Nam Nhiễm nghe hệ thống giải thích xong liền ngẩng mặt nhìn Túc Bạch.
Cô nhón chân, [bẹp] một cái, hôn lên mặt hắn.
Đúng, dường như càng ngày cô càng thích hắn.
Nhưng cô vừa nhón chân đã nghe thấy tiếng xé đồ vang lên.
Cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy y phục trước ngực Nam Nhiễm đã bị xé xuống một nửa để lộ chiếc yếm màu trắng ở bên trong.
Nửa phần y phục bị xé xuống vẫn còn đang nằm trong tay Túc Bạch.
Không khí phá lệ yên tĩnh.
Môi mỏng của Túc Bạch khẽ cong lên một độ cung nhạt.
“Xem ra đã suy nghĩ cẩn thận.” Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn nhàn nhạt nói.
Giây tiếp theo chỉ thấy hắn đè Nam Nhiễm dựa vào vách núi, hôn lên môi cô.
Trong bóng đêm, có một thân ảnh mảnh khảnh mặc bạch y bị người khác ôm hôn ở vách núi.
Nhìn tư thế kia của hai người, thiên lôi câu địa hỏa(*), vừa triền miên vừa ái muội.
Khi hai người đang hôn đến say sưa, thanh âm của hệ thống đột nhiên vang lên: [tinh tinh, hệ thống nhắc nhở, Thiên Đạo chi tử Đồ Khả Tinh đang gặp nguy hiểm, thỉnh ký chủ kịp thời cứu giúp.]
Giọng nói của nó vừa dứt, Nam Nhiễm đã duỗi tay, đẩy Túc Bạch ra.
Túc Bạch chóp chớp mắt, đáy mắt hiện lên dục vọng mạnh mẽ không hề có ý định che lấp.
Yết hầu di chuyển: “Thế nào?”
Rõ ràng là đang dò hỏi, rõ ràng vẫn là giọng nói lãnh đạm đến cực điểm nhưng hai chữ này phát ra từ trong miệng của hắn lại mang theo một loại mị lực và dụ hoặc làm người khác không thể chống cự.
Phảng phất giống như đang lẩm bẩm bên tai rồi nhè nhẹ quấn quanh trái tim của đối phương.
Nam Nhiễm một bên sờ Túc Bạch một bên luyến tiếc mở miệng: “Phải về khách điếm một chuyến.'
Thời điểm nói ra câu này, ngữ điệu của cô có chút tức giận.
Túc Bạch nhìn vẻ mặt của cô rồi nghĩ đến nữ tử được Nam Nhiễm cứu ở khách điếm.
Có lẽ là do cái kia nữ tử.
Hắn cũng không nói gì thêm.
Cảm xúc dao động trong đáy mắt nhanh chóng biến mất, sau vài giây hô hấp, lại không phục thành bộ dáng lạnh lùng đạm mạc như thường ngày.
Túc Bạch ôm Nam Nhiễm vào ngực, một giây sau liền biến mất khỏi đáy cốc.
Trong chốc lát, hai người đã xuất hiện ở cửa khách điếm gần Thanh Sơn phái.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà khách điếm vô cùng yên ắng.
Bên trong khách điếm ngay cả một người ăn cơm cũng không có.
Vừa đi lên lầu hai, Nam Nhiễm đã ngửi được mùi máu tanh gay mũi.
Sau đó, nghe được thanh âm tức giận của một nữ tử: “Đồ Khả Tình, để mạng lại!”
Đi vào căn phòng Đồ Khả Tình ở.
Chỉ thấy có mười mấy nữ tử đang bao vây xung quanh Đồ Khả Tình.
Trên người Đồ Khả Tình có thêm rất nhiều vết thương mới.
Nhìn cách ăn mặc của mười mấy nữ tử này có thể đoán ra là đệ tử nội môn của Thanh Sơn phái.
Cả đám đều trợn trừng mắt nhìn Đồ Khả Tình, hận không thể thiên đao vạn quả nàng.
Đồ Khả Tinh che vết thương trên ngực lại, sắc mặt tái nhợt.
“Dựa vào thanh danh của Thanh Sơn phái để quan báo tư thù. Không biết chưởng môn có biết các ngươi làm thế này không.”
Nữ tử dẫn đầu cười lạnh: “Ít nói nhảm thôi, chỉ cần giết ngươi thì sẽ không có ai biết.”
Dứt lời nàng ta liền cầm kiếm đánh về phía Đồ Khả Tình.
Dù đã dùng toàn lực đánh tới nhưng vẫn không thể đả thương được Đồ Khả Tình.
Đồ Khả Tình đứng lặng nhìn tiểu hắc cầu chắn trước mặt mình, vẻ mặt sửng sốt.
Tiểu hắc cầu va chạm với thanh trường kiếm kia.
Giây tiếp theo, chỉ thấy trường kiếm gãy thành hai nửa.
Nam Nhiễm đứng ở cửa, trên mặt hiện lên ý cười: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Thật kỳ quái!
Đồ Khả Tình luôn bị mọi người thay phiên nhau công kích.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều là người của Thanh Sơn phái.
Còn rất nhiều lần đều là nữ tử.
Hơn nữa đám nữ đệ tử kia đều dùng ánh mắt phẫn nộ và căm hận nhìn Đồ Khả Tình giống hệt như bị nàng đoạt nam nhân.
Nam Nhiễm nâng bước, hai tay duỗi thẳng đi vào phòng.
Tư thế tiêu sái của cô khiến mọi người trong phòng phải chú ý.
...
(*) Thiên lôi câu địa hỏa (天雷勾动地火): sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người.