Nam Nhiễm vận linh lực bay ra khỏi khách điếm.
Cô vừa mới bay đi, đệ tử Thanh Sơn Phái đã vội vàng đuổi theo, bao vây cô lại.
Nam Nhiễm nhìn đám người trước mắt, có hơi mất kiên nhẫn.
Mặt nạ màu đen che đi biểu tình hiện tại của cô.
Chỉ thấy đôi môi phấn nộn kia lúc đóng lúc mở, chậm rãi nói: “Nghe không hiểu? Ta nói ta không muốn đánh nhau.”
Hiện tại, trời đã chạng vạng, mặt trời bắt đầu lặn về phía Tây.
Ánh tà chiều treo trên đỉnh đầu, phía cuối chân trời ánh lửa đỏ rực phủ cả một vùng, quang cảnh trông thập phần mĩ lệ.
Bên ngoài khách điếm cũng phủ một màu đỏ rực.
Nữ đệ tử ở đối diện nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, cầm trường kiếm trong tay.
“Bày trận!”
Hoàn toàn coi như không nghe thấy những gì Nam Nhiễm nói chỉ tập trung suy nghĩ phương pháp có thể giết chết cô.
Nam Nhiễm biếng nhác, chấp tay ở sau lưng.
Hai hàng lông mi đen dài khẽ run.
Một tay giơ lên, mở ra.
Tiểu hắc cầu vèo một cái đã bay đến lòng bàn tay của cô, biến thành một thanh trường kiếm màu đen.
Nam Nhiễm mím môi.
Cô không thích dùng kiếm.
Kiếm ở trong tay cô ngoài việc xiên thịt để nướng thì không còn tác dụng nào khác.
Tiểu hắc cầu hình như cảm nhận được suy nghĩ của Nam Nhiễm.
Vèo một cái đã biến thành một cây roi dài.
Nhìn qua toàn thân cây roi đều phủ một màu đen tuyền, một chút bắt mắt cũng không có, không hề thu hút tầm mắt của người khác.
Chỉ nghe nữ đệ tử kia mở mệnh ra lệnh một câu.
“Giết.”
Nháy mắt, tám nữ đệ tử khác cầm kiếm đâm thẳng về phía Nam Nhiễm.
Mí mắt cô giật giật.
Cầm roi dài trong tay, bắt đầu vung roi quật về phía trước.
Hai bên giao chiến, đáng lẽ đây là một chuyện vô cùng nhẹ nhàng với đám người Thanh Sơn Phái.
Dù sao bọn họ người đông thế mạnh, đối phương lại còn là một nữ tử không có tu vi, giết nàng thì dễ như không.
Nào ngờ...
[Rầm!]
Cây roi màu đen kia giống như có linh tính, có thể ở trên không trung vẽ ra một độ cong quỷ dị nhanh chóng buộc chặt cổ của người khác. Nháy mắt đã vứt người kia sang một bên, khiến người đó mất hết tính công kích.
Động tác múa roi của Nam Nhiễm vô cùng chuẩn xác, luôn luôn có thể tìm đúng điểm mấu chốt.
Hệ thống vừa quan sát vừa kinh ngạc.
[ký chủ, cô thật lợi hại.]
Dựa vào lời kể của ký chủ và thông tin được tra xét từ tư liệu.
Tuy ký chủ chưa từng học qua hay được tiếp xúc với bất kỳ binh khí nào nhưng trình độ khống chế roi của ký chủ thực sự rất lợi hại, vừa chuẩn xác lại vừa có lực.
Nụ cười trên môi Nam Nhiễm càng tươi hơn.
Chậm chạp giải thích: “Bị cột vào cây, chịu vạn roi, quất đánh liên tục ba năm. Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết cách dùng.”
Cô cho rằng bản thân đã quên hết những ký ức đó.
Nhưng mỗi lần cầm roi trong tay, tất cả đều hiện lên trước mắt cô.
Bị đánh đến huyết nhục mơ hồ như thế nào, xương cốt bị bẻ gãy không thương tiếc thế nào. Mẫu thân vì sao lại ôm chặt cô, khóc lớn, bất lực tuyệt vọng.
Chậc.
Càng nghĩ, ý cười trên mặt Nam Nhiễm càng tăng thêm.
Lực đạo trên tay cũng bất tri bất giác mạnh thêm.
[Bang!]
Một roi đánh ra, kiếm của người nọ bị gãy thành hai mảnh.
[ký chủ, giá trị hắc ám của cô đang tăng lên, đã vượt quá 50. Bắt đầu tiến hành trừng phạt. Ký chủ, cô đừng suy nghĩ nữa.]
Hệ thống nhỏ giọng khuyên nhủ.
Cùng lúc này, hình xăm trên cổ chân của Nam Nhiễm bắt đầu phát sáng, xung quanh phủ một màu đen hắc ám.
Cô hơi dừng lại.
Ngẩng đầu, nhìn đám để tử Thanh Sơn Phái ở trước mặt.
Tựa hồ ý thức được bản thân không phải đang ở Minh giới.
Nam Nhiễm thu lại roi dài.
Lúc này, ngoại trừ cô ra thì tất cả đều đã bị thu thập, đánh ngã lăn ra đất.
Cô đứng ở đó, lắc lắc đầu, nhìn đám người nằm trên đất.
Hệ thống nhìn giá trị hắc ám đang dần dần hạ xuống.
Nhẹ nhàng thở ra.
Ánh sáng màu đen quanh hình xăm cũng đang từ từ biến mất.
Khôi phục lại như ban đầu.