Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 347: Chương 347: Tiểu kiều hoa vs Ma tôn (7)




Hắn ngã ra đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Nam Nhiễm như cũ.

Máu từ trong miệng chảy ra.

Thấp giọng nói: "Là ngươi."

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này hắn đã cảm thấy quen mắt.

Thần thái kia, ánh mắt lạnh nhạt không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt kia.

Trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai có được ánh mắt như vậy.

Hơn nữa nàng còn có năng lực có thể tùy tay biến ra các loại vũ khí khác nhau.

Nhất định là nàng, chắc chắn không sai.

Chỉ là lần trước gặp mặt, nàng còn che mặt.

Cho nên hiện tại hắn mới nhất thời không nhận ra nàng.

Thời điểm Nam Nhiễm đánh thắng Cô Tô Trần cũng là lúc thanh trường kiếm đen như mực trong tay cô biến về nguyên hình tiểu hắc cầu.

Tiểu hắc cầu hưng phấn, vui mừng nhảy nhót, xoay vòng vòng quanh người Nam Nhiễm.

Cô liếc mắt nhìn Cô Tô Trần đang nằm trên đất.

"Ngươi biết ta?"

Cô Tô Trần lau sạch máu trên miệng, đứng dậy.

Đáy mắt hiện lên ánh sáng khó thấy.

"Không ngờ, nàng lại là yêu."

Ngón tay Nam Nhiễm chạm nhẹ vào mái tóc đen nhánh của mình.

Cúi đầu, nghịch nghịch tóc.

Thật không biết cô có nghe lọt tai những điều hắn nói không.

Cô Tô Trần nhìn Nam Nhiễm hồi lâu, móc từ trên người ra một miếng ngọc bội.

Ném cho cô.

"Nếu cần giúp đỡ cứ tới Phái Thanh Sơn tìm ta."

Nam Nhiễm ngẩng đầu, con ngươi đen như mực nhìn cái thứ trước mặt.

Thật không thể hiểu nổi.

Bị cô đánh còn đòi giúp đỡ cô?

Nam Nhiễm cầm ngọc bội trong tay, nhìn trái nhìn phải một hồi, phát hiện hoa văn trên ngọc bội là hình một cây sáo.

Cây sáo kia được chạm khắc vô cùng sinh động, nhìn rất giống thật.

Thủ công tinh tế, là hàng thượng phẩm.

Đương nhiên, Nam Nhiễm không thể nhìn ra thứ này tốt hay là không tốt.

Tất cả mọi thứ ở trên đều do Tiểu Hắc Long ân cần phân tích một lúc mới tổng kết được.

Trong lúc Nam Nhiễm còn đang tập trung nghiên cứu ngọc bội, nam nhân trước mắt nhìn cô vài lần rồi cứ thế ngự kiếm bỏ đi.

Cả cánh rừng to như vậy cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình Nam Nhiễm.

Lúc này, tiểu hắc cầu vốn dĩ còn đang xoay vòng vòng xung quanh người Nam Nhiễm bỗng nhiên ngừng lại.

Nó nhảy vào lòng bàn tay Nam Nhiễm, vừa vằn đụng trúng miếng ngọc bội kia.

Một giây sau, chỉ thấy trên thân tiểu hắc cầu phát ra ánh sáng màu đen.

Nháy mắt ngọc bội liền biến mất.

Hệ thống trừng mắt.

Đây là tình huống gì vậy?

Cái cục tròn tròn đen như than này có thể ăn ngọc bội?

Đối mặt với tình huống vừa rồi, Nam Nhiễm sớm đã tập thành thói quen, không hề mở miệng nói câu nào.

Nhưng Tiểu Hắc Long lại không giống.

Vốn dĩ nó còn cho rằng đây chỉ đơn giản là một viên hạt châu nhỏ màu đen.

Vốn dĩ nó cho còn rằng tiểu hắc cầu chỉ có thể giúp ký chủ đỡ buồn, đỡ cảm thấy cô đơn.

Ai ngờ, tiểu hắc cầu này không chỉ có thể xoay vòng vòng quanh người ký chủ mà còn có thể biến thành kiếm công kích người khác, còn có thể ăn thức ăn.

Ôi trời ơi, đậu má.

Đây là cái quỷ gì vậy?

Vì sao thời điểm nó tiến hành kiểm tra đo lường chỉ phát hiện tiểu hắc cầu này là một viên pha lê?

Hệ thống có hơi rối rắm.

Hình như bản thân đã triệu hoán ra đồ vật gì đó không nên đưa tới đây.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi cả tòa Thánh Sơn.

Sau khi Nam Nhiễm rời khỏi sơn động không bao lâu.

Người đàn ông nằm trên giường băng ở sơn động cũng tỉnh lại.

Túc Bạch mở to mắt, tròng mắt màu đỏ sớm đã biến mất.

Đôi môi mỏng lạnh khẽ mím thành một đường, cả người toát lên hơi thở cường đại không thể xâm phạm.

Nhưng khác hẳn khí chất yêu tà tối hôm qua, liếc mắt một cái chỉ tạo cho người ta cảm giác người này quá lạnh thật sự lạnh lẽo như một tảng băng.

Hai mắt lạnh nhạt quét quanh sơn động một vòng.

Cuối cùng, rũ mắt.

Nhìn bản thân lúc này.

Hắn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt dịu nhẹ xa lạ ở trên cơ thể mình.

Bước xuống giường, đứng dậy.

Chậm chạp cầm lấy y phục màu đen ở trên giường mặc lên người.

Không ngờ có một ngày hắn có thể hoàn toàn thức tỉnh.

Bất ngờ hơn nữa chính là độc trong cơ thể hắn đang dần dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.