Lúc Bạch Cẩn Nhất nhận được ảnh tự sướng của Giang Thâm gửi tới, thì Tống Hân cũng vừa kết thúc việc lăn lộn trong bùn lầy, thành quả đêm đó chính là sáu cân tôm hùm đất nấu mười ba vị nằm trên bàn.
* Mười ba vị bao gồm: thảo quả tím, sa nhân, nhục đậu khấu, quế đơn, đinh hương, hạt tiêu, hồi hương, mộc hương, bạch chỉ, gừng hoa, riềng nếp và gừng khô.
Người lớn ăn cơm trong nhà, mấy đứa nhỏ thì ở ngoài sân ngồi bóc tôm hùm, lúc sớm Tống Hân vừa đến mặc một chiếc đầm đăng ten màu trắng tinh khôi, tay cầm chiếc dù che nắng thì còn đang giống tiên nữ, chứ giờ thì tóc xõa tung, lớp trang điểm trên mặt đã được rửa sạch, một chân giẫm lên giày một chân bắc ghế, chấm chấm mút mút đầu ngón tay vừa bóc tôm xong.
Lại Tùng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ lấy giấy ăn qua lau tay cho cô.
Cẩu Mao và Thụ Bảo có vẻ đã nhanh chóng tiếp nhận được sự thật là tiên nữ cũng thích lăn qua lăn lại dưới bùn, ăn cơm cũng phải bắc chân lên ghế, trừ Cẩu Mao thỉnh thoảng vẫn xoắn xuýt việc quần của anh có về được nhà hay không ra thì tất cả mọi người đều đã trải qua giao tình ăn bùn cùng nhau trong đầm lầy, chân chính trở thành anh em như biển sâu, tình cảm quý hơn vàng.
Nhiệt độ đêm hè ở nông thôn đã hạ xuống, vừa mát mẻ vừa thoải mái, màn trời tối đen, sao sáng dày đặc, gió mùa hạ mang theo hương hoa len lỏi qua từng lọn tóc đôi má của những cô gái.
Tống Hân bắc chân ngồi trên ghế đẩu ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên đề nghị: “Hay là mình múa đi.”
Giang Thâm có hơi bất ngờ, nhưng vẫn hỏi cô: “Chị muốn múa bài gì?”
Tống Hân suy nghĩ một lát: “Múa bài ‘Hái sen’ đi!”
Giang Thâm không nói gì mà chỉ vào nhà lấy chiếu ra trải xuống sân, Tống Hân làm vài động tác khởi động, rồi cởi giày ra giẫm lên chiếu.
Thụ Bảo tò mò nói: “Cần nhạc không?”
Tống Hân bật cười, “Không cần đâu, Lại Tùng hát là được rồi.”
Lại Tùng nhìn cô một cái, không đáp lời, chỉ ôm tay ngồi xuống cạnh chiếu.
Giang Thâm và Tống Hân đứng cạnh nhau, trang trọng cúi chào với tất cả mọi người.
Lại Tùng ho nhẹ một tiếng, hát ra câu chữ đầu tiên.
Bài hát “Cá đùa trong lá sen” này ở trên mạng chỉ có phiên bản giọng thiếu nhi, Lại Tùng đã qua thời kỳ vỡ giọng, tuyến âm thanh của anh vừa nam tính lại vừa trưởng thành, câu hát “Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen” cất lên dẫu rằng thiếu đi cái dịu dàng của sông nước Giang Nam, nhưng lại nhiều thêm sự nhu tình và nồng nàn của các dãy núi chênh vênh.
Tay chân của Tống Hân mềm mại như đuôi cá chẳng hiểu sao lại vô cùng hợp với tiếng ca của Lại Tùng giữa phong cảnh thiên nhiên này.
Cô xoay người nom trông đang nghịch nước, hoa sen như nở dưới đôi chân, lúc nhảy lên cao tựa như “chú cá” đang nô đùa với Đông Tây Nam Bắc trong khúc hát.
“Mây bờ khuất núi xa, lối rừng núi quanh co.” Lại Tùng từ từ nhắm hai mắt lại, tiếng ca của anh dần vút lên cao, chứa chan tình cảm dạt dào và chân thành của thiếu niên.
Thanh Linh Tử ôm má, nhìn Tống Hân đăm đăm, chẳng hiểu sao mà hốc mắt nhỏ hơi đỏ lên.
Cẩu Mao liếc em gái, bế nhỏ ngồi lên đùi mình.
Lại Tùng hát xong câu cuối “Lượn quanh Giang Nam” Tống Hân mới chậm rãi thu thế lại, người cô toát mồ hôi, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ hào hứng, Giang Thâm kéo tay cô, dẫn cô đi một vòng, nhún chân chào cảm ơn.
Thẩm Thụ Bảo cuối cùng cũng kịp phản ứng, đứng dậy vỗ tay trước, Lại Tùng xoay người lại ngửa lòng bàn tay ra, Tống Hân mỉm cười đặt tay lên, đi dạo thêm một vòng nữa, nhấc làn váy làm động tác cúi chào.
Cẩu Mao cảm thấy chỉ vỗ tay thôi thì không đủ ghiền, thế là đột nhiên khép hai tay lại bên miệng, lớn tiếng gào lên hai tiếng khan cả cổ họng, khiến cho gà Tony đã ngủ cũng sợ tới mức bay ra khỏi ổ gà, tràn đầy tức giận mổ anh chạy quanh sân.
Tống Hân tươi cười ôm lấy Thanh Linh Tử, dịu dàng lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt nhỏ.
Giang Thâm lấy điện thoại ra, nhấp vào tin nhắn wechat mà Bạch Cẩn Nhất vừa gửi đến.
“Tớ thật sự rất thích nhảy múa.” Giang Thâm cúi đầu gõ chữ xong bèn gửi luôn, mặc kệ cho nội dung tin nhắn hồi âm đó không đầu không đuôi, cậu nhìn Tống Hân đang nằm tựa đầu trên vai Lại Tùng nài nỉ anh chàng hát thêm khúc nữa.
Lại Tùng bị cô nàng quấy rầy như thế thì cũng không còn cách nào cả, đành phải mở miệng tiếp tục biểu diễn tài nghệ.
Giang Thâm đứng bên cạnh mỉm cười, cảm thấy trái tim mình đang phập phồng như có thứ gì đó muốn trào dâng. Điện thoại trong tay cậu rung lên, lần này Bạch Cẩn Nhất hồi âm bằng tin nhắn thoại.
Giọng nói của thiếu niên có chút không vui, ương ngạnh bảo: “Vậy cậu còn không mau về đây?”
Giang Thâm ngây thơ hỏi hắn: “Có phải cậu đang nhớ tớ không?”
Bạch Cẩn Nhất hiếm lắm mới trả lời chậm thế, đầu khung đối thoại vẫn nhắc rằng bên kia đang gõ chữ.
“Tớ thì rất nhớ cậu.” Giang Thâm không nghi ngờ gì cả, thẳng thắn thành khẩn cho hay, “Hôm nay lúc ăn tôm hùm tớ bỗng nhớ cậu, nếu cậu ở đây thì tốt quá… Cậu có muốn ăn tôm hùm không? Ngày mai tớ mang cho cậu.”
Trọng điểm của Bạch Cẩn Nhất dường như hơi lệch đường ray, “Ngày mai đi!”
Hắn suy nghĩ một lát, nhấn mạnh lại lần nữa, “Tôi muốn ăn hôm hùm.”
Lại Tùng và Tống Hân chơi chưa được mấy hôm đã phải quay về thành phố, Giang Thâm chuẩn bị xong học phí và hành lý thì đi cùng họ luôn.
Trước là đưa Tống Hân bình an về nhà, sau đó Lại Tùng mới dẫn Giang Thâm tới trạm tàu cao tốc, mua vé cho cậu rồi dặn dò: “Trên đường đi phải giữ tiền cẩn thận nhé.”
Giang Thâm vỗ vỗ ba lô bên người mình: “Mẹ giúp em nhét vào sâu trong chỗ rách của túi áo rồi á.”
Lại Tùng nở nụ cười, đột nhiên bảo: “Tống Hân nhờ anh nói cho em là phải học múa cho giỏi, nếu lười biếng con bé sẽ tới Thượng Hải đánh em.”
Giang Thâm sửng sốt, cậu nhìn Lại Tùng, nghiêm túc gật đầu nhẹ: “Được ạ.”
Lại Tùng nói tiếp, “Nó còn bảo là mình sẽ thường xuyên đến cung văn hóa nhảy múa, coi như rèn luyện thân thể.”
Giang Thâm không nhịn được mà tươi cười cười toe toét.
“Về phần anh.” Lại Tùng đứng thẳng lưng lên, nét mặt khó có khi nghiêm túc như vậy, “Em nói với Bạch Cẩn Nhất, cấp ba này anh sẽ đánh một trận quyền Anh cuối cùng, cướp lại đai vàng của mình rồi nghỉ thi đấu một thời gian.”
Anh kiêu ngạo nhướng mày, trừng mắt với Giang Thâm: “Anh sẽ ở đỉnh Kim Tự Tháp của võ sĩ toàn quốc, chờ nó bò lên.”
Chia trình độ theo mô hình Kim Tự Tháp
Bạch Cẩn Nhất đeo túi đấm bốc chờ ở trạm tàu, cho dù cả người hắn toát ra hơi thở “người lạ chớ lại gần”, nhưng xung quanh vẫn có một đống ánh mắt dính trên khuôn mặt hắn.
Lúc thấy Giang Thâm chạy ra khỏi cửa tàu, lông mày đen rậm của Bạch Cẩn Nhất cuối cùng cũng nể tình mà nhướng lên một cái.
Ở xa xa Giang Thâm đã thấy được hắn.
“Bạch Cẩn Nhất!” Cậu chạy qua dòng người.
Bạch Cẩn Nhất đi về phía trước vài bước theo bản năng.
Trừ hành lý bên mình thì Giang Thâm còn xách theo một bao tôm hùm đất, hào hứng nói: “Cậu xem tớ mang gì đến cho cậu nè!”
“…” Cái bao kề sát mặt quá mức, suýt nữa tôm hùm đất đã kẹp trúng mũi Bạch Cẩn Nhất.
Giang Thâm vẫn chưa hết, “Tớ còn thức đêm làm cho cậu cái này nữa á.”
Cậu lấy ra một bó hoa tú cầu khô ra, nhét vào lòng Bạch Cẩn Nhất, “Có đẹp không?”
Bạch Cẩn Nhất lớn thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho hắn trước mặt tất cả mọi người, Giang Thâm dường như không cảm thấy có gì không ổn, còn khen rằng, “Hoa này hợp với cậu đấy, đẹp lắm!”
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Kết quả thì bó hoa và bao tôm hùm đều phải nhờ tài xế xách giùm, trước khi Giang Thâm lên xe bèn hỏi: “Sao cậu lại đến đón tớ vậy?”
Bạch Cẩn Nhất lườm cậu, nói: “Cậu ôm theo lắm đồ như thế mà còn đòi về một mình?”
Giang Thâm: “Tớ đã nhét tiền vào chỗ rách trong túi áo rồi, không mất được đâu.”
Bạch Cẩn Nhất đành phải nói: “Ngày mai đi nạp tiền học luôn đi nhé.”
Giang Thâm cũng hiểu được nạp tiền càng sớm thì càng an tâm, chợt cậu có hơi kích động quay đầu nhìn Bạch Cẩn Nhất, như thể đã lâu lắm rồi mình không gặp đối phương, ghé sát hỏi: “Có phải cậu cao lên rồi không?”
Bạch Cẩn Nhất có hơi ngạo mạn: “Bây giờ cậu mới phát hiện sao?”
Giang Thâm bật cười, “Tớ cũng đã cao thêm rồi đấy.”
Bạch Cẩn Nhất: “Cân nặng thì sao?”
Giang Thâm: “Chắc không thay đổi nhiều lắm đâu, tớ không thể béo thả ga được, vì thế tôm hùm đêm nay cho cậu ăn hết đấy.”
Bây giờ chỉ cần Bạch Cần Nhất nghe thấy hai chữ “tôm hùm” là lại nhức đầu, chỉ trách hôm bữa hắn phải nói mình muốn ăn tôm hùm để lừa thiên nga nhỏ về sớm, lời tự nói ra thì đương nhiên cũng chỉ có thể trào nước mắt tự mình nuốt vào.
“Không biết thầy Thẩm sẽ xếp tớ ở ký túc xá nào nhỉ.” Giang Thâm đột nhiên nhớ tới, có vẻ cậu rất mong chờ điều này, vội nhìn Bạch Cẩn Nhất nói: “Sau này tớ sẽ có một sư huynh tên là Lưu Tinh Chi, không biết có được ở chung phòng với sư huynh không ha.”
Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, vươn tay ra, siết lấy má của Giang Thâm véo véo vài cái: “Cậu nói cậu muốn ở chung với ai cơ?”
Má Giang Thâm hơi đau xíu nên lời nói ra không được lưu loát cho lắm: “Tử… tử huynh?”
Bạch Cẩn Nhất mặt không chút cảm xúc, “Không sai, sư huynh của cậu chết rồi.”
Giang Thâm: “?!?”
* Phát âm nhầm giữa sư (shĩ) và tử (sĩ).
Hoàn thành quyển 1