Đại Lão Cô Ấy Muốn Làm Cá Mặn

Chương 19: Chương 19: Địa vị Ngữ Hâm sẽ không bị Sở Từ thay thế




Sở Hàm thật sự rất thích chơi bóng rổ. Trên đường về nhà, Sở Hàm lưu loát kể chuyên về đội bóng rổ cho Mạnh Ngữ Hâm nghe.

“Chị nè, chị biết không? Qua mấy ngày nữa Dịch Tuyết Thành sẽ đến thành phố của chúng ta đó” Sở Hàm vui như một đứa trẻ nhận được quà.

Dịch Tuyết Thành là minh tinh cầu thủ của đội tuyển quốc gia, cũng là thần tượng của Sở Hàm.

Trên ốp lưng điện thoại của Sở Hàm in hình Dịch Tuyết Thành, tới nổi trong phòng cậu toàn là hình Dịch Tuyết Thành dán đầy tường, ngay cả quần áo thể thao, trên quả bóng rổ cũng có chữ kí cậu ta, còn có mấy món vật lưu niệm của đội bóng đều cất giữ rất cận thận.

“ ừ, chị có nghe, là đến tham gia hoạt động đúng không, chị còn biết hoạt động diễn ra ở đâu nữa kìa, chị đã nhờ người sắp xếp rồi, tới lúc đó sẽ có người chờ xin chữ kí giùm em“.

“Chỉ có chị hiểu rõ em nhất! em chưa nói ra mà chị đã biết em muốn gì rồi! Vừa rồi em còn nghĩ, bữa đó ngay ngày học không đi được, không xin được chữ ký, không ngờ chị đã thu xếp ổn thỏa hết mọi thứ, yêu chị quá“.

Sở Hàm gọi Mạnh Ngữ Hâm là chị quen rồi, lúc trước Sở Từ chưa trở về, Sở Hàm không có chị gái, hai người lại lớn lên từ nhỏ, cậu đã có thói quen gọi Mạnh Ngữ Hâm là chị, chứ không như theo giai vế gọi là “ chị họ“.

Hai người vui vẻ mà trò chuyện gần nữa ngày, Sở Hàm vì quá vui nên cậu quên luôn Sở Từ cũng đang ngồi trong xe.

Sắp về đến nhà Sở Hàm mới kịp nhớ ra,hôm nay trên xe trừ cậu và Mạnh Ngữ Hâm,còn có Sở Từ. cậu thấy có chút xấu hổ.

Cậu không cố ý xem nhẹ Sở Từ, chỉ là cậu cùng Ngữ Hâm từ nhỏ cùng trưởng thành, mà cậu cùng Sở Từ mới nhận nhau có mấy ngày.

Cứ coi như cô là chị ruột của cậu đi, cũng không thể thay thế địa vị Mạnh Ngữ Hâm ở trong lòng cậu,cho dù cả đời cũng không thay đổi được, bởi vì tuổi thơ con người chỉ có một lần thôi.

“ Chị họ, thật ngại quá” Mạnh Ngữ Hâm phát hiện Sở Hàm đang lúng túng, tự động mở miệng xin lỗi Sở Từ:“ Là em không đúng, là em để tiểu Hàm gọi em là chị, chị họ đừng trách em ấy“.

Đương nhiên không phải Mạnh Ngữ Hâm yêu cầu, mà là Sở Hàm tự động gọi chị thành thói quen rồi.

Sở Hàm biết Mạnh Ngữ Hâm nói vậy cho Sở Từ đừng trách cậu, đem lỗi lầm dời qua trên người mình.

“ không đúng vậy đâu, từ nhỏ em đã gọi chị Ngữ Hâm là chị gọi riết thành thói quen, mà giờ sửa cũng hơi khó, có sẽ sau này cũng khó sửa lời được“.

Cho tới nay Sở Hàm cũng chưa kêu Sở Từ bằng chị, chỉ lúc đứng trước mặt ông nội cùng ông nói chuyện mới xưng hô bằng chị, chỉ có lần đó thôi.

Nếu cho Sở Hàm chọn, cậu vẫn nguyện ý gọi Mạnh Ngữ Hâm bằng chị, vì cậu đã gọi mười mấy năm nay rồi.

Về phần Sở Từ, cậu rất sẵn lòng đối tốt với cô, bù dắp cho cô, nhưng không có nghĩa là thay thế vị trí Ngữ Hâm.

Vốn dĩ Sở Từ đang cúi đầu chơi điện thoại, sau khi nghe hai người họ nói xong, cô ngẩng đầu nói:“ hình như cái gì tôi cũng chưa nói mà”

“ Chị ……Chị không thấy giận hả?” Sở Hàm hỏi.

“Giận gì? Mà tại sao tôi phải giận?” Sở Từ biểu lộ nhạt nhẽo.

Xe cũng về đến biệt thự Sở gia, Sở Từ liền ôm cặp xuống xe. Sở Hàm và Mạnh Ngữ Hâm nhìn theo bóng lưng cô, Sở Hàm như có đều suy tư gì đó.

Mạnh Ngữ Hâm an ủi cậu: “ Chị họ vừa về lại Sở gia, chút chưa quen là bình thường, em cũng đừng vội quá”

“ vâng “Sở Hàm gật đầu, cũng theo vào nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.