Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 272: Chương 272: Xin chào, Nhiếp Chính Vương đại nhân (9)




Hơn nữa, nghe nói lúc trở về nàng còn ngồi trong xe ngựa của Vương gia, cùng Vương gia hồi phủ.

Tiểu thái giam này tên là A Trạch.

Đã hầu hạ bên người Vương gia rất lâu.

Luôn tận tâm, trung thành.

Thái độ của Vương gia cũng chính là thái độ của hắn.

Nếu Vương gia đã không cảm thấy Bao Nhiễm Nhiễm có hành vi vô lễ thì tất nhiên hắn cũng không thể cảm thấy như vậy được.

Bên này, Nam Nhiễm vừa đi đến chỗ ăn cơm của hạ nhân.

Đã thấy các ma ma phụ trách phát cơm cho thị nữ đã bắt đầu dọn dẹp mọi thứ.

Nhưng cũng may cho cô chính là vẫn còn một ít thức ăn dư lại.

Nam Nhiễm vừa ngồi xuống đã cầm bát lên ăn.

Đợi đến khi ăn hết một chén cơm vào bụng.

Cô mới cảm thấy dạ dày của mình đỡ đói hơn một chút.

Nam Nhiễm ngồi đó.

Một tay chống cằm.

Mí mắt khẽ buông, ngây người trong chốc lát.

Hệ thống nhìn một màn này còn tưởng rằng ký chủ đang khổ sở.

Lập tức an ủi: [ký chủ, quy tắc lễ nghi của thế giới này rất nghiêm ngặt. Ký chủ không cần quá khổ sở. Sau này nhất định sẽ được ăn no.]

Nam Nhiễm nói thầm một câu.

"Sau này?"

Hiện tại cô nhất định phải ăn no.

Trời đã dần về đêm.

Vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu.

Qua nửa canh giờ sau.

Trong một góc tường ở hậu viện.

Có hai hộ vệ nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Ngày thường, địa phương này hoàn toàn không có hộ vệ đến tuần tra.

Bởi vì cái sân này đã bị bỏ hoang rất lâu.

Cùng lắm mỗi ngày chỉ có một thủ vệ đứng đây trực đêm.

Đột nhiên lúc này có một mùi hương nướng BBQ bay tới.

Nhìn kĩ.

Sẽ thấy trên đống bùn cách đó không xa, có một cành cây dựng thẳng.

Trên cây treo một con gà nướng.

Phía dưới là lửa cháy bập bùng.

Gà được nướng rất khéo.

Từng lớp mỡ vàng chảy dọc trên da, nổ tanh tách tanh tách.

Mùi gà nướng thơm phức.

Nam Nhiễm ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, nhìn chằm chằm con gà nướng trước mặt.

Cô duỗi tay, bẻ xuống một cái cánh.

Đưa lên miệng, cắn một miếng lớn.

Ngoài giòn trong mềm.

Tuy rằng không có nhiều gia vị lắm.

Nhưng thịt gà được dùng làm món ăn cho Vương gia vốn phải tươi nhất, ngon nhất.

Hơn nữa, còn nghe nói mấy con gà này được nuôi bằng trái cây.

Cắn một miếng, vị ngọt đã lan tràn cả khoang miệng.

Đúng là mỹ vị.

Sau khi gặm một cái cánh gà.

Tốc độ ăn cơm của cô đột nhiên trở nên rất nhanh.

Chỉ sau một nén nhang.

Cả con gà nướng đã bị gặm sạch.

Nam Nhiễm dùng khăn tay lau sạch đồ ăn dính trên tay mình.

Rồi mới đứng dậy.

Bộ dáng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bình thản trở về phòng ngủ.

Ánh trăng cô đơn chiếu vào bóng lưng Nam Nhiễm, khiến bóng của cô kéo dài trên mặt đất.

Bởi vì là thị nữ nhất đẳng.

Nên cô được ở riêng một phòng.

Vừa về tới phòng, chưa kịp đóng cửa phòng thì A Trạch thái giám đã tới.

Vẻ mặt A Trạch sốt ruột.

Phất cây phất trần trên tay một cái.

"Ai u, sao ngươi có thể bình thản ngồi đây uống trà được vậy? Vương gia đang tìm ngươi hầu hạ kìa."

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn bóng đêm đen kịt ở bên ngoài.

Còn chưa kịp nói chuyện đã bị A Trạch lôi ra ngoài.

A Trạch vừa lôi Nam Nhiễm ra ngoài, vừa dặn dò: "Vương gia thích yên tĩnh, ngươi phải chú ý một chút. Nếu Vương gia muốn duyệt tấu chương, ngươi phải im lặng đứng chờ một chỗ, cũng phải tinh ý một chút. Mấy chuyện như mài mực, bưng trà, rót nước gì đó, đều phải kịp lúc, không được để Vương gia tự mình nhắc nhở."

Tiểu thái giám dặn dò cả một đường.

Mãi cho tới lúc đến trước cửa thư phòng mới chịu ngừng lại.

Cửa thư phòng đóng chặt.

Tiểu thái dám ở bên ngoài, cong eo, cúi đầu, cung kính mở miệng.

"Vương gia, nàng đã tới."

Sau đó, chỉ nghe thấy từ bên trong phòng truyền ra một thanh âm nhàn nhạt.

"Vào đi."

Giọng nói của hắn vừa dứt, A Trạch liền đẩy Nam Nhiễm vào phòng.

Cửa phòng mở ra.

Nam Nhiễm bước vào.

Bốn cây cột đỏ phân ra bốn hướng, chống đỡ cả thư phòng.

Trên đất, chỗ nào cũng trải thảm, người khác dẫm lên đều không phát ra tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.