡ được. Hai tay định đẩy Tinh Hồn ra, rồi thuận thế đấm cho
hắn vài phát cho chừa cái tội háo sắc.
Nhưng khi quay mặt qua định mắng Tinh Hồn, thì lại thấy hai mắt của hắn
nhắm nghiền lại, trông rất bình yên, thoải mái. Tô Hân Nhi liền hiểu ra, là vì hắn mệt quá nên mới ngã vào người nàng, ngay lập tức ngủ luôn.
Trong lòng thầm mắng không thôi: cái tên chết dẫm, tưởng ta là cái gối
ôm hay sao mà lập tức ngủ thẳng chân. Ngày mai nhất định phải cho ngươi
một trận cho nhớ đời.
Đôi mắt lúc này trực tiếp nhìn Tinh Hồn. Khuôn mặt của nàng chợt đỏ ửng
lên. Hình như đây là lần đầu tiên nhìn hắn gần đến thế. Khuôn mặt hắn
thật tuấn tú, thật đẹp trai. Ý nghĩ cho Tinh Hồn một trận liền bay đâu
mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Cảm giác lúc này so với trước đây còn mãnh liệt hơn, thật hạnh phúc làm sao.
Đặng Khoái Nhãn thấy Tinh Hồn vô lực ngã nhào lên người Tô Hân Nhi, kinh hoảng chạy đến. Vừa tới nơi lại thấy Tinh Hồn thoải mái dựa người vào
tiểu mỹ nhân kia, trông rất khoang khoái. Hắn cười khổ một cái, thầm nói vị huynh đệ này thật may mắn, vừa động tay động chân một trận thì được
mỹ nhân ôm ấp, hạnh phúc biết bao. Còn mình thì FA hai mươi mấy năm,
thầm mắng ông trời thật không công bằng.
Song thủ đỡ lấy người Tinh Hồn ra khỏi thân thể xinh xắn của Tô Hân Nhi. Ôm Tinh Hồn trên tay, cười nói với nàng:
- Hắn mệt quá nên thiếp đi. Chúng ta nên nhanh chóng trở lại Mạc thành, tịnh dưỡng cho hắn.(chương cuối của tuần này và tuần tới. Thứ hai tuần
tới nữa sẽ cập nhật một lúc nhiều chương. Mong các bạn tiếp tục theo dõi và ủng hộ! cảm ơn nhiều!)