Tiểu Đào vẫn luôn đi theo bên cạnh hầu hạ nguyên thân.
Nhưng đã có lần nào phải đối mặt với tình huống như thế này đâu?
Nàng sợ tới mức trốn ra sau lưng Nam Nhiễm.
Không dám bước lại gần nửa bước.
Vừa liên tục châm trà cho Nam Nhiễm.
Vừa giúp Nam Nhiễm lau mồ hôi.
Đợi đến khi Nam Nhiễm đã nghỉ ngơi đủ.
Mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, hắn.. hắn... ngài... ngài...”
Tiểu Đào lắp bắp, nói nửa ngày vẫn chưa nói được những gì bản thân muốn biết.
Nam Nhiễm thấy vậy, mở miệng: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Tiều Đào gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”
Có thể cách xa cái người vừa nhìn đã biết không thể chọc vào kia một chút, Tiểu Đào đương nhiên là nguyện ý.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng đã đóng lại.
Nam Nhiễm vẫn tiếp tục uống nước.
Còn Đường Khô thì ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu tu luyện.
Một lần tu luyện này của hắn kéo dài từ lúc hoàng hôn cho đến đêm khuya.
Mà Nam Nhiễm ngồi bên cạnh thì đã ăn tới đĩa trái cây thứ bảy rồi.
Cô mặc một bộ y phục trắng, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai.
Hai mắt hơi híp lại, cả người đều toát ra hơi thở lười biếng, mê hoặc.
Nếu không biết, còn tưởng rằng đây là một vị đại tiên đang suy nghĩ vấn đề gì đó vô cùng quan trọng.
Nhưng chỉ thấy, Nam Nhiễm nâng bản tay trắng nõn, mảnh khảnh của mình lên.
Ngón tay dừng ở đĩa đựng trái cây đặt trên bàn.
Cô dùng sức, kéo nó về phía mình.
Sau đó, duỗi tay, lấy cái quả có hình thủ lạ nhất, màu sắc bắt mắt đỏ rực ở trên đĩa.
Đưa lên miệng, [răng rắc] cắn một cái.
Để ý mới thấy, trên mặt đất lúc này đã vươn vãi rất nhiều hột.
Trái cây của thế giới này, thật không tồi.
Mà Tiểu Đào đứng ngoài cửa, đã ôm đĩa trái cây thứ tám chờ sẵn ở bên ngoài.
Chỉ cần tiểu thư gọi nàng một tiếng, nàng sẽ lập tức chạy vào, đưa cho tiểu thư.
Gần đây tiểu thư vẫn luôn buồn bực không vui.
Vất vả lắm mới hơi có khẩu vị một chút.
Điều này khiến nàng cao hứng còn không kịp.
Làm sao có thể ghét bỏ tiểu thư ăn nhiều chứ.
Thậm chí nàng còn cảm thấy tiểu thư phải ăn nhiều như vậy.
Trời đã về khuya.
Ánh trăng treo trên đỉnh núi.
Từng tia sáng nhỏ nhoi chiếu vào mái nhà.
Tạo thành những tấm lưới đan chéo nhau.
Mặt đất giống như được phủ một lớp sương bạc.
Mà trong phòng lúc này.
Người vẫn luôn ngồi trên giường luyện công.
Dường như đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn mấu chốt.
Hai mày Đường Khô hơi cau lại.
Gương mặt càng hiện lên vẻ khó gần.
Hắn bỗng nhiên mở mắt.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt ẩn ẩn phiếm hồng.
“Khụ khụ.”
Từng ngón tay tinh tế đặt trên giường.
Ý thức của hắn dần dần thanh tỉnh.
Đường Khô ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi trước mặt.
Lúc này, ánh mắt của Nam Nhiễm cũng liếc về mép giường.
Nhìn lướt qua một lượt.
Sau đó, thản nhiên nói: “Tiểu Đào.”
“Tiểu thư.”
Tiểu Đào lập tức bưng đĩa trái cây chạy vào.
Tưởng rằng tiểu thư nhà nàng còn chưa ăn no.
Mà Nam Nhiễm cũng không hề khách khí, vô cùng tự nhiên nhận lấy đĩa trái cây Tiểu Đào đưa.
Rồi nâng cằm, ý chỉ về phía Đường Khô.
“Mang một bồn nước tới đây.”
Tiểu Đào cũng theo bản năng nhìn về phương hướng Nam Nhiễm chỉ.
Vừa nhìn, vừa gật đầu: “Vâng, tiểu... a!”
Thời điểm Tiểu Đào thấy rõ bộ dáng của Đường Khô, cả người liền như bị đóng băng, vô cùng hoảng sợ.
Nàng liên tục lùi về sau ba bước, hai chân như nhũn ra.
Chỉ thấy, từ mặt đến ngực của Đường Khô đều là những vết tím tím xanh xanh.
Đây chắc chắn không phải là vết bầm do bị đánh.
Hơn nữa, từ môi cho đến cổ, phàm là những chỗ mắt thường có thể thấy được, đều là những vết bầm xanh tím đan xen.
Đặc biệt, bản thân hắn bình thường đã toát ra hơi thở xa cách.
Hai con ngươi đen nhánh thì luôn nhìn chằm chằm người đối diện.
Nên trông vô cùng dọa người.
Nhìn hắn giống hệt một người mắc bệnh truyền nhiễm.
Nam Nhiễm thấy Tiểu Đào sợ tới mức chỉ muốn chạy trốn.
Liền thắc mắc: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Đào lắc đầu.
Vội vàng dùng đôi chân như đã nhũn chạy thẳng ra ngoài, đi lấy nước ấm tới.
Thực mau sau, Tiểu Đào đã trở lại.
Trên tay còn bưng một chậu nước ấm, đi đến mép giường.
Kết quả mới đi được vài bước.
Đã chậm chạp không dám bước tiếp.
Hai mắt Tiểu Đào ửng đỏ, hai tay đang chưng chậu đồng cũng run cầm cập.