Nam Nhiễm liếc mắt nhìn mấy chục người ở sảnh chính Hoa Mãn Lầu một cái, một chân đạp lên bàn, tung người nhảy lên lầu hai, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài rời đi.
Cô vừa chạy, hầu hết ma tu và tiên tu đều nhất trí rời khỏi vòng chiến, nhanh chóng đuổi theo.
Ban nãy, bọn họ đã thấy vô tướng quả rớt ra từ người nữ tử mang mặt nạ kia, như vậy, số vô tướng quả còn lại chắc chắn cũng ở trong tay nàng.
“Các huynh đệ! Đuổi theo!” Lời này vừa ra, gần như đến tám mươi phần trăm số người ở đây đều đuổi theo Nam Nhiễm.
Chỉ dư lại một vài nữ đệ tử của Thanh Sơn Phái còn đang trừng mắt căm hận nhìn Đồ Khả Tình, khí thế bức người.
Cô Tô Khuynh cũng ở lại, không hề có ý định rời đi, ánh mắt luôn dán chặt vào thân ảnh đang đánh nhau ở phía xa của Đồ Khả Tình, vẻ mặt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
...
Nam Nhiễm vội vàng bỏ chạy.
Nhưng một người bị áp chế tu vi như cô không thể so được với đám người có tu vi kia.
Tiểu hắc cầu xoay vòng vòng quanh người cô, nhìn qua hình như nó đang vô cùng phấn khích, cũng chắc biết nó cao hứng vì cái gì.
Nam Nhiễm rẽ trái, rẽ phải một hồi lại rơi vào đường cùng.
Mắt thấy người ở phía sau đã đuổi tới.
Lúc này, đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện trước mặt cô, nói đúng hơn là từ trên trời hạ xuống.
Nam Nhiễm cảm nhận được có một hơi thở cường đại quen thuộc đang bao trùm cả người mình.
Khuôn mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn, một thân hắc y, đôi mắt sâu không đáy đối diện với tầm mắt của cô.
Vừa nhìn thấy Túc Bạch, phản ứng đầu tiên của Nam Nhiễm chính là... đau thắt lưng.
Nam Nhiễm theo bản năng giơ tay lên, ôm lấy eo của mình.
Không biết vì sao, cứ mỗi lần thấy hắn, chân cô lại đau, eo cũng đau nốt, trong đầu thì hiện lên ký ức không hề tốt đẹp lúc bản thân chật vật chạy khỏi sơn động.
Từ nơi xa truyền đến tiếng hét đầy phẫn nộ: “Chỉ là một con nhóc cũng dám trêu chọc người khác, để mạng lại cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, một loạt công kích thay phiên nhau đánh về phía Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm làm bộ lơ đãng, lùi ra sau lưng Túc Bạch.
Hình như dạ minh châu rất lợi hại.
Chỉ thấy, Túc Bạch nâng cổ tay áo lên, vung tay một cái.
[Phanh!]
Một cổ lực lượng cường đại quét qua khiến đám người kia phải lui về sau mấy bước, đồng thời còn ra sức phòng ngự.
Túc Bạch duỗi tay, kéo Nam Nhiễm đến trước mặt mình, hai con ngươi đen như mực nhìn Nam Nhiễm.
Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng vẫn làm phần độc đã được giải trong cơ thể hắn rục rịch phát tác, nhưng lần này lại không khó áp chế như mấy lần trước, chỉ là nó khiến hắn nhịn không được muốn tới gần nàng.
Môi mỏng chậm rãi nói một câu: “Lại gặp mặt.”
Vừa nói, vừa dịch người tới gần Nam Nhiễm.
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, trong đầu lại xuất hiện vài cảnh tượng ái muội xảy ra trong sơn động mấy ngày trước.
Quả thật dạ minh châu rất tốt nhưng sẽ càng tốt hơn nếu dạ minh châu chỉ ôm ôm ấp ấp hoặc là sờ sờ hôn hôn.
Đang suy nghĩ.
Đám người ở đầu ngõ kia lại chen vào nói: “Không biết tiền bối là người phương nào, chúng ta đuổi theo chỉ vì muốn trừng trị đồ vô sỉ đê tiện này. Mong tiền bối đừng ngăn cản.”
Bọn họ chỉ cho rằng nữ tử mang mặt nạ kia đánh bậy đánh bạ may mắn gặp được một nam nhân có tu vi cao, chứ không nghĩ đến tình huống hai người bọn họ quen nhau. Dù sao người có tu vi cao như vậy đều luôn tránh ở trong núi, rất ít khi ra ngoài. Làm gì có thời gian đi quản những chuyện nhỏ nhặt này?
Túc Bạch nghe xong, tầm mắt lại nhìn về phía Nam Nhiễm, thấy cô đeo một cái mặt nạ đen, liền giơ tay lên, nắm một góc của mặt nạ, tháo nó xuống.
“Đồ vô sỉ đê tiện?” Túc Bạch dùng giọng điệu hờ hững lặp lại mấy chữ này một lần nữa.
Nam Nhiễm ngước khuôn mặt hồn nhiên, xinh đẹp của mình lên, vừa nhìn Túc Bạch vừa kể nể: “Bọn họ vu cáo ta cầm vô tướng quả nhưng ta không phải loại người như vậy.”
Cô vừa dứt lời, Túc Bạch còn chưa nói gì, đám nhân sĩ ma tu ở đối diện đã không nhịn được tức giận quát: “Ta khinh! Ngươi không những là người như vậy mà còn là đồ lưu manh!”
Không chỉ trêu chọc bọn họ mà còn đứng trước mặt bọn họ nuốt vô tướng quả vào bụng.
Rốt cuộc nàng học được bản lĩnh trợn mắt nói dối này ở đâu thế?