Mấy ngắn ngủi, người nên giết đã giết, nên lưu đày cũng lưu đày.
Nghe nói, sứ thần của Lưu Li quốc cũng đang trên đường tới đây để giải thích chuyện này.
Mọi chuyện đến đây coi như kết thú.
Vương phủ dần dần khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa.
Sáng sớm hôm nay.
Biểu muội của Nhiếp Chính Vương, Diệp quận chúa tới thăm.
Diệp Tử Đào mặc một bộ váy màu hồng nhạt, nghe nói bộ y phục này được làm từ tơ lụa Nam Hải vô cùng trân quý.
Chất liệu mỏng như tơ, lúc đi đường chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến y phục phiêu dật tựa thiên tiên, thập phần quý giá.
Nàng ăn diện như thế đương nhiên không phải để tới gặp biểu ca.
Diệp Tử Đào có hơi sợ biểu ca của nàng một chút.
Á... nói đúng hơn thì trên dưới toàn bộ Thịnh Long quốc, không ai là không sợ biểu ca.
Ngày thường nàng đều tìm cách để tránh mặt biểu ca.
Nếu không phải hôm nay có lý do không thể không tới thì nàng hận không thể tránh xa vương phủ vài dặm.
Diệp Tử Đào dạo một vòng quanh Vương phủ nhưng vẫn chưa phát hiện người nàng muốn tìm.
Cuối cùng không có cách nào khác.
Chỉ đành đi tới của thư phòng.
Gặp thái giám A Trạch đang canh giữ bên ngoài.
A Trạch vừa thấy người đến là quận chúa, lập tức cúi người thỉnh an.
"Quận chúa vạn an."
Diệp Tử Đào vẫy vẫy tay.
"Trạch công công, bổn quận chúa có một chuyện muốn hỏi."
Giọng nói của rất nhỏ.
Như sợ làm phiền người trong thư phòng.
A Trạch thấy quận chúa cẩn thận như vậy cũng trả lời cẩn thận: "A Trạch sẽ tận lực vì quận chúa giải ưu."
Diệp Tử Đào nắm chặt khăn lụa trong tay.
Nhỏ giọng nói: "Ngày ấy biểu ca từ trường săn trở về có mang theo một vị mã phu. Sao ta đi dạo một vòng lại không thấy hắn đâu cả?"
Dứt lời, dường như vì quá lo lắng, Diệp Tử Đào lại bắt đầu tự trấn an mình.
"Có lẽ biểu hiện của hắn quá tốt nên được biểu ca trọng dụng. Sai ra ngoài làm việc?"
Có khi đã được đề bạt, phong quan từ sớm.
Nghĩ như vậy, Diệp Tử Đào hơi ưỡn ngực, bộ dáng vô cùng vinh dự tự hào.
A Trạch không ngờ quận chúa tới đây chỉ để hỏi chuyện này.
Liền cười mở miệng.
"Nàng đang hầu hạ trong thư phòng."
Khi hai người đang nói chuyện thì cửa thư phòng mở ra.
Một nữ tử mặc thanh y của thị nữ nhất đẳng đi ra.
Nam Nhiễm đứng trước cửa thư phòng, lắc lắc cổ của mình.
Sau đó, cầm một hộp đồ ăn rỗng đi về phía nhà bếp.
A Trạch ở bên cạnh nhắc nhở quận chúa.
"Quận chúa, người ngài tìm đã ra tới."
Diệp Tử Đào nghe thế, hai mắt sáng rõ.
Mũi chân theo bản năng hướng thẳng về cửa thư phòng.
"Ở đâu? Sao còn chưa ra?"
Diệp Tử Đào nhìn trái nhìn phải một hồi nhưng lại không hề để ý tới Nam Nhiễm.
A Trạch ở bên cạn nhìn bộ dáng của quận chúa, mỉm cười nói.
"Quận chúa, ngài lại đùa với nô tài rồi. Vị này không phải Bao Nhiễm Nhiễm cô nương sao?"
Diệp Tử Đào nhìn theo phương hướng ngón tay A Trạch chỉ.
Phản ứng đầu tiên chính là.
"Cô... cô nương?"
A Trạch nhìn phản ứng của Diệp Tử Đào, lập tức lên tinh thần.
"Chẳng lẽ... người quận chúa tìm không phải nàng?"
Diệp Tử Đào cầm váy chạy nhanh đến chặn đường Nam Nhiễm.
Bước chân Nam Nhiễm dừng lại.
Mí mắt năng lên, thoáng đảo qua người Diệp Tử Đào.
"À.. thì ra là ngươi."
Thanh âm biếng nhác vang vọng cả hành lang.
Diệp Tử Đào nghe cách cô nói chuyện.
Một chút cũng không vị quận chúa là nàng để vào trong mắt.
Có hơi ủy khuất một tí.
Là nàng, chính là nữ nhân này.
Diệp Tử Đào khó có thể ché giấu sự mất mát hiện lên trong lòng.
"Ngươi lại là nữ nhân."
Nam Nhiễm nhướng mày nhìn nàng, im lặng không nói.
Diệp Tử Đào giơ tay, nắm chặt bàn tay thành nấm đấm, đi đến trước mặt Nam Nhiễm, đấm nhẹ vào bả vai cô một cái.
"Sao ngươi lại là nữ nhân được?"
Dứt lời, bả vai liền hạ xuống, cả người như mất hết tinh thần.
Ngày ấy, lúc nàng gặp Nam Nhiễm, rõ ràng chỉ mới là mã phu.
Nhưng gặp nguy lại không loạn, còn mang theo nàng tìm được đường sống từ chỗ chết.
Thậm chí nàng còn nghe người ta nói, "hắn" cứu được biểu ca.