Mấy nam sinh tràn đầy hâm mộ: “ chị cậu thật giỏi lại xinh đẹp, còn tốt với cậu nữa, hâm mộ quá đi”
“ Đó là chị tôi đấy, mấy người tiếp tục ganh tị đi” giọng của Sở Hàm kiêu ngạo hẳn lên.
“Sở Hàm cậu đúng là đồ không lương tâm mà, lúc trước kêu cậu giới thiệu chị cậu với bọn này, cậu từ chối, ý muốn chiếm làm của riêng à“.
Mạnh Ngữ Hâm là nữ thần của mấy nam sinh trong trường, ngày thường cô hay tới xem Sở Hàm chơi bóng rổ, nên thành viên trong đội đã gặp qua vài lần, ấn tượng với cô cũng rất tốt.
Vài nam sinh trong đội “ trong tối ngoài sáng” hay cùng Sở Hàm xin wechat của Mạnh Ngữ Hâm, nhưng cậu lại từ chối thẳng thừng.
“ Chị ấy còn nhỏ, hiện tại chỉ chú tâm vào việc học, chưa có ý tìm bạn trai, mà mấy cậu cũng vậy, lo mà học cho tốt, chớ nghĩ chuyện không đâu vào đâu”
Sở Hàm cảm thấy chị mình đáng nhận thứ tốt nhất, tuy rằng người trong đội bóng rổ không tệ lắm, nhưng muốn xứng đôi với chị Ngữ Hâm thì vẫn còn kém tí xíu.
Đồng thời Sở Hàm suy tính trong lòng, Chị Ngữ Hâm tặng cậu thứ đắt như vầy, cậu nên đáp lễ gì cho chị ấy mới được đây?.
“Aizz..., được rồi....được rồi, chúng ta chỉ được hâm mộ mà thôi, ai bảo dòng họ chúng ta không ai sinh được chị gái giống vậy cơ chứ!”
Các nam sinh đã quen với dáng vẻ bảo hộ chị này của cậu rồi.
Nghe theo lời mách của con tim, mọi người tò mò tra xét với món đồ giả mà Lâm Nặc đưa tới. Kết quả chứng minh đúng là giả.
Sau đó mấy nam sinh nhìn Lục Tỉnh có hơi ngại ngại. Bọn họ biết rõ con người Lâm Nặc, gia hỏa này tặng đồ giả cũng không hiếm lạ gì.
Tội thân Lục Tỉnh có loại bạn bè như thế này, sơ sẩy là bị cậu ta đào cho cái hố rất nguy hiểm, thậm chí quà sinh nhật cũng bị tặng đồ giả nữa.
Tặng cái khác không hay sao? Mắc gì phải ' phùng má giả làm người mập' đi tặng đồ giả chi vậy.
*** ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Ngược lại là Lục Tỉnh không thấy xấu hổ, mà là thắc mắc.
Bộ huy chương này có thật là khó mua, nhưng không làm khó được Lâm Nặc. Chỉ cần cậu ta mở lời, tuyệt đối có một đống đại lão có tiền hai tay dâng đồ lên, cầu cậu nhận lấy.
Hơn nữa Lâm Nặc tuyệt sẽ không cố ý đem đồ giả tới để lừa gạt.
rốt cuộc là sai ở đâu rồi?
Một nơi khác, sau khi Lâm Nặc vào phòng nghỉ, liền lấy laptop ra.
Trên màn hình có thông báo tin nhắn chưa đọc.
Lâm Nặc ngồi dựa lưng vào ghế, giờ phút này nhìn cậu rất nghiêm túc, khác xa với lời đồn bên ngoài.
Cậu đốt một điếu thuốc, kẹp trên tay nhưng không có hút, chỉ nhìn khói thuốc lượn lờ, tàn thuốc rơi xuống đồ gạt thuốc bằng thủy tinh.
Lâm Nặc lướt sơ qua một lần tin nhắn. Trong đó có một tin làm cậu chú ý.
Tin nhắn là của viện trưởng bệnh biện gửi tới.
【 Hoắc tiên sinh, người Sở gia đang tìm cậu khắp nơi, hy vọng cậu có thể cứu lão gia tử của bọn họ].
Họ Hoắc là họ của mẹ Lâm Nặc, là thân phận khác của cậu.
Sở gia là danh môn số một, số hai ở Thông Hải, Sở lão gia bệnh tình đã không còn là bí mật.
Từ sau khi tây y chuẩn đoán, bệnh Sở lão gia không thể trị khỏi, Sở gia liền âm thầm tìm người có thể trị được bệnh.
Vài lần quay vòng, bọn họ tìm được viện trưởng bệnh viện có quan hệ với Lâm Nặc, chỉ hi vọng ông có thể giúp Sở gia liên lạc với vị Hoắc thần y này.