Dài Lâu

Chương 43: Chương 43




Bát quái tình yêu ở Lai Nghi, quả nhiên không nên nghe mỗi lời đồn, Thẩm Quân Nghi không hề ngược luyến tình thâm, mà mọi chuyện cũng chẳng đơn giản như mọi người kể. Ngải Lai khó có khi dịu dàng được đến vậy, hôm sau lại tiếp tục thích mắng người ta thế nào thì mắng người ta thế ấy, nhưng anh không mắng Giang Thâm nữa.

Thẩm Quân Nghi nhìn Giang Thâm tập một hồi, không đánh giá gì nhiều, dường như đoán được Ngải Lai đã nói gì đó với cậu.

“Nội quy trường Lai Nghi thật ra chỉ gói gọn trong mười sáu chữ.” Hết giờ học, Thẩm Quân Nghi ngồi xếp bằng trước mặt Giang Thâm, “Sớm hôm cần cù, công không uổng phí, tám chữ này là thầy viết.”

Giang Thâm gật đầu, “Từ sáng đến tối đều phải chăm chỉ cẩn thận, không được có chút nào sơ sài lười biếng, thế thì công sức của bạn mới không lãng phí một cách vô ích.”

Thẩm Quân Nghi nở nụ cười, đôi mắt phượng hẹp dài của y bình thường thì khiến người ta rùng cả mình, nhưng lúc cười lên thì đuôi mắt có nếp uốn trông rất ôn hòa, “Ngải Lai viết tám chữ sau.”

“Tâm chi sở hướng, tình đắc quy xử*.” Thẩm Quân Nghi nói, “Cậu ấy không đến được đích, không sang được bờ, nhưng hy vọng em có đến, có thể sang, vũ đạo là tất cả của em, cũng không phải là tất cả của em, thầy mong em có thể hiểu rõ.”

* Trái tim/cái tâm luôn hướng về phía trước, tình cảm có nơi để thuộc về.

Giữa tháng Mười, Thẩm Quân Nghi cho nhóm Giang Thâm nghỉ mười ngày, Ngải Lai vẫn sắm cái vẻ ở mãi không đi, trước kỳ nghỉ còn phụ đạo riêng thêm cho Giang Thâm vài buổi.

“Em có thiên phú cao hơn tôi nhiều.” Ngải Lai nói, “Tôi cảm thấy em sâu sắc hơn tôi nữa, em thích sự uyên bác sạch sẽ, không giống tôi, chỉ thích tự mình đa tình.”

Giang Thâm ngẩn ngơ bên anh cũng được một thời gian rồi, dù biết rằng miệng lưỡi người này rất đanh đá, nhưng không còn sợ anh như hồi trước nữa, vì thế đánh bạo hỏi, “Thầy không thích thầy ấy nữa ạ?”

Ngải Lai ngả ngớn đầy lười biếng, “Chừng nào ổng thích lại tôi thì tôi thích tiếp.”

Giang Thâm: “…”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Ngải Lai cười phá lên, “Cái vẻ mặt đó của em là sao chứ, nghe bảo ngày đó Chu Lạc Tường cũng tìm em hả, sao em không theo hắn.”

Giang Thâm: “Thầy Chu giỏi hơn ạ?”

Ngải Lai không trả lời mà kể một câu chuyện cũ khác, “Năm đó tôi cùng một đoàn múa với hắn, đang chuẩn bị qua Pháp thi đấu, tôi là múa chính, hắn là múa phụ, trước đêm diễn ra trận đấu, chân tôi có vấn đề, Thẩm Quân Nghi muốn hủy trận đấu đó, sắp xếp sang năm chờ tôi bình phục thì thi lại, nhưng Chu Lạc Tường không nghe lời ổng, giành lấy vị trí múa chính của tôi, cầm giải nhất trở về.”

Giang Thâm bỗng nhiên hiểu ra, “Đó là lý do thầy ấy ghét thầy Chu?”

“Lúc ấy tôi đã nghi ngờ bản thân trong một khoảng thời gian dài, cảm thấy vũ đạo của mình không hề suôn sẻ, sau khi phẫu thuật xong gân chân thì tôi không thể nhảy múa được nữa.” Ngải Lai nhắc lại việc đó trông không có vẻ gì là đau lòng, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy, “Thật ra Chu Lạc Tường không làm gì sai cả, sự cạnh tranh trong vũ đạo vốn dĩ là ‘thắng làm vua, thua làm giặc’, đã từng có rất nhiều vũ đoàn xảy ra tình huống múa phụ thay thế cho múa chính rồi, góc A góc B thôi mà, chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng đầu óc Thẩm Quân Nghi chậm tiêu lắm.”

Ngải Lai vươn người, “Ổng cho rằng, chuyện đó đã nghiền nát cọng rơm cứu mạng cuối cùng của tôi.”

Giang Thâm nhìn anh, kiên định nhỏ giọng nói, “Nếu sư huynh không thể múa chính thì em cũng sẽ không múa đâu.”

Ngải Lai sửng sốt, nhịn không được lại bật cười, “Em quả nhiên là học trò của Thẩm Quân Nghi, cái địa vị vinh quang của Chu Lạc Tường không hợp với em thật.”

“Chắc em chưa biết.” Ngải Lai ghé gần bên tai Giang Thâm, xấu xa bát quái, “Phòng làm việc của Chu Lạc Tường trưng bày toàn cúp và huy chương hắn nhận được từ nhỏ đến lớn, đi vào trong mà cứ ngỡ ở thiên đường ánh sáng, chói tới mức muốn mù cả mắt.”

Giang Thâm: “…”

Tự nhiên được nghỉ lâu như thế, Giang Thâm lại không biết phải làm gì, cậu có nói lại với Bạch Cẩn Nhất rồi mà đối phương cũng không có chủ kiến gì hết, thế là hai người cứ dính lấy nhau ở nhà cả ngày, ngay cả Tô Phương cũng không nhịn được mà nói đùa, “Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy, ở nhà với nhau suốt bữa thế mà không thấy chán à?”

“Chán gì?” Bạch Cẩn Nhất đeo bao tay vào, “Đừng có để cha mẹ em tìm đến đây đó, nói em đi chơi rồi.”

Tô Phương: “Chắc chắn phu nhân sẽ hỏi em đi đâu chơi, chị biết nói sao giờ?”

Bạch Cẩn Nhất liếc cô, “Chị cứ nói em đi tuần trăng mật rồi, quấy rầy vợ chồng mới cưới sẽ bị trời phạt đấy.”

Tô Phương: “…”

Giang Thâm nằm trên giường gọi video với mẹ Đàm Linh Linh, cậu cố gắng đưa máy lên quay nửa thân trên của mình, “Mẹ xem con có cao lên không ạ?”

Đàm Linh Linh không kiên nhẫn, “Bữa mẹ xem rồi còn gì, mới vài hôm đã đòi cao thêm, chẳng lẽ muốn làm người khổng lồ?”

Giang Thâm chỉ biết 囧: “Mọi người không nhớ con sao?

“Mấy đứa Mao Tú nhớ con lắm đấy.” Đàm Linh Linh nói, “Thẩm Thụ Bảo biết con được nghỉ nên hỏi con có về nhà không, nếu con về thì nó sẽ xin nghỉ ở Bắc Kinh về thăm con.”

Hai năm trước Thẩm Thụ Bảo đã thi đậu Đại học, trở thành người duy nhất trong thôn đến Bắc Kinh học tập, ngày anh nhận được thư trúng tuyển, từ cổng thôn đến cánh cửa nhỏ nhà anh đều được đốt pháo rùm beng, Trần Mao Tú cũng hít ké được không ít miếng thơm.

“Anh Thụ Bảo về hả mẹ?” Giang Thâm thoáng cái hào hứng vô cùng, “Thế Cẩu Mao và Thanh Linh Tử thì sao?”

Đàm Linh Linh cười, “Mấy đứa đó học gần đây mà, nhất định sẽ về thăm con thôi.”

Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, “Con dẫn Bạch Cẩn Nhất về cùng có sao không ạ?”

Đàm Linh Linh: “Ơ kìa, con nói kiểu gì vậy, con làm phiền người ta lâu thế rồi, đừng nói là dẫn cậu Bạch đến nhà chúng ta, mà làm con của mẹ luôn cũng được ấy chứ.”

Giang Thâm vui tươi hớn hở tắt video, đi xuống lầu tìm Bạch Cẩn Nhất, cậu đứng ở trên bậc thang, nhón người cúi xuống, “Bạch Cẩn Nhất!”

Bạch Cẩn Nhất vừa tắm xong, nửa người trên còn đang để trần, hắn nhô đầu ra, ngước mặt lên, “Sao?”

Giang Thâm nhìn mái tóc ướt sũng của đối phương vẫn đang nhỏ giọt tí tách, mỉm cười nói, “Về thôn chơi cùng tớ đi!”

Không phải trước đây Giang Thâm chưa từng mời Bạch Cẩn Nhất đến thôn trấn của cậu chơi, nhưng hai người đều mãi mà chẳng có thời gian, lần này khó khăn lắm mới có cơ hội, Giang Thâm đương nhiên không thể để hắn thất vọng được.

Làng xóm đã thay đổi rất nhiều. Trừ vườn trái cây ra thì nhà họ Giang còn nhận thầu thêm một ao cá, năm ngoái Trần Lão Thực đã bắt đầu kinh doanh nông trại, Cẩu Mao vừa hết học kỳ là bèn về nhà giúp đỡ, Thanh Linh Tử vẫn đang học vẽ tranh, nhỏ chuẩn bị thi vào Học viện Mỹ thuật, cô bé ngày ấy bây giờ đã lớn thành một nàng thơ xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều, thướt tha động lòng người.

“Chị Tống Hân đã đậu vào khoa Quản lý Đại học Tô Châu.” Thanh Linh Tử đến nhà ga đón Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất từ rất sớm, “Lại Tùng là đàn anh của chị ấy, khoa Thể dục.”

Giang Thâm gật đầu, “Tớ có nghe kể rồi.”

Cậu và Tống Hân vẫn luôn giữ liên lạc, cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè là Tống Hân lại quay về cung văn hóa dạy mấy đứa nhỏ nhảy múa, về phần Lại Tùng, anh đã cướp lại được đai vàng hạng nặng thanh thiếu niên lúc cuối cấp ba, trận thi đấu đó Tống Hân cũng đến, một nàng tiên xinh đẹp nhường ấy lại khóc lóc kêu gào dưới sàn đấu với một đám đàn ông con trai hôi hám, lớp trang điểm trôi đi, tóc xõa rối bời, khi Lại Tùng nhận được đai vàng bèn khoác nó lên bả vai của Tống Hân ngay tại chỗ.

Năm đó, báo chí giới thể thao cũng đã từng tung tin họ là người yêu, thêm mắm dặm muối xào nấu mối nghiệt duyên từ nhỏ đến lớn của cả hai, kết quả chưa được vài hôm thì đôi kim đồng ngọc nữ đã mỗi người một ngả, không hề liên lạc gì với nhau, ai mà ngờ được cuối cùng hai người lại học chung trường Đại học cơ chứ.

Thanh Linh Tử rất tò mò, “Hai người họ giờ đang hẹn hò hả?”

Giang Thâm lắc đầu, “Tớ không biết nữa, Tống Hân chưa từng nhắc đến Lại Tùng với tớ.” Cậu nhìn Bạch Cẩn Nhất, “Cậu biết gì không?”

Đây là lần đầu Bạch Cẩn Nhất xuống nông thôn, lực chú ý đều đã bị những bông lúa trổ đòng hấp dẫn, một hồi sau mới khôi phục tinh thần, hỏi lại, “Lại Bãi Rác sao?”

Giang Thâm: “Hai người không thường xuyên gọi điện cho nhau sao?”

“Ổng phiền lắm.” Bạch Cẩn Nhất chau mày, ghét bỏ nói, “Mười cuộc điện thoại thì có chín cuộc là bảo nhớ cái cô Nhật Cân, tôi block ổng rồi.”

Giang Thâm: “…”

Thanh Linh Tử: “…”

Dạo này Trần Mao Tú vẫn đang học lái xe để giúp đỡ cho việc kinh doanh của gia đình, cả người phơi nắng đen như mực, nhìn thế nào cũng chẳng nhận ra nổi, anh đưa tay ra xoa xoa đầu Giang Thâm, có chút buồn bực, “Em tập múa thôi mà cũng cao được thế này hả?”

Vừa dứt lời lại thấy Bạch Cẩn Nhất ở phía sau Giang Thâm.

Cẩu Mao ngẩng đầu lên: “…”

Bạch Cẩn Nhất cúi xuống nhìn anh, “Chào anh.”

“…” Cẩu Mao cười tới cứng cả mặt, “Đấm, đấm bốc cũng cao được vậy luôn sao…”

Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn đã sửa chữa gian phòng của Giang Thâm lần nữa, lát lại sàn nhà, vì có thêm Bạch Cẩn Nhất ngủ cùng nên giường cũng được đổi thành cái rộng hai mét.

Bạch Cẩn Nhất đã quen được người khác phục vụ từ nhỏ đến lớn, nhưng nay nhìn thấy sự nhiệt tình của thôn dân nơi đây thì cũng khá bất ngờ.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Thụ Bảo trở về, tất cả thành viên của ba nhà không kể nam hay nữ, già hay trẻ đều tất bật làm gà giết cá, chỉ có mỗi hắn ngồi chờ trong phòng khách như cậu ấm.

Có lẽ Giang Thâm sợ hắn chán nên bèn ôm gà Tony vào ngồi bên cạnh hắn.

“Dù sao cũng là cha của Bạch Nhị.” Giang Thâm nghiêm túc nói, “Chắc sẽ có chút quan hệ họ hàng, cậu thử chơi với nó xem.”

“…” Bạch Cẩn Nhất cúi đầu xuống, mắt chọi mắt với con gà trống đuôi hoa dưới chân.

Gà Tony đỏm dáng lượn một vòng, nghểnh cổ lên rồi bất thình lình mổ xuống giày hắn.

Bạch Cẩn Nhất cho nó mổ một lát, bỗng dưng lạnh lùng nói với con gà: “Đôi giày này gần bảy mươi triệu đấy.”

Gà Tony ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó anh dũng không sợ chết cúi đầu mổ tiếp.

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Bởi vì đông người nên tất cả dứt khoát dọn cơm ăn ngoài sân, hơn mười đôi đũa cùng ra trận gắp thức ăn vào bát Bạch Cẩn Nhất, cho dù Bạch Cẩn Nhất có háu đói đến mấy thì cũng sức không theo lòng, sau khi ăn cho no căng bụng lại bị Đàm Linh Linh khuyến khích uống thêm một chén súp vịt.

Ở quê, ăn xong cơm tối thường cũng không có hoạt động gì quá đặc sắc, Thanh Linh Tử vẫn chưa vẽ xong, Cẩu Mao thì bị gọi đến nông trại giúp đỡ, Thẩm Thụ Bảo đi ngủ, anh vừa phải đi một quãng đường dài về nhà thì bị lôi vào làm gà vịt cá, nãy suýt nữa gục luôn trên bàn cơm, vì thế bèn tạm biệt mọi người lên giường ngủ bù.

Giang Thâm thấy Bạch Cẩn Nhất ăn no quá nên đề nghị, “Bọn mình đi dạo đi?”

Xin Đàm Linh Linh ít tiền xong, hai người cùng bước trên con đường dọc theo cánh đồng, khác với thành phố, ánh trăng ánh sao ở nông thôn dường như còn sáng hơn cả đèn đường, Giang Thâm mua hai lon nước ngọt mát lạnh, đưa cho Bạch Cẩn Nhất vừa uống vừa đến cửa hàng cho thuê sách.

Tiệm sách của ông lão vẫn còn mở, thấy Giang Thâm, ông đẩy nhẹ gọng kính trượt xuống dưới sống mũi, nở một nụ cười toe toét, “Ơ, về rồi sao?”

“Cháu chào ông.” Giang Thâm lớn tiếng hô lên, Bạch Cẩn Nhất cũng gọi theo y hệt, hai người vẫn đứng ngoài cửa không vào trong.

Trên tay ông lão là cây gãi lưng Giang Thâm tặng mấy năm trước, dường như cũ lắm rồi, tay cầm cũng đã bị mài mòn, “Ông đang đọc gì vậy ạ?” Giang Thâm ngó đầu vào hỏi.

Không biết ông lão mua điện thoại thông minh bao giờ, trên màn hình hiển thị trang weibo, ông che lại không cho Giang Thâm xem, “Không có gì đâu… đi chơi đi, ở đây tò mò làm chi.”

Giang Thâm hoài nghi nhìn ông, thấy đối phương muốn giấu nên cũng đành thôi, “Bọn cháu đi chơi nhé, ông đóng cửa tiệm sớm một chút.”

“Biết rồi biết rồi.” Ông lão không kiên nhẫn phất phất tay đuổi người, chờ Giang Thâm đi xa rồi mới mở điện thoại ra, híp mắt cẩn thận gõ thêm thẻ siêu chủ đề # Căn cứ bảo vệ sinh thái thiên nga nhỏ #.

Nhà họ Giang thu hoạch xong rồi, rơm rạ được phơi đầy trên ruộng, vàng ươm cả một vùng, Giang Lạc Sơn đã chất đống hết rơm lên nhau, Giang Thâm bước xuống ruộng rồi quay đầu nhìn Bạch Cẩn Nhất, “Muốn xuống không?”

Bạch Cẩn Nhất cúi đầu nhìn giày mình.

Giang Thâm tinh nghịch nói, “Cởi ra đi, bảy mươi triệu cơ mà.”

Bạch Cẩn Nhất ngồi cởi giày trên bờ ruộng hỏi, “Sao cậu biết?”

Giang Thâm: “Lúc cậu nói thầm với Tony ấy, tớ nghe được mà.”

Bạch Cẩn Nhất xăn ống quần lên cao, xách giày trong tay: “Không phải tôi không bỏ được giày, mà tôi sợ đạp hư ruộng thôi.”

Giang Thâm cũng xăn quần lên, cậu đi ở phía trước, nắm tay Bạch Cẩn Nhất theo ở đằng sau.

Mặc dù rơm có hơi châm chích lòng bàn chân, nhưng lại vừa dày vừa ấm, Giang Thâm đạp phẳng một khoảng rơm nhỏ rồi mới kéo Bạch Cẩn Nhất ngồi xuống, hai người ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh trăng và ánh sao như nhảy nhót quanh người cả hai.

“Tớ tập Hồ Thiên Nga xong rồi.” Giang Thâm đột nhiên nói.

Bạch Cẩn Nhất quay đầu nhìn cậu.

Giang Thâm đứng lên, cởi áo ra buộc lại bên hông, vươn người một cái, mặt đối mặt với Bạch Cẩn Nhất: “Tớ muốn nhảy cho cậu xem.”

Bạch Cẩn Nhất ngồi thẳng lên, nhất thời đoán không ra Giang Thâm có ý gì, “Bây giờ sao?”

Giang Thâm mỉm cười không trả lời, chân trước và chân sau tạo thành chữ T, đôi mắt chăm chú nhìn biểu cảm của Bạch Cẩn Nhất, chậm rãi cong lưng xuống.

Bản “Hồ Thiên Nga” được biên đạo lại chỉ cần nhảy solo đoạn cao trào chính giữa, tuy rằng dưới chân là rơm rạ vàng ruộm, Giang Thâm cũng không đi giày múa, nhưng kỹ thuật nhảy của cậu vẫn linh hoạt uyển chuyển như trước.

Lúc Giang Thâm nhảy lên cao, đôi mắt khẽ chạm vào ánh nhìn của Bạch Cẩn Nhất, vòng eo của cậu mềm dẻo mạnh mẽ xoay tròn một vòng, hai tay giang ra như đôi cánh thiên nga, uốn cong trên đỉnh đầu.

“Thiên nga” thử thăm dò tới gần, “Hoàng tử” vươn tay muốn đụng vào bộ lông trắng tinh kia, nhưng lại bị thiên nga nhanh nhẹn tránh đi, sau nhiều lần thăm dò như thế, cuối cùng “Thiên nga” cũng buông rũ sự kiêu ngạo và đề phòng của mình, ưu nhã ngoan ngoãn quỳ mọp bên chân “Hoàng tử”.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Thâm mới chậm rãi nâng đầu lên.

Vành mắt cậu ửng đỏ, khuôn mặt toát đầy mồ hôi, ánh trăng như luồn lách trên sống lưng mê người của cậu.

“Bạch Cẩn Nhất.” Tiếng nói của Giang Thâm hơi khàn đi, cậu vẫn duy trì tư thế quỳ gối ấy, giọng nhẹ nhàng run rẩy, “Tớ vô cùng yêu vũ đạo, tựa như yêu tha thiết mảnh đất màu mỡ sung túc, mùa thu hoạch hân hoan, mưa phùn trên ngọn đồi, bạn bè và gia đình tớ vậy đấy.”

“Nhưng tớ càng yêu cậu hơn.” Cậu nghẹn ngào gằn từng chữ, “Linh hồn của tớ mãi mãi cũng không thể tự do, bởi vì nó, thuộc về cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.