Tình thế đơn phương áp chế như vậy bắt đầu thay đổi từ lúc Túc Bạch từ bỏ tiên tu chuyển sang ma tu.
Năng lực của hắn cường đại đến mức có thể một người chống lại mười một vị tôn giả của các đại tông môn.
Thậm chí còn đánh ngang tay, thắng thua khó phân.
Hắn là vị tôn giả đột nhiên xuất hiện của Ma giới.
Cũng là vị Ma tôn duy nhất.
Từ đó trở đi, tất cả ma tu đều tôn kính hắn giống như thần.
Qua vài thập niên, càng ngày càng có nhiều gia nhập vào ma tu.
Lực lượng hai bên lúc này mới hình thành trạng thái đối lập kiềm hãm nhau.
Sự tồn tại của Túc Bạch không chỉ khiến nhân sĩ ma tu kính ngưỡng.
Mà còn là một huyền thoại của đám người tu tiên.
Tuy Tu chân giới phân rõ ma tu và tiên tu.
Nhưng có một đạo lý vĩnh viễn không thể thay đổi.
Chính là cường giả vi tôn(*).
Bất quá, mười mấy năm trước nhân vật như vậy đột nhiên ngã xuống.
Toàn bộ Tu chân giới đều lan truyền tin tức hắn vì trong lúc tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma mà nổ tan xác.
Ban đầu mọi người còn không tin.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, không có ai thấy được hắn.
Dần dần mọi người đều chấp nhận sự thật này.
Một thế hệ Ma tôn cứ vậy ngã xuống.
Nam Nhiễm vừa nghe vừa gặm trái cây trong tay.
Lúc này, tiểu hắc cầu đang nằm trong cổ tay áo của cô đột nhiên chui ra ngoài.
"Gâu gâu."
Hung hãn sủa vài tiếng.
Đám lính đánh thuê đang bàn luận ở đằng trước nghe thấy tiếng sủa vội vàng quay đầu lại.
Đập vào mắt là hình ảnh một nữ tử mặc bạch y đang đứng ngây người ăn trái cây.
Kỳ thật bọn họ đã sớm chú ý tới nữ tử sau lưng mình.
Một nữ tử có dung mạo kinh diễm như vậy thật khó khiến người ta không để ý.
Chỉ là cứ nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta quá cũng không tốt.
Vì vậy vài người trong số bọn họ nhân lúc tám chuyện còn như vô tình cố ý liếc mắt nhìn nữ tử kia vài lần.
Hiện tại nghe thấy phía sau có tiếng sủa.
Đám lính đánh thuê này cuối cùng cũng tìm được một lý do chính đáng.
Hấp tấp quay người nhìn chằm chằm dung mạo của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm gặm trái cây, mí mắt một chút cũng không động.
Ngay lúc này.
Tiểu hắc cầu trong cổ tay áo cô lại sủa lần nữa.
"Gâu gâu!"
Tiếng sủa lần này còn hung hãn hơn vừa rồi mấy phần.
Rất có khí thế của một con chó lớn.
Nam Nhiễm nghe nó sủa đến nhức cả đầu.
Bực mình quăng trái cây cô mới gặm được một nửa ra xa.
Cánh tay của Nam Nhiễm vừa mới thu về, vèo một cái, tiểu hắc cầu đã chạy ra ngoài đuổi theo.
Vừa chạy còn vừa lớn tiếng kêu.
Hệ thống thấy cục than đen xì kia giống như một đứa thiểu năng trí tuệ.
Tò mò không biết rốt cuộc cái này là thứ gì?
Thắc mắc: [ký chủ, nó bị sao vậy?]
"Di chứng."
Mỗi lần chỉ cần nó chiếu lại toàn bộ mọi chuyện phát sinh trong nửa canh giờ trước.
Thì khoảng bảy, tám ngày sau nó đều không bình thường, lúc nào cũng cảm thấy bản thân là một con chó săn hung hãn.
Hệ thống đợi một lát.
Cảm thấy chắc cục than đen kia sẽ nhặt hột về đây.
Dù sao hồi nãy nó cũng chạy rất nhanh.
Nhưng đến khi ký chủ chỉ còn mười mét nữa đã vào thành, thì cục than đen kia vẫn chưa trở về.
Tò mò hỏi: [ký chủ, tại sao nó còn chưa trở về?]
Nam Nhiễm biếng nhác phun ra một chữ: "Ồ."
Hiện tại cô lười không muốn trả lời hệ thống.
Có lẽ muốn cầm hột về đây.
Nhưng lại quên bản thân chỉ là một quả cầu tròn, không phải một con chó.
Không có móng vuốt.
Mãi cho đến khi Nam Nhiễm đã vào trong thành, tiểu hắc cầu mới thong dong trở về.
Bộ dáng giống hệt một linh hồn nhỏ bé, lúc thì nghiêng sang trái lúc thì nghiêng sang phải.
Cuối cùng thành công chui vào tay áo Nam Nhiễm.
Sau đó lại thành thành thật thật không làm ra hành động khác thường nào khác.
Trong Cổ Tương thành.
Không có sát khí, cũng không có cảnh tượng chém chém giết giết.
Chỉ có cửa hàng san sát nhau, trên đường có rất nhiều người qua lại, chen chúc mua hàng, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
...
(*) cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua, tôn kính người mạnh.