Lần trước Bạch Cẩn Nhất đã chính thức gia nhập liên minh quyền Anh Mỹ chuyên nghiệp thông qua công ty quản lý, cùng lúc đó, Tô Phương cũng cắt giảm những trận đấu trong nước của hắn, bắt đầu đàm phán với quyền quán và câu lạc bộ nước ngoài.
“Cha mẹ em có ý trực tiếp mua một câu lạc bộ luôn.” Tô Phương đưa tài liệu cho Bạch Cẩn Nhất xem, “Như thế thì chúng ta vừa có công ty quản lý, vừa có câu lạc bộ quyền quán riêng, rất thuận lợi cho việc huấn luyện của em.”
“Em muốn tham gia câu lạc bộ của Mayweather.” Bạch Cẩn Nhất dùng răng xé băng dính ra quấn lên tay, “Sambu đã giới thiệu em cho thầy ấy rồi, Mayweather sẽ là huấn luyện viên mới của em.”
Tô Phương “òa” một tiếng, “Vua bất bại Mayweather sao? Sambu đúng là có bản lĩnh thật đấy.”
Bạch Cẩn Nhất không vì được “nhà vô địch đấm bốc” nhìn trúng mà sinh ra cảm giác quang vinh, với hắn mà nói, đánh quyền và tham gia trận đấu mới mà điều quan trọng nhất.
“Đêm mai sẽ có tạp chí phỏng vấn.” Tô Phương xem lịch trình, “Chúc mừng em giành giải quán quân hạng trung thiếu niên cấp quốc gia.”
Bạch Cẩn Nhất có chút không kiên nhẫn, “Chuyện đó thì có gì đáng để chúc mừng?”
Tô Phương nhún vai, “Ai bảo em chính là nhà vô địch trẻ tuổi nhất trong nước từ trước đến nay, hơn nữa tin em muốn tiến quân vào giới quyền Anh Mỹ cũng không phải chuyện bí mật gì.”
Bạch Cẩn Nhất chẳng muốn đôi điều thêm, hắn khởi động làm nóng người, sau đó đeo bao tay lên huấn luyện đánh bóng, Tô Phương thì đứng bên cạnh xem.
Đánh bóng
Chỉ mới vài năm thôi mà Bạch Cẩn Nhất đã cao tới 1m8, cân nặng vẫn khống chế ở tiêu chuẩn quyền Anh hạng trung, từ trên xuống dưới đều là cơ bắp xốc vác, không hề có chút mỡ thừa nào.
Từ bé hắn vốn đã rất đẹp rồi, theo năm tháng chậm trôi, ngũ quan dần nảy nở, hắn càng ngày càng anh tuấn chói mắt, trách không được tạp chí nào phỏng vấn cũng đều muốn cho Bạch Cẩn Nhất lên trang bìa, cái khuôn mặt đó cho dù bị thương cũng sẽ không mất đi may mảy chút phong thái nào, trái lại càng khiến người ta mê mẩn.
Tô Phương ngắm trai đẹp cả buổi mới sực nhớ ra, thuận miệng hỏi, “Em đã nói với Giang Thâm chuyện đi Mỹ hai năm chưa?”
Trước một hôm ông tổ Lai Nghi về, phòng vũ đạo cực kỳ bận rộn, Lưu Tinh Chi bình thường có chết cũng không làm việc nay lại cùng quét dọn sạch sẽ phòng vũ đạo, lúc Giang Thâm lau sàn nhà nhịn không được hỏi đàn anh, “Trước đây ông tổ từng về rồi sao anh?”
Lưu Tinh Chi thử nhớ lại, “Trong ấn tượng của tôi thì chỉ có một lần thôi, cơ mà về có mấy hôm là đi, mấy ngày nay tâm trạng thầy mình kém lắm, dù sao cậu cũng cứ sẵn sàng đi.”
Giang Thâm nghe hắn nói thế thì dấy lên chút ưu tư, thấy chừng không mong đợi lắm với buổi gặp mặt ngày mai.
“Cậu về nhà thì tập Hồ Thiên Nga xong nhanh lên nhé.” Lưu Tinh Chi dặn dò lần nữa, “Tỏ tình gì gì đó, đàn ông con trai không được sợ, thất bại thì sao nào, chân trời xa xăm nơi nào mà không có cỏ thơm.”
“Không giống nhau được, em chỉ thích mình cậu ấy thôi.” Giang Thâm bĩu môi nhìn hắn, “Sư huynh anh chỉ thích mỗi tiền, quá tục.”
Lưu Tinh Chi: “…”
Giang Thâm tan học về biệt thự nhà họ Bạch, chuyện đầu tiên cậu làm là tìm Bạch Cẩn Nhất.
Cậu ngó đầu vào phòng tập quyền, lóc nhóc cả buổi, đợi đến khi ánh mắt Bạch Cẩn Nhất lia chỗ mình tới mới vui vẻ lên tiếng, “Cậu vẫn đang tập luyện hả?”
Bạch Cẩn Nhất giữ bao cát lại, nhướn mày hỏi, “Tập lung tung thôi, cậu đói chưa?”
Giang Thâm lắc đầu, định bụng đến ngồi bên Bạch Cẩn Nhất, cơ mà nghĩ thế lại gần quá nên dứt khoát ngồi cạnh bao cát.
Bạch Cẩn Nhất: “Cậu đừng ngồi đấy, coi chừng bị bao cát đụng trúng.”
Giang Thâm: “Không sao mà, tớ chịu được.”
Bạch Cẩn Nhất nén cười, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Thâm: “Hôm nay cậu làm những gì?”
Giang Thâm giơ ngón tay ra đếm, “Tớ được múa phụ cho ‘Sơ Vũ’ của sư huynh á, ngày mai còn có một nhân vật lớn tới dạy tớ múa.” Cậu khẽ liếc Bạch Cẩn Nhất, có chút ngượng ngùng nói, “Tớ còn tập Hồ Thiên Nga nữa.”
Bạch Cẩn Nhất: “Tập đến đâu rồi?”
Giang Thâm thần bí trả lời, “Tớ không nói cho cậu biết đâu, nói ra thì đâu còn gì là lãng mạn.”
Bạch Cẩn Nhất rốt cuộc phải bật cười, hắn nắm lấy tay Giang Thâm kéo cậu đứng lên, “Tôi không hỏi nữa, đi nào, ăn cơm.”
Tạp chí quyền Anh được đưa đến sáng nay Giang Thâm vẫn chưa đọc, cậu vừa ăn cơm vừa cẩn thận lật từng tờ một, quả nhiên lại thấy được tin tức của Bạch Cẩn Nhất.
Giang Thâm mặc kệ tay đang không sạch sẽ mà chạy nhanh lên tầng cầm sổ, kéo và keo xuống vui vẻ cắt khung chữ kia.
“Ngôi sao tương lai trẻ tuổi mạnh mẽ nhất thế kỷ này đã nhận được đai vàng đầu tiên thuộc về mình, nắm đấm Bạch Cẩn Nhất sẽ nghỉ ngơi sao, đương nhiên không, cậu ấy vẫn tiếp tục tạo nên những truyền kỳ.”
Giang Thâm đọc xong, như nghĩ ra gì đó nên vội hỏi, “Đai vàng của cậu mang về chưa, để ở đâu rồi?”
Bạch Cẩn Nhất miệng đầy thịt gà, không để ý lắm mà đáp, “Dưới gối của cậu đấy.”
Giang Thâm cười ha ha cả buổi, tiếp tục đọc khung khác, “Mới đây chúng tôi đã phỏng vấn người đại diện của Bạch Cẩn Nhất – cô Tô Phương, đối phương tiết lộ Bạch Cẩn Nhất sẽ hướng đến giới quyền Anh quốc tế chuyên nghiệp, hơn nữa cậu còn được “Vua bất bại” Mayweather mời vào câu lạc bộ, vị truyền thuyết sống chưa bao giờ thất bại này sẽ trở thành huấn luyện viên mới của Bạch Cẩn Nhất, cậu sẽ sang Mỹ huấn luyện hai năm…” Giang Thâm đọc đến đó đột nhiên ngừng lại, hơi cau mày, đọc lại lần nữa, “Hai năm… Mỹ…”
“Đừng đọc.” Bạch Cẩn Nhất chen ngang, “Tin vớ vẩn đấy.”
Giang Thâm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Bạch Cẩn Nhất, cậu căng thẳng tới mức nói lắp, “Thật, thật sự là tin vớ vẩn sao?”
Bạch Cẩn Nhất trầm mặc hồi lâu mới đáp, “Không sang Mỹ nhanh vậy đâu.” Hắn nhìn Giang Thâm, nhẹ nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi, “Nhưng nếu tôi thật sự phải đi, cậu có nỡ không?”
Đầu tháng chín tiết trời đã mát mẻ hơn rất nhiều, Bạch Cẩn Nhất không bật điều hòa, ngồi bên mép giường lật xem những tài liệu chuyên ngành Tô Phương đưa, bởi vì chăm chú quá nên cửa bị người ta đẩy ra cũng không biết, cho tới khi trong tầm mắt có thêm một đôi chân trần, hắn mới ngẩng đầu lên.
Giang Thâm ôm gối đứng trước mặt Bạch Cẩn Nhất, ngượng ngùng nói: “Bọn mình ngủ chung đi.”
Bạch Cẩn Nhất nhích ra, “Sao không đi dép?”
Giang Thâm nhanh nhẹn bò lên giường, “Tớ không lạnh.”
Bạch Cẩn Nhất vươn tay nhéo ngón chân cậu, Giang Thâm rụt lại, bật cười, “Ngứa kìa…”
“Lần sau phải đi dép vào.” Bạch Cẩn Nhất để tài liệu qua một bên, cũng leo lên giường, hắn kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người mình và Giang Thâm.
“Tớ không ngủ được.” Giang Thâm nằm nghiêng đối mặt với Bạch Cẩn Nhất, trong hơi thở ướt át dường như len lỏi chút vị kẹo ngọt.
Bạch Cẩn Nhất không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe.
Giang Thâm thấp giọng, “Tớ không nỡ để cậu đi Mỹ.”
Ánh mắt Bạch Cẩn Nhất đọng lại trên khuôn mặt cậu, “Tôi chưa đi bây giờ đâu.”
Giang Thâm lẩm bẩm, “Sau này cũng không nỡ.” Cậu khịt mũi một cái, “Vĩnh viễn không nỡ.”
Bạch Cẩn Nhất nhích lại gần cậu, vươn tay lên chạm vào má Giang Thâm.
Giang Thâm nhắm mắt lại, hệt như đứa bé thiếu cảm giác an toàn chà chà lòng bàn tay hắn.
Bạch Cẩn Nhất không thu tay lại, hắn không nhịn nổi mà cúi đầu xuống, lúc gần chạm vào chóp mũi của của đối phương thì Giang Thâm bất chợt mở mắt ra.
“…” Bạch Cẩn Nhất lui ra xa.
Đôi mắt Giang Thâm sạch sẽ lại trong veo, rưng rưng nhìn hắn, dường như không phát hiện ra điều gì khác thường.
Bạch Cẩn Nhất bất đắc dĩ thở dài.
Giang Thâm: “?”
Bạch Cẩn Nhất nói thầm, “Cậu thật là ngốc…”
Giang Thâm cau mày, nghĩ cả buổi trời vẫn chẳng hiểu gì, tủi thân nói, “Tớ vốn chẳng hề thông minh.”
Bạch Cẩn Nhất sửng sốt tới không nhịn được phải bật cười, “Vậy mà cậu còn biết không nỡ xa tôi?”
Giang Thâm đỏ mặt, nắm lấy tay Bạch Cẩn Nhất nói, “Tớ biết chứ.”
Dường như cậu không chắc mình nên trả lời thêm gì nữa, thế nên nói năng rất lộn xộn, “Bởi vì là cậu, nên tớ biết chứ. Không nỡ xa cậu đâu, tớ sẽ khó chịu lắm.”
Giang Thâm không biết đã ngủ từ bao giờ, lúc tỉnh lại thì Bạch Cẩn Nhất vẫn đang nằm cạnh cậu tay nắm chặt tay.
Giang Thâm hơi xấu hổ, cơ mà không nỡ buông ra ngay, chíp chíp bông bông chui vào lòng đối phương chà chà vài cái.
Bạch Cẩn Nhất vẫn không tỉnh, Giang Thâm chơi chán mới thả tay ra, cẩn thận bò xuống khỏi giường.
Khi cậu đang chuẩn bị đánh răng ở dưới lầu thì Bạch Cẩn Nhất lim dim đi tới.
“Chào buổi sáng.” Hắn nhìn Giang Thâm, kiên nhẫn chào hỏi.
Giang Thâm nịnh nọt đứng sát bên hắn, “Của cậu nè.”
Bạch Cẩn Nhất nhét bàn chải vào miệng, thấy Giang Thâm cứ nhìn mình thì hỏi, “Cậu cười cái gì?”
“Tóc cậu nhô lên kìa.” Tay Giang Thâm thấp ít nước, bởi vì thân mình hắn cao hơn nên cậu chỉ có thể kiễng chân lên vuốt vuốt đỉnh đầu đối phương, Bạch Cẩn Nhất bật cười, “Cậu đáng yêu thật đấy.”
Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, cúi thấp đầu, ghé xuống bên má Giang Thâm cọ qua cọ lại.
Giang Thâm bị hắn cọ cho ngứa quá trời, cậu đẩy hắn ra cười trách, “Cậu làm gì vậy chứ?!”
Bạch Cẩn Nhất ngẩng đầu, tiếp tục nhìn gương đánh răng, mặt không cảm xúc liếc qua Giang Thâm trong gương, mồm miệng không rõ ràng trả lời, “Tôi đang làm nũng, không được sao?”
Giang Thâm: “…”