Năm phút đồng hồ sau.
Một chân Nam Nhiễm dẫm lên đầu của đại tỷ kia, đem đầu cô ta nghiền trong vũng bùn.
Trên tay còn cầm lọ sơn móng tay đỏ rực kia.
Dưới ánh mặt trời, màu móng tay đỏ tươi lấp lánh tỏa sáng, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Nam Nhiễm đem lọ sơn móng tay cất vào trong túi tiền.
Tiểu Hắc Long nhìn một lượt, muốn khóc.
Nó là một hệ thống cải tạo.
Nếu ký chủ cứ như vậy, sớm muộn gì nó cũng bị kéo về tiêu hủy a~.
Đầu của vị đại tỷ kia vẫn vùi trong nền đất.
Nhưng, cẩn thận xem xét, hành vi của ký chủ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Không có gì sai.
Được nửa ngày.
Thanh âm nãi khí của nó lại vang lên.
[ký chủ, chưa được người khác cho phép mà lấy đồ của họ, hành vi này không đúng.]
Tiểu Hắc Long muốn câu thông với ký chủ nhà mình.
Nam Nhiễm có chút tiếc nuối, từ trong túi móc ra lọ sơn móng tay.
Tiểu Hắc Long thấy thế có chút cao hứng, di? Ký chủ thế mà nghe lọt những gì nó nói?
Tiếp theo, Nam Nhiễm liền ngồi xổm xuống, ở trước mặt vị đại tỷ kia quơ quơ vài cái.
“Cái này, tôi cầm đi, cậu có đồng ý không?”
Nửa ngày sau.
Vị đại tỷ kia mới hoàn hồn, chậm rì rì gian nan gật đầu.
Nam Nhiễm thực vừa lòng.
Đem đồ cất vào trong túi, thu hồi bàn chân đang giẫm lên mặt của đại tỷ.
Tiếp tục cầm cặp sách bước vào trường học.
Tiểu Hắc Long ở một bên nhìn khiếp sợ không thôi, tam quan của nó đã sụp đổ hoàn toàn, nỗ lực nhịn xuống không lên án ký chủ.
Hơn nữa tự khuyên bảo bản thân.
Muốn ký chủ cải tà quy chính cần phải từ từ.
Phải từng bước từng bước.
Tiểu Hắc long nhỏ giọng nói.
[ký chủ, cô bị thương.]
Nam Nhiễm nhìn tay phải của mình.
Tay của cô bị thương từ mấy bữa trước, bây giờ cũng đã kết vảy, nhưng xem ra lại bị nứt nữa rồi.
'Tí tách', máu theo ngón tay chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.
Cô không chút để tâm.
“Thân thể này quá hư nhược, ta còn có biện pháp gì.”
Tiểu Hắc long nhịn không được phun tào.
[cô tay không chặn đứng côn sắt, không chảy máu mới lạ.]
Chuyện này có quan hệ gì với việc thân thể nhược hay không nhược??
Ở thời điểm cô đi về phía khu dạy học.
Bỗng một đạo thanh âm kinh hoàng vang lên.
“Ân nhân, cậu bị thương? Là ai đã khi dễ cậu?”
Tả Hàm đứng bên cạnh Nam Nhiễm.
Vội vàng móc khăn tay ra, che lại miệng vết thương trên tay Nam Nhiễm.
Tả Hàm nhìn Nam Nhiễm, đau lòng không thôi, vừa đi vừa kéo Nam Nhiễm về phòng y tế.
Nam Nhiễm vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.
Nhìn người trước mặt này.
Ân, có chút quen mắt.
“Cậu,...”
Cô vừa mới nói một chữ.
Tiểu Hắc Long lập tức nhắc nhở.
[ký chủ, cô ấy là Tả hàm, hai ngày trước cô còn ăn thức ăn của cô ấy a~.]
Nghe vậy, Nam Nhiễm liền có chút ấn tượng.
“À, là cậu a~.”
Tả Hàm nắm chặt tay Nam Nhiễm, có chút kích động.
“Ân nhân, là ai bắt nạt cậu?”
“Quên rồi.”
Tả Hàm càng nghe, càng đau lòng.
Ân nhân của cô ấy tốt như vậy, lương thiện như vậy.
Bị người ta bắt nạt, cũng nguyện ý lấy đức báo oán.
Hai người ở nơi này lôi lôi kéo kéo.
Bỗng bên cạnh truyền đến hàng loạt âm thanh.
“A~a~a~a, là học trưởng Bạc Phong.”
“Gần đây, số lần học trưởng tới trường ngày càng nhiều a~. Cuối tuần nào anh ấy cũng tới a~.”
“A, ông trời thật bất công, vì cái gì lại sinh ra một người hoàn mỹ như vậy a~?”
Thanh âm nghị luận ở chung quanh mỗi lúc một lớn.
Khuôn mặt Bạc Phong vẫn không chút cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước, giống như một bức tượng đông lạnh.
Nhưng thời điểm đi đến trước mặt Nam Nhiễm, anh dừng lại một chút.
Tầm mắt đảo qua người cô, nhìn một cái.
Tiếp theo liền tiếp tục bước về phía trước.
Phảng phất giống như cái tạm dừng kia chỉ là ảo giác.
Nam Nhiễm rút tay về.
Dùng khăn tay của Tả Hàm lau sạch máu trên tay mình.
Tảm Hàm sửng sốt.
“Ân nhân?”
Nam Nhiễm đem khăn tay ném cho Tả Hàm, sau đó đuổi theo Bạc Phong.
Tiểu Hắc Long nhịn không được nhỏ giọng.
[ký chủ, mấy ngày nay cô đều ăn cơm hộp của hắn, nhưng lần này cô bị thương, có thể đánh thắng hắn không, hay bị hắn đánh chết?]