Mạnh Ngữ Hâm có chút chột dạ, lại sợ sệt. Cô biết bản thân không nên làm vậy. Nhưng nhìn thấy biểu cảm hưng phấn và sự quan tâm của Sở Hàm, cô lại thấy rất đáng giá.
Mạnh Ngữ Hâm suy ngẫm chốc lác, liền gọi cho một người vừa quen.”“Lý tiên sinh, lần trước ông giới thiệu cho tôi sản phẩn giả đó, tôi muốn mua một bộ, chiều nay ông gửi lại đây cho tôi“.
Dạo gần đây cô vẫn đang tìm người thu mua lại huy hiệu nhưng không có kết quả, có người bạn đã giới thiệu cho cô một cửa hàng chuyên làm hàng nhái.
Tất cả huy hiệu trong tiệm đó được làm rất kĩ càng, nếu không phải chuyên gia về huy hiệu, sẽ không bị phát hiện.
Bởi vì cô muốn tặng cho Sở Hàm, nên không nghĩ sẽ dùng tới hàng nhái.
Thứ nhất là không gạt được Sở Hàm, hai là mặc dù Sở Hàm không chê nhưng cô cũng không muốn mua đồ giả tặng cậu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi một tiếng sau cô nhận được hàng, vừa nhìn liền thấy giống bộ huy hiệu của Sở Từ y như đúc.
Mạnh Ngữ Hâm cầm lấy cái áo cầu thủ cùng quả bóng rổ, nhét vào trong hộp giấy ước, sửa sang lại cho giống với hộp chuyển phát nhanh của Sở Từ, nếu không để ý sẽ nhìn không ra sơ hở.
Làm xong, Mạnh Ngữ Hâm nói với người giúp việc.” thím Trương thật ngại quá, vừa nảy tôi hỏi qua tiểu Hàm, mới biết cái này không phải chị họ mua cho em ấy, hay là thím đem lên phòng cho chị ấy đi“.
Thím Trương cũng không biết bên trong đồ vật đã bị hoán đổi, nghe theo lời dặn của Mạnh Ngữ Hâm mà làm.
Bà biết tiểu thư Sở Từ rất keo kiệt, Mạnh tiểu thư như thế nào đi nữa cũng không đi lấy đồ của Sở Từ tiểu thư.
Khi Sở Từ trở về, Thím Trương cầm gói hàng tới giải thích:“ Đại tiểu thư, cô có chuyển phát nhanh, vừa rồi không cẩn thận bị làm ước, Mạnh tiểu thư sợ đồ bên trong bị hư nên kêu tôi mở ra xem thử“.
Dựa theo giai vế trong nhà, Sở Từ là đại tiểu thư. Dù trong nhà đa số không ai chấp nhận nhưng Sở lão gia đã ra lệnh, nên người làm đều phải nghe theo.
Sở Từ liếc mắt nhìn gói hàng rồi nhận lấy, cô cũng không truy hỏi.
Hôm sau, Sở Từ lấy đồ vật trong gói hàng ra bỏ vào balo rồi đến trường. Lâm Nặc vừa tới, cô liền đem đồ đặt trước mặt cậu.
“ Làm sao?”
“Tặng cho bạn của cậu đấy, không phải cậu muốn tặng quà cho cậu ấy sao? cái này cho cậu vừa lúc “
Còn mấy ngày nữa là sinh nhật Lục Tỉnh.
Là một giáo thảo, sinh nhật cậu ta không phải bí mật gì, sớm đã nghe mấy nữ sinh nhắc tới rồi.
Lục Tỉnh là đội trưởng đội bóng rỗ của trường, câu ta rất thích môn bóng rỗ, cho nên tặng quà sinh nhật phải nắm ngay trọng tâm là đúng nhất.
Lâm Nặc nhìn Sở Từ, rồi nhìn sang hộp quà kia. Cho nên nói, cô là muốn thông qua bạn của cậu để tới chinh phục cậu đây hả?
Kế sách hoàn hảo nhỉ.
Lâm Nặc nhìn ra món quà Sở Từ đưa, đều là những thứ có liên quan tới Dịch Tuyết Thành, rất khó tìm.
Có thể “đúng bệnh hốt thuốc”, Sở Từ phí không ít tâm tư.
“ Cho nên, cô muốn muốn tặng cho cậu ta hay là tặng cho tôi?” Lâm Nặc hỏi.
“ Tặng cho cậu” cậu là Tam Thế Thiện Nhân, chứ đâu phải Lục Tỉnh.
Sở Từ chuyển tới mới được một tuần. Một tuần lễ này, cô chỉ ăn với ngủ, lên lớp không hề nghiêm túc nghe giảng, coi như giáo viên có gọi cô lên kiểm tra thì cô cũng không trả lời được.
Cũng chưa bao giờ cùng bạn học xả giao, đối với bạn học chủ động bắt chuyện, thái độ của cô cực kỳ lạnh lùng.
Nhưng chỉ có cậu là ngoại lệ.