Nữ tử kia tức giận: “Ngươi là thứ gì mà dám ở trước mặt ta khoa tay múa chân?”
Nữ tử kia hoàn toàn không đặt Nam Nhiễm vào trong mắt.
Đừng nói là nữ tử kia, tất cả những nữ nhân tới tới lui lui trên đường muốn câu dẫn Túc Bạch từ nãy đến giờ, không có ai để ý tới sắc mặt của Nam Nhiễm.
Một nữ tử không có tu vi, có thể có bao nhiêu bản lĩnh? Cùng lắm cũng chỉ là sủng thiếp gì gì đó của nam tử này thôi.
Nam Nhiễm ăn bánh quế hoa, ngồi xổm xuống, lẩm bẩm một tiếng: “Ta là thứ gì...”
Lời này không giống đang nói chuyện với nữ tử kia mà giống như đang lầm bầm với chính bản thân.
Cô là thứ gì?
Nam Nhiễm rũ mắt, nhìn tay phải của mình.
Bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh, phảng phất như không thể nhấc nổi bất cứ thứ gì có trọng lượng quá lớn.
Cô nhớ mang máng cánh tay lúc trước của mình cũng giống như thế.
Chậc.
Nam Nhiễm nở nụ cười.
Đôi môi phấn hồng khẽ cong.
Cánh tay duỗi ra, nắm lấy y phục của nữ tử kia.
[Xẹt] Hơi dùng sức xé nó thành nhiều mảnh.
Trước mặt tất cả mọi người, tùy ý lột yếm của nữ tử kia xuống.
“Đã thích cởi quần áo như vậy thì để ta giúp ngươi.” Nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn.
Không một chút thẹn thùng nhìn bộ dáng trần truồng của nữ tử kia từ trên xuống dưới một lượt.
Nữ tử kia trợn mắt, sắc mặt tái xanh, hai tay vội vàng gom lấy quần áo ở trên đất che lấy một phần thân thể của mình rồi nhanh chóng lui về sau.
Nàng ta cắn chặt răng: “Ngươi dám!”
Nam Nhiễm chớp mắt: “Việc ta dám không chỉ có như vậy.”
Nhàn nhạt nói một câu, sau đó, chỉ thấy cô ném sợi xích trên tay mình ra.
Xích sắt ở trong không trung biến thành một cây roi dài màu đen, xoay vòng vòng vài cái tạo ra âm thanh vun vút.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí thông báo: [cảnh cáo, giá trị hắc hóa của ký chủ sắp vượt qua 50.]
Cùng với giọng nói của hệ thống là một tiếng [bang] vang lên.
Y phục của nữ tử bị đánh thành bột phấn, trên người nàng ta xuất hiện một vết thương rất sâu kéo dài từ bả vai cho đến giữa eo, đôi chỗ còn rỉ máu.
Nàng ta cứ thế bị mọi người nhìn thấy bộ dáng trần truồng của mình.
Cách Nam Nhiễm sử dụng roi trông rất thành thục, động tác múa roi không hề trúc trắc giống như khi cô dùng kiếm. Phảng phất như đã từng dùng roi để giết rất nhiều người.
Rất nhanh, động tác múa roi của cô đã dừng lại.
Con ngươi đen như mực đặt trên người Túc Bạch đang đứng sau lưng.
Không làm gì chỉ đứng đó im lặng nhìn hắn.
Túc Bạch bị cô nhìn chằm chằm, có đôi chút giật mình.
Hắn đi đến trước mặt Nam Nhiễm, giơ tay lên, che khuất đôi mắt của cô.
Đôi môi mỏng lạnh khẽ cong, nở nụ cười nhạt.
Sao trên đời lại có người hợp với khẩu vị của hắn như vậy nhỉ?
Cho dù nàng có lộ ra biểu tình lục thân không nhận, hắn cũng cảm thấy thật mê người.
Tiểu Hắc Long trầm mặc, im lặng nhìn giá trị hắc hóa của ký chủ đang có xu hướng tăng lên đột rồi nhiên thay đổi, không ngừng hạ xuống.
Nhìn bề ngoài thì dạ minh châu chỉ có khả năng phát sáng với hạ nhiệt độ.
Nhưng trên thực tế, có phải hắn được ông trời phái xuống giúp nó ngăn chặn ký chủ không?
Mỗi lần ký chủ mất khống chế, dạ minh châu luôn có cách khiến ký chủ khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Túc Bạch ôm Nam Nhiễm vào lòng.
Quay người lại, biến mất trong bóng đêm, vô tung vô ảnh.
Đêm càng lúc càng khuya.
Trên đỉnh núi.
Mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra bốn phía.
Bên cạnh đống lửa, có bóng người đang ngồi.
Mặt nạ của Nam Nhiễm không biết đã bị ném ra chỗ nào.
Ánh mắt cũng không còn đáng sợ giống như lúc ở trên phố.