Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 27: Chương 27: Huyết tộc mê tình (10)




“Ta muốn… tối nay thêm thức ăn… có được không?”

Bạc Chi Chu mím môi.

Nếu là trước đây thì tốt biết bao.

Nếu trước đây cô nói với anh như vậy, anh nguyện ý dâng máu toàn thân hiến cho cô.

Anh khó xử nhăn mày, cười xin lỗi: “Qua một đoạn thời gian nữa được không, gần đây tôi có hơi không thoải mái.”

“Không thoải mái,” Ân Thần nhíu mày: “Chỗ nào không thoải mái, vì sao không nói cho ta biết sớm!”

“Không có gì, chắc là do thể chất tôi trời sinh yếu ớt, dưỡng một chút là tốt rồi.” Bạc Chi Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói. Truyện Hài Hước

Nếu là thường ngày, Bạc Chi Chu nói như vậy Ân Thần chắc chắn sẽ thôi, nhưng bây giờ thời gian đếm được chết tiệt đó đang đến gần, con số chuyển đỏ trên đỉnh đầu đã xuất hiện để cảnh cáo cô, Ân Thần khẽ cắn môi: “Hay là thế này, ta cắn rách đầu ngón tay ngươi liếm một ngụm, sau đó lại cho ngươi uống máu của ta, ngươi sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Ân Thần cố chấp khiến Bạc Chi Chu có hơi luống cuống, ngón tay anh không tự chủ được mà cuộn tròn lại, những tính toán từ trước đến giờ chỉ vì một ánh mắt tha thiết chờ mong của cô mà rối thành một nùi, trong lúc nhất thời không tìm được lý do gì để từ chối.

Lúc này, Ân Thần giành giật từng giây đã gấp không chờ nổi nắm lấy ngón tay Bạc Chi Chu, nhét thẳng vào trong miệng, răng nanh hơi cọ xát một chút, bụng ngón tay liền xuất hiện vết máu.

Đồng tử Bạc Chi Chu đột nhiên co rụt lại: “Đừng uống! Có độc!”

Nhưng đã muộn rồi, Ân Thần đã uống nó.

À ờm, nói thế nào nhỉ.

Nếu vị máu nguyên bản trước đây của Bạc Chi Chu là hương vị nước trái cây ngọt ngào thì bây giờ chính là hương vị nước trái cây pha thêm bột ớt.

Chua cay… Nói thật, một lời không diễn tả được hết.

Bạc Chi Chu nhìn cô, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, mặt xám như tro tàn!

Cánh môi anh run rẩy, vừa lo lắng máu của anh sau khi biến dị liệu có ảnh hưởng gì đến cô không, vừa hoảng sợ lo lắng nếu máu của anh thay đổi hương vị cô sẽ đối với anh như thế nào.

Tình yêu của cô với anh rất đặc thù, bởi vì anh là ca giả của cô, có vị máu mà cô yêu thích nhất.

Nếu như máu của anh mất đi lực hấp dẫn với cô, có phải anh sẽ trở thành người có hay không cũng không quan trọng?!

Bạc Chi Chu không dám tưởng tượng, thậm chí chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến anh phát điên.

—— Làm sao anh có thể mất cô, ngay tại thời điểm ở gần cô nhất!

Trước đây cho dù ở trong tình trạng bi thảm như thế nào, anh cũng có thể cười cho qua, nhưng giây phút này, đột nhiên anh vô cùng hận ông trời.

Vốn dĩ anh không thèm để ý dùng cái gì để hấp dẫn cô, cho dù cô không yêu anh, cho dù cô chỉ là yêu thích hương vị máu của anh, chỉ cần có thể cùng cô ở bên nhau, trở thành duy nhất của cô, anh cũng có thể vui vẻ chịu đựng!

Nhưng vì sao, rõ ràng đã cho anh sự cứu rỗi, lại ở ngay lúc anh lún sâu không kìm chế được lại lấy nó đi!

Bạc Chi Chu run rẩy hạ tay xuống, nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ qua bất kỳ biến đổi nào trên gương mặt cô.

Anh sợ hãi nhìn thấy điều gì đó, nhưng… đáy lòng anh, cũng mơ hồ chờ mong điều gì…

Ngoài dự đoán Ân Thần rất bình tĩnh:

“Chuyện xảy ra khi nào thế?”

Bạc Chi Chu rũ mắt xuống: “… Bắt đầu có dấu hiệu vào buổi tối ngày xảy ra tai nạn xe đó…”

Ân Thần bước lên một bước, duỗi tay cởi cúc áo của anh, Bạc Chi Chu ngẩn ngơ nhìn cô, thính tai đỏ bừng: “Em…”

Ân Thần vẫn chỉ tập trung cởi, đầu ngón tay Bạc Chi Chu khẽ run rẩy hai cái, muốn rụt rè ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo trái tim mình không có ngăn cản, chỉ là hơi thở gấp khẽ quay mặt đi, không rõ là vì ngượng ngùng hay chờ mong.

Cởi hết cúc áo sơ mi, nửa người trên thon dài rắn chắc của người đàn ông lộ ra. Ngày thường nhìn Bạc Chi Chu nho nhã cao gầy, lại có một thân thể cực kỳ xinh đẹp, xương quai xanh thẳng, vai rộng eo thon, cơ bụng săn chắc, từng lớp cơ mỏng bao trùm cốt cách, mơ hồ phản chiếu ánh sáng mềm mại như tơ lụa dưới ánh trăng.

Ân Thần lẳng lặng nhìn, yết hầu khô khốc.

Mỹ nhân ở cốt không ở da, vì sao một đàn ông cũng có thể đẹp đến như vậy...

Ấy không không không đây không phải điểm quan trọng!

Ân Thần khó khăn dời ánh mắt đi, dừng ở trước ngực anh. Chỗ đó không biết từ lúc nào xuất hiện một đám sương đen mỏng manh phập phập phồng phồng, nhìn dị thường quỷ dị.

“Ta phải nhìn gần một chút.” Cô nói ra lời dò hỏi nhưng ngữ khí lại cực kỳ cứng rắn.

Bạc Chi Chu cắn môi, hơi nghiêng đầu: “Ừ.”

Ân Thần nâng tay lên, ngón tay thế mà còn run run.

Đạ mấu nhà mày, có tiền đồ hay không hả! Làm chuyện nghiêm chỉnh mà trong đầu toàn tưởng tượng đến chuyện gì đấy!

Ân Thần hận không thể băm nát ngón tay không có tiền đồ này! Cố gắng bình tĩnh nhưng khi đặt tay trước ngực anh, đầu quả tim vẫn run lên một chút.

Bụng ngón tay vừa chạm vào da thịt, là sự lạnh băng của sương đen cùng nhịp đập trái tim càng lúc càng nhanh.

Phát hiện Bạc Chi Chu còn khẩn trương hơn cả mình, Ân Thần liền bình tĩnh lại ngay.

Đây chả lẽ là bản năng bắt nạt kẻ yếu hở?!

Thậm chí cô còn đùa giỡn cười nói một câu: “Ngươi căng thẳng lắm à, hử?”

Bạc Chi Chu không trả lời nhưng trái tim anh lại rất thành thật nhảy mạnh thêm một nhịp.

Trong lòng Ân Thần cười trộm một cái, đè nén cảm xúc mà cẩn thận cảm nhận hoa văn màu đen kia một chút.

“Loại hoa văn này giống như một đồ án nào đó, khiến ta có cảm giác rất quen thuộc…” Ân Thần suy tư: “Ngươi có cảm giác gì không?”

Bạc Chi Chu: “Ngực vẫn luôn giống như bị lửa thiêu, thậm chí thỉnh thoảng còn quặn đau, liên tục vài phút mới biến mất.”

“Thứ này không giống một loại nguyền rủa, nó ngược lại tựa như một loại ý chí hoặc lực lượng nào đó được cấy vào cơ thể mẹ khi ngươi vẫn còn đang ở trong bụng bà ấy, nó thức tỉnh dần theo quá trình trưởng thành của ngươi, có lẽ do máu của ta đã kích thích nó, làm nó thức tỉnh sớm hơn thời gian quy định.”

Ân Thần buông tay, cài lại từng chiếc từng chiếc cúc áo lại cho anh: “Đừng lo lắng, tạm thời nó sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của ngươi, ngày mai chúng ta đến cấm địa trước, nơi đó là ranh giới giữa Ma giới và Nhân giới, cho dù đồ án này là cái gì thì chắc chắn cũng không thoát khỏi quan hệ với nó.”

Bạc Chi Chu rũ mắt nhìn cô, đột nhiên nắm lấy tay cô: “Thật xin lỗi.”

Anh thấp giọng nói: “Tôi nên nói cho em sớm hơn, nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ mất em.”

Nói tới đây anh hơi cười khổ một tiếng: “Máu của tôi bây giờ có phải… khó ăn lắm không?”

Ân Thần liếm răng nanh: “Ngươi đúng là đã phạm sai lầm.”

Cô nhàn nhạt nói, làm lơ sắc mặt tái nhợt của Bạc Chi Chu, đè sau gáy anh cắn một ngụm lên mạch máu anh: “Đây là trừng phạt.”

Da đầu Bạc Chi Chu bỗng tê rần, thậm chí không nhịn được lảo đảo lùi lại hai bước. Ân Thần duỗi tay đè gáy không cho phép anh trốn thoát, nâng cằm anh, thong thả liếm láp trêu chọc.

Bạc Chi Chu hổn hển thở gấp, bàn tay giữ lấy gáy cô lúc ghì chặt lúc thả lỏng, không biết là muốn cô dừng lại hay mong cô càng mạnh hơn một chút.

Trước khi lý trí hoàn toàn bay mất, Ân Thần nhả miệng ra, nhưng bàn tay vẫn đỡ cổ anh.

Dưới cằm anh xuất hiện một dấu răng nhỏ, hơi sưng đỏ, in lên làn da trắng nõn của anh lại có hương vị xinh đẹp dụ hoặc.

Cô gập ngón trỏ tay bên kia, ái muội vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của anh, không biết anh đã nhắm mắt nghiêng đầu đi từ khi nào, trên mặt mang theo vẻ xấu hổ không giải thích được.

“Đáng yêu thật đấy.” Cô cười khẽ: “Ngoan, quay đầu qua đây, mở mắt ra để ta nhìn kỹ ngươi nào.”

Bạc Chi Chu không nhúc nhích, chỉ nhíu mày cố gắng ổn định hơi thở.

“Ngươi thẹn thùng cái gì, đâu cần chống cự, bây giờ đã xấu hổ đến vậy, tương lai phải làm sao đây.” Giọng nói của Ventrue nữ vương có thêm một điểm phong lưu triền miên, chậm rãi xoa lỗ tai anh, đột nhiên trêu ghẹo: “Ngươi có biết bây giờ hương vị của mình là gì không?”

Lần này Bạc Chi Chu có phản ứng.

Anh từ từ mở mắt, quay qua nhìn cô, trong mắt anh là một mảnh hơi nước ướt át nhưng ánh mắt nhìn cô hết sức chăm chú và khẩn trương.

“Giống như rượu vang đỏ bỏ thêm ớt cay.” Cô dùng đôi môi mơn trớn gò má anh: “Tuy ban đầu nếm có vị hơi kỳ quái nhưng lâu dần lại thấy có một chút cuốn hút... Cái này có phải là ‘kích thích’ mà con người các ngươi hay nói không?”

Bạc Chi Chu muốn cười nhưng lại mím môi nhịn xuống.

“Đừng sợ, cũng đừng lo lắng.” Cô thấp giọng nói: “Từ trước tới nay Huyết tộc rất trung thành với bạn đời, cuộc sống vĩnh hằng khiến chúng ta cực kỳ khát vọng tình yêu của nửa kia, con người có thể yêu rất nhiều người, có thể sau khi người yêu chết lại yêu một người khác, nhưng chúng ta thì không, trái tim ngủ say chỉ vì một người mà thức tỉnh, nếu mất đi, quãng đời còn lại chỉ là một mảnh u ám.”

“Cho nên, ta nói lại một lần nữa.” Ân Thần nhìn sâu vào mắt anh: “Chàng rất quan trọng đối với ta, còn quan trọng hơn so với tưởng tượng của chàng, vĩnh viễn đừng để mình rơi vào tình huống nguy hiểm, chàng phải tin tưởng ta, tin ta có xử lý tốt được tất cả mọi thứ.”

Lông mi Bạc Chi Chu run run, tựa như kẻ đang ở nơi địa ngục, lại được kéo lên thiên đường, ngay cả hít thở cũng cảm thấy ngọt ngào.

Anh từ tốn ôm lấy cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nhẹ giọng nói:

“Được.”

…..

Ân Thần vốn định ở trang viên khoảng hai ngày, nhưng thân thể Bạc Chi Chu lại có chuyện, cô cũng không an tâm, ngày thứ hai đã xuất phát đến cấm địa.

Cấm địa là một nơi hoang dã được kết giới bao quanh, lướt qua một đoàn lính canh Huyết tộc, xuyên qua tấm chắn trong suốt mắt thường không thể thấy, khung cảnh đột nhiên thay đổi, ánh mặt trời rực rỡ trong nháy mắt bị mây đen che lấp, đứng từ xa nhìn lại, cả một mảnh đất trời tăm tối hoang tàn, chỉ có bầy quạ đen và dơi xoay quanh trên không trung, phát ra tiếng kêu u ám thê lương.

Ân Thần nắm tay Bạc Chi Chu thẳng tiến về phía trước, thấy một tấm bia cũ kĩ.

“Nơi này chính là cấm địa.” Ân Thần nhìn tấm bia: “Là nơi giao nhau giữa Ma giới và Nhân giới trong truyền thuyết.”

Bạc Chi Chu hỏi: “Ai được chôn ở đây vậy?”

“Nói thật là ta cũng không biết, khi ta trở thành Huyết tộc, tấm bia mộ này đã ở đây, nhưng theo truyền thuyết của Huyết tộc chúng ta, Ailand, một vị Huyết tộc đời thứ hai đã cùng Isa - Ma nữ đến từ Ma giới yêu nhau rồi hạ sinh một đứa con, nơi này là nơi phong ấn Ivan - con trai bọn họ. Bởi vì ông ta mang trong mình hai dòng máu Ma tộc và Huyết tộc, mạnh đến nỗi khiến các vị thần cũng phải kiêng kị, bọn họ không có cách nào giết chết ông ta cho nên đã phong ấn Ivan ở đây, đồng thời dùng thân thể của ông ta lấp kín cửa vào Ma giới.”

Bạc Chi Chu dường như có suy nghĩ gì đó: “Trên đời này, thật sự có Ma giới tồn tại sao? Một thế giới khác, tương đương với địa ngục?”

“Vấn đề này, có lẽ tôi có thể giải đáp cho ngài.” Một giọng nam trầm đột nhiên vang lên từ phía sau, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo bành tô, tướng mạo anh tuấn được đoàn người vây quanh đi đến, một cô gái xinh đẹp cầm dù đen đi theo mỗi bước chân che cho hắn ta, theo sau là một đám thủ hạ mặt không cảm xúc nhưng lại tản ra uy thế đè ép của Huyết tộc.

“Chủ nhân của tôi, Nữ vương bệ hạ tôn quý, cuối cùng thì ngài cũng đã thức tỉnh từ giấc ngủ say, tôi vẫn luôn mong nhớ ngài, có thể một lần nữa nhìn thấy dung nhan mỹ miều cùng uy nghi của ngài, tôi cảm thấy bản thân mình được thần ưu ái.”

Ánh mắt thanh niên sâu lắng mà thâm tình, gương mặt đẹp đẽ như thiên thần của hắn đủ để bất cứ cô gái nào xao động, nhưng Ân Thần lại cứ như không thấy, chỉ nhàn nhạt nói: “Lasombra, anh cũng tới à.”

“Bệ hạ, ngài vẫn vô tình như vậy, tình nguyện gọi tên thị tộc dài dòng cũng không muốn gọi thẳng tên tôi.”

Lasombra ảm đạm cười khổ, trong mắt lại là một mảnh sâu thẳm, hắn ta nhìn về phía Bạc Chi Chu, cười như không cười: “Đây là ca giả đến từ phương Đông của bệ hạ? Thật là có phúc, khiến bệ hạ vì hắn mà nổi cơn thịnh nộ. Ai có thể ngờ được, lần đầu tiên suốt mấy trăm năm qua quyền trượng Huyết tổ vang lên, lại vì một con người?”

Hắn ta nhìn Bạc Chi Chu một cách dí dỏm nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý đồ ly gián.

Trong mắt Huyết tộc, con người chỉ là đồ ăn, không đáng để những kẻ cao ngạo như họ phải ra sức lấy lòng, nhưng đối với những nhân loại có địa vị cao như Bạc Chi Chu, bọn họ cũng không có cách nào chịu đựng việc đã từng cao cao tại thượng lại biến thành kẻ phụ thuộc thậm chí chỉ là đồ chơi bị trói buộc của Huyết tộc.

Hai bên âm thầm phát sinh xung đột, có lẽ chỉ cần một mồi lửa châm vào, sẽ bùng cháy hừng hực một góc trời.

Nhưng phản ứng của Bạc Chi Chu lại làm hắn ta kinh ngạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.