Sở Từ không để ý, bình tĩnh mà dọn dẹp bàn sách, hoàn toàn không có ý đổi sang chỗ khác.
Gần vua mới có thưởng, ở gần mới có cơ hội giúp đỡ cậu chứ, ngốc mới đi đổi vị trí.
Tan học, mấy bạn rón rén đi tới khuyên ngăn Sở Từ:“ bạn học Sở, hay là cậu đổi chổ khác đi”
“ Đúng á, bạn học Sở này, Lâm Nặc cậu ấy không thích người khác tới gần vậy đâu, cậu đổi chỗ đi, không thì....”
“ cậu lại ngồi với tớ đi, chỗ tớ còn trống nè“.
“ chỗ tớ cũng còn nè, bạn học Sở cậu cũng không cao lắm, đừng ngồi phía sau, chỗ tới gần ngay bản rất hợp với cậu đó“.
Các bạn cùng lớp có lòng tốt khuyên Sở Từ.
Bạn học mới tới này không biết gì, nếu lỡ chọc giận Lâm Nặc hậu quá rất nghiêm trọng.
Tính tình Lâm Nặc rất khó mà ở chung, thành tích cực kém, đã ở lưu lại 2 năm rồi mà vẫn không đậu đại học.
Mấu chốt là cậu ta thật khó trị, trong trường không ai dám vác mặt đi chọc ghẹo cậu, cái kết cho việc chọc cậu rất bi thảm.
“Không sao đâu.” mặt Sở Từ lãnh đạm, phản ứng rất bình tĩnh.
Hiếm khi có cơ hội kiếm điểm công đức cao vậy, có ngu mới không cần á. Không chỗ nào tốt hơn chỗ này.
Các bạn học quay mặt nhìn nhau. Xem ra bạn học Sở vẫn chưa biết cái độ nghiêm trọng của vấn đề.
Làm trò trước mặt Lâm Nặc nảy giờ, bọn họ đã nói rõ nhiều rồi. Lại cứ nói nữa bọn họ sợ chọc tới cái đại ác mà này mất.
Thôi vậy, bạn học Sở, bạn tự cầu nhiều phúc nha.
Lâm Nặc một lần nữa cảnh cáo Sở Từ: “ tránh xa tôi ra”.
Sở Từ lại không nhút nhích, vẻ mặt rất bình tĩnh, rồi nhỏ giọng dò hỏi cậu” Cậu muốn uống nước không, tớ rót cho cậu ly nước ấm nhé“.
Cô không giống mấy bạn học khác, bị cậu dọa chạy, mà còn ân cần hỏi Lâm Nặc có yêu cầu gì. Nhưng giọng nói lại lạnh tanh, biểu tình đạm mạc.
Lâm Nặc nhíu mày:“ lời tôi nói, nge không hiểu?”
“Tớ hiểu, nhưng giáo viên không có ý phản đối tớ ngồi chỗ này, cậu không có quyền đuổi tớ đi” Sở Từ thật bĩnh tĩnh, không sợ tí nào khi bị Lâm Nặc đoe dọa.
Thái độ của Lâm Nặc cô cũng không để vào mắt. Cô hiểu cái cảm giác không thích bị người khác làm phiền đó.
Nếu là bình thường, cô lười đi giải thích với cậu, mà tình huống hôm nay không giống vậy.
Đây chính là tam kiếp thiện nhân đó, sự việc có liên quan tới cậu không thể dùng thái độ bình thường tới đãi được.
Sở Từ moi đồ ăn vặt trong balo ra, rộng rãi mà mời Lâm Nặc: “ cậu ăn không?”
Tuy rằng chỉ là một ít đồ ăn vặt cùng trái cây, nhưng bình thường cô không rộng lượng tới nỗi chia đồ ăn cho người khác.
Lâm Nặc thấy Sở Từ lấy ra một đống đồ ăn,sau đó nâng mắt quan sát cô.
“ cậu có cần tớ làm bài tập giúp không” Sở Từ lại hỏi tiếp,cặp mắt sáng ngời mà chờ mong nhìn cậu.
Không bỏ sót bất cứ cơ hội nào để kiếm được điểm công đức.
Lâm Nặc không lên tiếng, cô gái bên cạnh này quá đỗi không bình thường. Chỉ đơn thuần tới gần cậu, hay là có người phái tới điều tra cậu cũng không chừng.
Lâm Nặc biết, những người đó luôn nghi thần nghi quỷ với cái hình tượng phế vật này của cậu là thật hay giả.
Nhưng không biết bọn họ dùng cách gì để điều tra ra.
Cô tiếp cận cậu lấy lòng như vậy, ruốt cuộc là có mục đích gì? Không chừng là bọn họ phái tới để dò xét cậu.
Tạm thời không nghĩ được, vì thế Lâm Nặc giả vờ mất kiên nhẫn mà tiếp tục giấc ngủ.
Sở Từ thấy thái độ cậu vậy cũng không giận, cô cũng bắt chước ngủ theo luôn.