Hai trán chạm vào nhau.
Sino chậm rãi nói: “Có muốn cái gì không?”
Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai mắt híp lại nhìn Sino.
Nói thầm: “Muốn một thứ có thể phát sáng giống chàng.”
Giọng nói của Sino nhàn nhạt: “Nếu thân thể hòa hợp thì có lẽ cũng có thể.”
Hệ thống nghe lời này, chỉ muốn giơ tay che mặt lại ngay lập tức.
Nó là ai?
Nó chỉ là một hệ thống mà thôi.
Tại sao nó phải nghe những thứ này chứ?
A, xấu hổ quá!
Quan trọng hơn chính là những lời này qua miệng dạ minh châu lại khiến người ta có cảm giác vô cùng đúng lý hợp tình.
Nam Nhiễm tạm dừng trong chốc lát: “Hả?”
Sino thân mật nắm tay cô.
Không hề có chút gì gọi là ghét bỏ đối với móng tay dài ngoằng của Nam Nhiễm.
Vừa cầm vừa nói: “Ừ.”
Giống như một viên thuốc an thần, làm người khác cảm thấy hắn nói cái gì cũng đúng.
Sino lại bế Nam Nhiễm lên.
Nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Đợi đến khi Nam Nhiễm đặt chân xuống đất lần nữa thì bản thân đã ở trên Long Đảo.
Mà chỗ cô đang đứng là một sơn động được trang trí bằng dạ minh châu, trông vô cùng quý giá và trang nhã.
Nam Nhiễm bị Sino kéo đi.
Vừa bước theo vừa nghi hoặc: “Ta cũng sẽ phát sáng?”
Sino kéo cô đến mép giường.
Chiếc giường được làm hoàn toàn từ ngọc.
Bề ngoài xa xỉ đến cực điểm.
Sino cởi áo ngoài ra.
Cúi người, hôn lên khóe môi Nam Nhiễm.
Nhàn nhạt nói: “Thử xem?”
Nam Nhiễm ngẩng đầu, mái tóc xõa tung trên vai, có vài sợi lại vướng trên má.
Cô im lặng không nói.
Sino thấy thế, tiếp tục chêm thêm một câu: “Ta cũng không muốn ngủ, muốn làm chuyện gì đó.”
Trong mắt Nam Nhiễm hiện lên tia sáng, vẻ mặt vô cùng háo hức mong chờ.
“Được.”
Màn giường bị thả xuống.
Nhưng trong sơn đọng có quá nhiều dạ minh châu.
Nên khung cảnh xung quanh đều lấp lánh, sáng chói như ban ngày.
Ba giây sau.
[Lạch cạch]
Từng viên dạ minh châu đều bị nứt thành hai nửa.
Sau đó đều biến thành vụn nhỏ, rồi bay mất.
Cuối cùng, cả sơn động cũng chìm trong bóng tối.
Nam Nhiễm nhìn cả sơn động bỗng nhiên tối đen, ngẩng đầu lên.
Nhưng rất nhanh đã bị dạ minh châu ôm chặt lấy.
Giọng nói của dạ minh châu vẫn lãnh đạm như cũ nhưng trong đó còn mang theo cảm xúc dao động khác.
“Nhìn ta.”
Dứt lời.
Liền điên cuồng hôn cô.
Bóng đêm bao trùm không gian, bên ngoài, trên trời ánh sao lấp lánh.
Đây quả thật là một đêm rất đẹp.
...
Ngày hôm sau.
Nam Nhiễm tỉnh lại.
Cô ngồi trên giường, xoa xoa thắt lưng của mình.
Động tác đứng dậy vẫn tiêu soái như cũ.
Việc cô chú ý nhất hiện giờ chỉ có một, ừm?
Dạ minh châu của cô đâu mất rồi?
Rõ ràng có rất nhiều mà.
Cô đứng dậy, bước xuống giường.
Đi chung quanh sơn động một vòng.
Xác nhận tất cả dạ minh châu đều biến mất.
“Tiểu Hắc, dạ minh châu của ta đâu?”
Dù nội tâm của hệ thống đã biết không thể nào thay đổi được cách gọi của ký chủ.
Nhưng, nó vẫn yên lặng mặc niệm một lần, tên của ta là Tiểu Hắc Long chứ không phải Tiểu Hắc.
Còn không quên nãi thanh nãi khí trả lời: [ký chủ, chuyện xảy ra đêm qua, cô quên hết rồi sao?]
Nam Nhiễm đi một vòng rồi một vòng, cuối cùng lại quay về ngồi xuống giường.
Đại khái là do uống quá nhiều rượu, nên có một chút sự tình cô không thể nhớ được.
Nam Nhiễm suy nghĩ trong chốc lát, hai mày cau lại.
Cúi đầu nhìn cả người mình.
Nói thầm: “Không phát sáng.”
Hệ thống: [...]
Vậy là ngày hôm qua không phải do ký chủ uống say nên đầu óc mụ mị mà là cô thật sự tin rằng nếu thân thể hai người hòa hợp thì bản thân sẽ có thể phát sáng.
Sao bỗng nhiên chuyển thành ngốc bạch ngọt rồi?
Ký chủ lòng dạ hiểm độc của nó biến đâu mất rồi?
Hãy trả lại ký chủ lúc trước cho nó đi.
Còn nữa.
Trọng điểm cần chú ý là cái này sao?
Trọng điểm hẳn nên là cùng dạ minh châu hòa hợp mới đúng chứ?
Thời điểm Nam Nhiễm vừa nằm xuống giường.
Thì cũng là lúc Sino trở về.
Đại thủ lĩnh Sino của chúng ta, sau một lần “hãm hại lừa gạt” thành công vào đêm qua.
Thì tâm trạng lúc này trông vô cùng tốt.
Hắn mặc một thân y phục đen, vẻ mặt hờ hững: “Tỉnh?”