Vì thuyết phục Sở Từ để cho mình tới trường thăm cô, người nọ lại nhắn tiếp:【Hiếm khi anh tới Thông Hải, còn cách gần em như vậy, cho anh gặp một lần thôi, không thì sau này bọn họ sẽ cười chết anh.】
【 Anh tổ chức hoạt động ở đâu, em sẽ đi tìm anh.】
Sở Từ đồng ý, nhưng kiên quyết không cho đối phương đến tìm cô, sẽ bị gây chú ý, cô không muốn người khác biết chuyện của mình, cô sợ rất rối.
【Lác anh gửi địa chỉ qua,em nhớ, nhất định phải đến! Không được quên! 】
【 biết rồi. 】
Sau khi Sở Từ trả lời tin nhắn xong, lại tiếp tục chức trách làm một “ngủ thần“.
Mơ hồ còn nghe được mấy bạn học bàn tán về việc Dịch Tuyết Thành đến Thông Hải tham gia hoạt động.
Ngày thường mấy chuyệt bát quái đều là của nữ sinh, nhưng đề tài về bóng rổ đa phần bọn con trai càng nhiều hơn.
Trường Hoa Việt là trường có tỉ lệ thi đậu đại học đứng nhất ở thành phố Thông Hải, đồng thời mỗi năm, cuộc so tài bóng rổ của trường đều đoạt giải cao nhất cấp tỉnh.
Trường học bị bầu không khí của môn bóng rổ lây lan, mặc kệ là lãnh đạo trường hay học sinh, đều rất chú ý bộ môn này.
Trong lớp học ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới Sở Từ đang ngủ ngon lành.
Sở Từ khá hài lòng với sinh hoạt hiện giờ, cuộc sống có “cơm chùa” một ngày ba bữa, thật tốt.
Công ty kiếm được tiền sẽ định kỳ quyên góp ra ngoài, có thể hoàn mỹ đi đổi điểm sinh mạng, cứ vậy mà hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã thôi.
Lúc này mọi người đã đổi chủ đề bàn tán.
“Mấy cậu có nghe chưa, Mạnh Ngữ Hâm mua tặng Sở Hàm bộ huy chương kỷ niệm của Dịch Tuyết Thành đó“.
“Thật hay giả vậy? Chẵng lẽ sai ở đâu rồi, Dịch Tuyết Thành sao lại đem bộ huy chương của bản thân tặng cho Mạnh Ngữ Hâm được chứ?“.
“Vật đó có tiền cũng không mua được, Dịch Tuyết Thành lại không thiếu tiền, lẽ nào là Mạnh Ngữ Hâm có quen biết với Dịch Tuyết Thành?”
“ Cho là có quen, cũng không dể lấy như vậy đi?”
“ Mấy người nghe tin này ở đâu ra vậy, hay là nói bậy bạ đó?“.
“ “Dĩ nhiên không phải nói bậy rồi, là thành viên đội bóng rỗ nói, không tin thì mấy người lên diễn đàn mà xem, trên đó ảnh chụp còn viết rất rõ, mỗi bộ huy chương đều có mã vạch tra cái là ra ngay, xác thật là của Dịch Tuyết Thành, còn có cả chũ ký nữa“.
Nếu đồng đội của Sở Hàm nói vậy, thì chắc là đúng sự thật rồi.
Đôi mắt Sở Từ chậm rãi nâng lên, nội dung câu chuyện của bọn họ làm cô chú ý tới.
Bất quá rất nhanh Sở Từ nhắm mắt lại tiếp tục mộng đẹp. Có vấn đề gì đợi cô ngủ xong rồi tính sau.
Dù trời có sập, thì cô phải ngủ cho thẳng giấc mới có sức làm việc. Vậy là Sở Từ ngủ cho đến khi Sở Hàm qua gọi cô dậy.
Lúc này học sinh trong lớp đã về nhà, chỉ còn một số học sinh ở ký túc xuống căn tin dùng cơm.
“Chị lại ngủ?” Sở Hàm cau mày.
“Ừ.” Sở Từ lười biếng trả lời.
“ Tối hôm qua chị lại chơi đêm suốt đêm hả?“.
Không thấy Sở Từ trả lời, Sở Hàm coi như cô đã thừa nhận.
“Còn hai ngày nữa ba mẹ về tới rồi, bọn họ thấy chị như vậy sẽ rất đau lòng“.
“ Cậu chắc không?” Sở Từ hỏi lại.
Nge hỏi vậy, Sở Hàm sửng sốt, lúng túng nói:“ Chị, sao chị lại không học cho đàng hoàng, để ba mẹ thấy mặt ưu tú của chị, như vậy bọn họ sẽ thêm yêu thích chị hơn“.
Mạnh Ngữ Hâm cũng đi vào phòng học lớp 5 “tiểu Hàm, chúng ta về nhà thôi.” . ngôn tình sủng
Sở Từ híp mắt nhìn về phía Mạnh Ngữ Hâm:“ Là cô đưa bộ huy chương đó cho Sở Hàm?”