Mà nàng ta xác thật cũng đã làm thế.
Từ lúc đi vào tu chân giới, những người khiến nàng ta ngứa mắt.
Đều đã bị nàng ta xử lý.
Cả đoạn đường đều vô cùng thuận lợi.
Chỉ là...
Càng đánh nhau với Nam Nhiễm, hai mắt Hàm Linh Phi càng nheo lại.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí cắm một câu: [ký chủ, ta đã che dấu toàn bộ yêu khí trên người của cô. Nàng ta chỉ biết cô là nhân loại, tuyệt đối không thể phát hiện cô là yêu.]
Nam Nhiễm đánh đánh một hồi giống như nhớ tới cái gì đó.
“Hàm Linh Phi.”
Cô lẩm bẩm một câu.
Cây sáo đen trong tay xoay một vòng, xuống tay càng lúc càng nặng.
[Bang!]
Hai cây sáo va đập vào nhau.
Thân hình Hàm Linh Phí nhanh chóng lui về sau.
Yên ổn đáp xuống vị trí đứng cách Túc Bạch không xa.
Hàm Linh Phi nghiêng đầu, liếc nhìn Túc Bạch một cái.
Giống như được tiếp thêm tự tin, bộ dáng đắc thắng quay đầu nhìn Nam Nhiễm.
“Cô nương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không? Nhìn ngươi, ta cảm thấy có chút quen mắt.”
Câu hỏi này của nàng ta có ý dò xét Nam Nhiễm.
Hàm Linh Phi luôn cảm thấy người trước mắt khá giống vị Yêu Vương đã trốn thoát khỏi tay nàng ta vào ba năm trước.
Nhưng trên người nữ nhân này lại không có hơi thở của Yêu tộc.
Hệ thống mạnh nhất cũng không nhắc nhở nàng ta.
Thậm chí hành vi, cử chỉ của nữ tử kia cũng không hề giống cái vị lúc trước.
Sáo ngọc màu đen trong tay Nam Nhiễm đột nhiên biến mất chuyển thành một thanh trường kiếm.
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm được phục chế từ Thiên Trúc Kiếm trong tay chưởng môn Thanh Sơn Phái.
Lưỡi kiếm ma sát với mặt đất tạo ra những tiếng lẹt xẹt chói tai.
Đôi môi mọng nước khẽ cong, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hàm Linh Phi.
Tầm mắt của Hàm Linh Phi nhanh chóng chuyển dời lên người Túc Bạch.
Rõ ràng là đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thế nhưng Túc Bạch chỉ đứng đó, im lặng nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Nữ nhân này... hắn cũng cảm thấy khá quen mắt.
Hai mắt Hàm Linh Phi nheo lại, đáy mắt hiện lên sự phẫn nộ.
Thời điểm lướt qua người Nam Nhiễm lại mang thêm tia sát khí.
Bất quá, lúc nàng ta sắp phải ra tay.
Hệ thống trong đầu nàng ta lại phát ra thanh âm lạnh băng không chút cảm xúc của máy móc.
[căn cứ vào dữ liệu đã phân tích, xác suất ngươi đánh thắng nàng hiện tại chỉ có 20%. Xin hãy rời khỏi nơi này, hơn nữa chỉ có nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đạt được quyền lợi lớn hơn ở thương thành.]
Hàm Linh Phi có chút không cam lòng.
Ánh mắt nàng ta dừng trên người Túc Bạch.
“Ma tôn đại nhân, vô tướng quả đang ở trên người nàng. Chỉ có giết nàng mới có thể đoạt được vô tướng quả.”
Vừa nói, nàng ta vừa nở nụ cười câu nhân, đi tới cạnh túc Bạch.
Người nam nhân này thật sự rất hợp khẩu vị của nàng ta.
Cứ từ bỏ như vậy, nàng ta không cam lòng.
Chỉ là thời điểm nàng ta sắp tới gần Túc Bạch.
Có người còn nhanh hơn nàng ta một bước.
Nam Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Túc Bạch.
Duỗi tay giữ chặt cánh tay Túc Bạch, kéo người về phía mình.
Giống như một phương thức công khai chủ quyền.
Ánh mắt âm trầm.
Đây là dạ minh châu của cô.
Kẻ nào dám đoạt, cô sẽ đánh chết kẻ đó.
Ánh mắt Túc Bạch có chút dao động, nhìn cái người đang kéo cánh tay mình.
Mùi hương hắn ngửi được trên người nàng lúc nàng tới gần.
Hoàn toàn khớp với mùi hương của nữ nhân trong trí nhớ.
Trong đầu Hàm Linh Phi lại hiện lên thông báo của hệ thống mạnh nhất.
[hiện tại xác suất ngươi có thể giết chết nàng là không, xin hãy lui lại.]
Hàm Linh Phi lui về sau hai bước.
Vừa cười vừa nói: “Chúng ta sẽ còn tái kiến, sau này gặp lại.”
Dứt lời, nàng ta liền biến mất trong đêm tối.
Trên con đường vắng vẻ, hoang vu này.
Chỉ còn dư lại hai người Nam Nhiễm và Túc Bạch.
Tiểu hắc cầu lại tiếp tục biến thành tiểu cẩu.
Ở giữa không trung sủa lớn.
“Gâu gâu!”