Tác giả: Bán Hạ Lương Lương
Edit: Đình
Khúc ca cảm thấy bị sét đánh cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của cô: "...Anh đang làm cái gì vậy?"
Loại động tác dán tường vặn vẹo này...
Động tác của nam quỷ dừng lại, cứng đờ, lại hơi khó hiểu: "Tôi vừa xem phim truyền hình của các cô, trên đó nói con gái đều thích kiểu này."
Ánh mắt anh sạch sẽ thấy đáy, "Cô không thích à?"
Đáng tiếc cô lại không nhào đến tiếp tục màn ép tường vừa rồi...
Khúc Tố: "... Không thích, cảm ơn."
Phim truyền hình, rất hại người...
*****
Thấy Khúc Tố đi lên lầu một lúc lâu, khi trở về có hơi kì lạ, Lưu béo quan tâm nhìn, mở chìa khóa xe, nhấn ga, "Làm sao vậy, không muốn về nữa à?"
"Tôi nói này Khúc ca, cậu đi vội thế làm gì, cậu nói đi, có phải cậu ở đạo quan có mèo không, đến tiểu yêu tinh như tôi cũng bỏ."
Cô lạnh lùng: "Không phải tiểu yêu tinh, là cay mắt, cảm ơn." . Tiên Hiệp Hay
So sánh với cậu ta,... Khúc Tố nhìn về phía trước liền thấy A Phiêu kia đang bay trên ghế phụ quan sát xe, nhìn sườn mặt kia, cái mũi kia, đều đẹp đến sáng lên.
Nghĩ lại động tác vừa rồi của anh ta, thế nhưng lại cảm thấy không có gì.
Đặc biệt là bây giờ cái gì anh ta cũng không biết.
Thiên hạ rộng lớn việc lạ gì cũng có, có sở thích gì đó cũng có thể lí giải.
Khúc ca quay đầu nhìn Lưu béo, "Cậu biết đường đến núi Liên Vân không?"
Chỗ đó còn rất cao.
"Không có gì." Lưu béo đánh tay lái, hất cằm ý bảo cô nhìn hướng dẫn phía trước. "Tôi mới mở hướng dẫn."
Xã hội hiện đại, có hướng dẫn là có thể đi khắp thế giới.
Chưa kể trên hướng dẫn thật sự có đạo quan này, tuy rằng trước kia cũng chưa nghe người ta nói qua.
"Ừ." Khúc Tố mở miệng, "Không cần trực tiếp đến đạo quan, đưa bọn tôi đến dưới chân núi là được."
Hai ngày nay đạo quan còn phải tu sửa lại, có lẽ không ở được.
Trên núi lại hay có đoàn làm phim đến nên có không ít khách sạn.
"Hả?" Lưu béo hơi nghi ngờ, tránh xe phía trước, "Sao lại không quay về?"
Nghĩ lại lời nói của cô, đột nhiên buồn cười, "... Các cậu? Ở đâu ra các cậu?"
Trên xe có một béo một gầy, tổng cộng có hai người bọn họ.
Khúc Tố nhướng đuôi mắt, ngáp một cái, không cảm xúc liếc anh ở ghế phụ, "Một người và một quỷ."
Cảnh Ngọc lắc đầu, "Không."
"Là một con quỷ đẹp trai."
Đã quên từ hình dung.
Khúc Tố, "... Tự luyến."
Khúc ca hoàn toàn đã quên bản thân tự luyến bao nhiêu.
Cảnh Ngọc vươn một ngón tay lắc lắc, "Không, tôi chỉ nói thật."
"Xì!"
"Không phải chứ Khúc ca," Lưu béo cười, đánh tay lái sang phải, không để ý đến những trao đổi bất thường sau xe, "Cậu thật sự tin Đạo giáo à?"
Đến quỷ cũng xuất hiện, hai ngày nữa có phải cô sẽ chỉ vào một người đàn ông nói với anh đây vốn là nam quỷ không?
Anh liếc nhìn từ gương chiếu hậu, lời nói thấm thía, "Bây giờ là thế kỉ 21, phải tin tưởng khoa học, tin tưởng đảng."
Anh chính là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật giả.
Cảnh Ngọc nhướng mày.
Khúc ca lười biếng dùng ánh mắt đồng tình thiểu năng trí tuệ nhìn anh.
Lưu béo: "..."
Lưu béo bị ánh mắt kia của cô làm cho sợ, cười khan, "Khúc ca cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, tôi nhát gan, cảm thấy bị cậu nhìn có hơi lạnh."
Sẽ không thật sự có chứ...
Khúc Tố: "..."
Nhìn thấy một tia vi diệu trong ánh mắt của cô, Lưu béo ho khan, hơi thẳng eo, cảm thấy chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, bản thân cần giải thích một chút.
"Khúc ca tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ mấy thứ nhỏ bé này. Không phải chỉ là một A Phiêu thôi sao, lại không có thực thể, cậu nói một ông lớn như tôi... A, nhiều dương khí như vậy tôi sợ cái gì, đúng không?!"
"Anh ta muốn tới thật thì tôi lấy 200 cân thịt của tôi đè cũng có thể đè chết bọn chúng."
Lưu béo càng nói càng thêm đúng, kích động run chân, thở dài nói, "Tôi ước gì bọn chúng đến đây, vừa lúc cho tôi biết quỷ là như thế nào! Đến lúc đó nói không chừng tôi còn biết cảm giác đánh một con quỷ là như thế nào..."
"Tôi chỉ lo cậu sợ hãi, hai chúng ta là ai, khi còn nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, tất nhiên tôi sẽ đến bảo vệ cậu..."
Sắc mặt Cảnh Ngọc đen lại, sau đó điều chỉnh lại biểu cảm của mình.
"Anh ta đang nói hoảng."
Anh quay đầu nghiêm túc nhìn cô, ngữ khí trầm thấp mang theo bất mãn và khoe khoang, "Tôi lợi hại hơn anh ta."
Bộ dáng không mấy vui vẻ, "Cô đừng tin anh ta, loại đàn ông này một chút cũng không làm đến nơi đến chốn, 200 cân thịt của anh ta còn chưa kịp đè đến đây tu vi của tôi cũng đủ khiến anh ta thành bánh bao nhân thịt..."
Ánh mắt anh lóe lên, tiếp tục bất mãn lên án, "Vừa nãy chân anh ta còn bị dọa không ngừng run lên, tôi thấy anh ta muốn tè ra quần rồi..."
Khúc Tố: "..."
Sợ như vậy??
Tuy rằng sau đó không phản ứng kịp, Khúc Tố vẫn mở miệng ngắt lời Lưu béo tự tìm đường chết, nếu để cậu ta nói tiếp cho dù là giả, nam quỷ cũng sẽ biến nó thành thật.
"Nguyệt Bán, cậu đã nghe qua... miệng quạ đen chưa?"
Có một số việc không thể nói, nói ra sẽ thành sự thật. Giống như... bây giờ nam quỷ mặt đen đang nhìn chằm chằm anh.
Đầu Lưu béo rụt lại, há miệng ho khan hai tiếng, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói gì.
Một lúc sau nam quỷ đột nhiên mở miệng, giống như không để ý, tùy ý hỏi, "Khi còn nhỏ các cô mặc chung một cái quần??"
Chuyện mặc chung một cái quần thân mật như vậy...
Khúc ca suy nghĩ một chút, gật đầu.
Cũng coi vậy đi.
Quan hệ của cô và Lưu béo thật sự rất tốt, nói mặc chung một cái quần lớn lên có hơi khoa trương nhưng cũng không quá mức.
Cảnh Ngọc ừm một tiếng, không nói gì.
Lưu béo cảm thấy hơi lạnh, duỗi tay ấn bật điều hòa trong xe. "Khúc ca, cậu lạnh không? Sao tôi lại thấy lạnh như vậy?"
Khúc Tố nhìn về phía anh, nhướng mi, "Lạnh?"
Đến tháng ba rồi... cậu ta còn lạnh á?
Cảnh Ngọc thu ngón tay, dường như không có việc gì, nói một câu, "Trên phim truyền hình nói cái này gọi là thận yếu"
"Đàn ông thận yếu sẽ dễ thấy lạnh."
Khúc Tố vẫn duy trì tư thế nhìn về phía trước, nghe được lời này sắc mặt có chút cứng ngắc, tầm mắt không tự giác nhìn hai chân Lưu béo, kia, yếu như vậy??
Cái này phải yêu cầu bồi bổ rồi.
... Muốn nói chuyện với mẹ Lưu một chút không?
Lúc này Lưu béo đang run chân bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng...
Nam quỷ có cống hiến to lớn yên lặng thu hồi tầm mắt, chớp mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu béo bị mẹ Lưu ép uống thuốc: Fuck! Tôi không cần bồi bổ! Ai mẹ nó không biết xấu hổ như vậy!!
Cảnh Ngọc: Quỷ chúng ta không cần mặt mũi.