Cái tên chưởng môn Thanh Sơn Phái kia không những thích cùng nàng lôi lôi kéo kéo, hỏi nàng vào phòng hắn tìm cái gì mà còn tặng ngọc bội cho nàng.
Hơn nữa còn giúp nàng giải vây, nào giống như nàng nói, hai người không thân.
Nghĩ tới đây.
Hắn nắm chặt khối ngọc bội kia, giọng nói càng thêm lãnh đạm.
“Ngọc bội định tình?”
Hắn vừa dứt lời, lại có tiếng răng rắc vang lên.
Ngọc bội vỡ thành hai nửa.
Tại thời điểm ngọc bội vỡ nát, Cô Tô Trần vốn đã rời đi bỗng nhiên xuất hiện.
Trên khuôn mặt ôn nhu hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Một thân y phục màu lam tạo cho người khác cảm giác xuất trần, không nhiễm khói bụi.
“Buông nàng ra.” Giọng nói vừa dứt, một đạo lực lượng mạnh mẽ đánh thẳng về phía Túc Bạch.
[Phanh!]
Đánh trúng vai của Túc Bạch.
Cả người hắn hơi động, lui về sau hai bước, cánh tay đang ôm eo Nam Nhiễm buông lỏng.
Nam Nhiễm đứng tại chỗ, sững sờ chớp mắt một cái.
Đại khái là không nghĩ tới Túc Bạch sẽ không phản kháng, một chiêu này thật sự đánh thẳng vào người Túc Bạch.
Cô hơi cau mày, bước nhanh qua, đỡ lấy hắn.
Con ngươi đen như mực đánh giá cả người Túc Bạch từ trên xuống dưới một lượt.
Sau đó, giơ tay lên, mu bàn tay áp vào trán hắn.
Đứng im một chỗ để người ta đánh... sợ là đầu óc có vấn đề rồi.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí: [ký chủ, hắn đã ăn vô tướng quả nên trong vòng hai canh giờ hắn không thể vận dụng tu vi.]
Hệ thống mới nói xong đã thấy Cô Tô Trần cầm Thanh Trúc Kiếm đánh về phía này.
Nháy mắt, tiểu hắc cầu trong tay Nam Nhiễm đã biến thành một cây roi đen dài.
[Bang!] Thiên Trúc Kiếm và roi đen va chạm vào nhau.
Cô Tô Trần lui về sau một bước.
Hai bên bắt đầu giằng co.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc; “Hắn khinh bạc nàng, nàng còn muốn tiếp tục chịu đựng?”
Nam Nhiễm bước lên chắn trước mặt Túc Bạch, vừa thưởng thức roi dài trong tay vừa không để ý nói: “Đây là chuyện của ta.”
Cô Tô Trần nghe cô nói như thế, trong mắt liền hiện lên tia mất mát dễ thấy.
Hai bên đang giằng co, bỗng nhiên từ xa có một thân ảnh chạy đến.
Người tới lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cánh tay của Túc Bạch rồi nhanh chóng biến mất trước mắt Nam Nhiễm.
Chỉ nghe trong không trung vang lên giọng nói của một nữ tử: “Muốn cứu hắn, trong vòng một canh giờ tới Đoạn Nhai Sơn tìm ta.”
Từ đầu tới cuối đều không thấy rõ dung mạo của người tới.
Nam Nhiễm nắm chặt roi trong tay, đứng im một chỗ, ánh chiều tà dần biến mất, màn đêm buông xuống.
Cô đứng im đó nửa ngày, ngay cả một chữ cũng không nói.
Cô Tô Trần nhìn bộ dạng không hề có điểm gì lo lắng của nàng, rồi nhìn bàn tay đang nắm chặt trường roi kia, có chút nghi hoặc: “Nàng không vội?”
Nam Nhiễm nâng mắt, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm hắn nhưng vẫn không nói một lời.
Cô Tô Trần tựa hồ như đã hiểu ra chuyện gì đó, chậm rãi nói: “Người kia bắt Túc Bạch đi chắc chắn là muốn nhằm vào nàng. Như thế quả thật nên cẩn thận cân nhắc một chút.”
Hắn vừa dứt lời đã nghe một tiếng [Hừ!] vang lên.
Trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ.
Sau đó, chỉ thấy thân ảnh của Nam Nhiễm đột ngột biến mất ở ngõ nhỏ của con phố.
Cô Tô Trần đứng tại chỗ nhìn khối ngọc bội bị vỡ thành hai nửa, thật lâu cũng chưa lên tiếng.
Mặt khác.
Tại Đoạn Sơn Nhai.
Không đến nửa canh giờ, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.
Trên đỉnh Đoạn Sơn Nhai, có một nữ tử đeo khăn che mặt màu trắng chỉ để lộ ra đôi mắt.
Trong tay nàng ta cầm một khẩu súng ống màu bạc, tỉ mỉ thưởng thức.
Đứng bên cạnh nàng ta chính là Túc Bạch bị người bắt đi.
Túc Bạch nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng ta một cái rồi tập trung chú ý nhìn con đường nhỏ duy nhất có thể dẫn lên tới đỉnh của Đoạn Sơn Nhai.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Nửa ngày sau, cuối cùng vẫn là nữ tử mang khăn che mặt kia phá vỡ không khí yên tĩnh này.
“Hiện tại, Ma tôn đại nhân không thể sử dụng tu vi, chỉ có thể mặc người khác xâu xé, sợ rằng đây lần đầu tiên ngươi trải nghiệm cảm giác này đi?” Giọng nói của nàng ta mang theo ý cười, ánh mắt vô cùng vũ mị, câu nhân.