Dài Lâu

Chương 47: Chương 47




Phòng tập đấm bốc của Mayweather nổi tiếng đã lâu đời ở Los Angeles, bản thân Floyd Mayweather lại còn là ông chủ và ngôi sao lớn ở khu vực này nữa. Y đã tung hoành ở giải quyền Anh chuyên nghiệp của Mỹ suốt hai mươi năm, sau khi giành được chiến tích 49 trận toàn thắng thì nghỉ thi đấu, được biết đến là một thế hệ huyền thoại không ai sánh kịp.

Bạch Cẩn Nhất đến đó được một tháng, Sambu rất ít khi xuất hiện, trái lại Floyd ngày nào cũng đến xem hắn tập luyện.

Trên sàn đấu, Floyd được mệnh danh là “nắm đấm hải tặc”, am hiểu bao vây chiến đấu, vóc dáng của y không phải kiểu cường tráng như mấy người da đen, chỉ thi đấu hạng nhẹ và hạng trung, bởi vì thân thể dẻo dai, bước đi linh hoạt nên năng lực tránh đòn vô cùng xuất sắc, hơn nữa kỹ thuật đấm bốc cũng toàn diện tỉ mỉ, thể lực lại dồi dào, bình thường lên sàn đấu y đều sử dụng hình thức phòng thủ phản kích ở cự ly xa, điểm này rất phù hợp với phong cách của Bạch Cẩn Nhất.

Thể trạng của người Châu Á không thích hợp để thi đấu hạng nặng, ngay cả hạng nhẹ và hạng trung cũng rất ít người tham gia, Floyd bắt đầu ra mắt với hạng lông*, sau đó mới đánh lên hạng nhẹ rồi hạng trung.

* Phổ cập kiến thức:

Võ sĩ hạng ruồi, 112 lb (50.7 kg);

Võ sĩ hạng gà, 118 lb (53.5 kg);

Võ sĩ hạng lông, 126 lb (57.1 kg);

Võ sĩ hạng nhẹ, 135 lb (61.2 kg);

Võ sĩ hạng bán trung, 147 lb (66.6 kg);

Võ sĩ hạng trung, 160 lb (69,7 kg);

Võ sĩ hạng dưới nặng, 175 lb (79.4 kg);

Võ sĩ hạng nặng, 195 lb (88.5 kg) và hơn nữa.

“Cậu không thích bị người khác đánh vào mặt sao?” Sau khi kết thúc trận đấu giả, Floyd đứng bên cạnh nói chuyện với Bạch Cẩn Nhất.

Bạch Cẩn Nhất trùm khăn mặt lên đầu, dùng răng kéo bao tay ra, trả lời bằng tiếng Anh, “Đúng vậy.”

Floyd nở nụ cười, “Tôi cũng không thích.”

Bạch Cẩn Nhất liếc đối phương, hắn không biết Mayweather có ý gì, tuy ngày nào nhà vô địch thế kỷ này cũng đến xem hắn tập luyện, nhưng chưa từng thật sự tự mình hướng dẫn cho hắn, chuyện đó đối với Bạch Cẩn Nhất thì cũng không có gì quá to tát hết, ngoài phần lớn thời gian tập luyện ra thì lúc rảnh hắn đều quan sát những võ sĩ có cùng phong cách với mình tập trận giả.

Hơn nữa, phòng tập đấm bốc cũng không phải nơi yên tĩnh gì cho cam.

Chế độ sinh tồn trong chuỗi thức ăn chính là, thắng làm vua thua làm giặc.

Gương mặt Châu Á của Bạch Cẩn Nhất mang lại cảm giác mới lạ quá mức, so với chủng người da đen và da trắng vạm vỡ vượt trội, thì Bạch Cẩn Nhất bị xem là “nhỏ yếu, không có sức, rất đáng thương”, người chê hầu hết đều là một đám con trai hiếu chiến thừa hormone xấp xỉ tuổi hắn, cả tháng nay gần như hôm nào Bạch Cẩn Nhất cũng bị trêu chọc như thế.

Cho tới khi qua ngày đầu tiên tháng thứ hai, hắn KO một võ sĩ đồng hạng với hắn ở phòng tập, thì cái sự kỳ thị và quấy rối đầy đáng ghét ấy mới tuyên bố chấm dứt.

Kỳ thật Bạch Cẩn Nhất để thắng được cũng phải chật vật thê thảm lắm, nếu hiệp 8 hắn không gắng sức KO đối phương thì điểm số cuối cùng trọng tài tính ra sẽ không thể thắng áp đảo được.

Xong xuôi hắn mới phát hiện có tụ máu bầm dưới xương sườn, điều may mắn duy nhất là không bị gãy xương, nhưng mắt lại sưng to vô cùng nghiêm trọng, vì không muốn Giang Thâm lo lắng nên tối đó hắn không gọi video.

Đối phương nào đâu phải đồ ngốc, nghĩ xíu thôi là biết có chuyện gì liền.

“Đau lắm không?” Giang Thâm hỏi hắn.

Bạch Cẩn Nhất cười khẽ: “Cậu chỉ toàn hỏi tôi vấn đề này thôi à?”

Giang Thâm thở dài, “Bởi vì trừ hỏi thăm thì tớ chẳng thể làm được gì cho cậu nữa.”

Bạch Cẩn Nhất im lặng, nơi hắn sống là khu dân cư phía Bắc đại lộ Hoàng Hôn ở Beverly Hills, giá đất chỗ đó không tốt bằng những căn biệt thự trên đỉnh đồi, nhưng lại được gọi là tấc đất tấc vàng, địa bàn của đám nhà giàu.

Đương nhiên, nếu là mẹ hắn, thì mấy căn biệt thự trên đỉnh đồi gì đó cũng đều mua được tất.

“Vì thắng trận này nên cũng không đau lắm đâu.” Bạch Cẩn Nhất nhận túi chườm đá bảo mẫu đưa tới, hắn xoa xoa trên mắt, “Bao giờ cậu múa ‘Sơ Vũ’?”

Giang Thâm sửa lại: “Không phải tớ, là sư huynh cơ.”

“Chẳng phải cậu cũng lên sân khấu sao.” Bạch Cẩn Nhất hỏi lại lần nữa, “Bao giờ?”

Giang Thâm: “Đầu tháng sau, có cần tớ giữ vé cho cậu không?”

Bạch Cẩn Nhất: “Tôi tự mình giành được.”

Giang Thâm không biết hắn lấy đâu ra tự tin đó, bất đắc dĩ nói: “Vé của sư huynh khó tranh lắm đấy, fanboy của ảnh siêu nhiều, siêu có tiền, bình quân một người sẽ thuê tận mười hoàng ngưu lận đó.”

Bạch Cẩn Nhất không phục lắm, “Tôi cũng thuê được hoàng ngưu, tôi sẽ thuê một trăm người.”

Giang Thâm: “…”

Mỗi lần Bạch Cẩn Nhất “nhà giàu khoe của” đúng là trẻ trâu khỏi phải bàn, hai người đã lâu lắm rồi không gặp nhau, gọi video cũng không thể vơi bớt được nỗi khổ tương tư, Bạch Cẩn Nhất nghe tiếng cằn nhăn liên miên ở đầu bên kia điện thoại của thiên nga nhỏ, nói cái này nhắc cái kia, trong lòng mềm mại đến nhũn cả tim, những vết tụ máu đau nhức khi ở trên sàn đấu cũng dần trở nên dễ chịu.

“Sau này cậu đừng có cứ hỏi tôi đau hay không nữa.” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói.

Giang Thâm dịu dàng hỏi lại, “Thế tớ nên hỏi cậu cái gì?”

Bạch Cẩn Nhất ngẫm nghĩ một lát, thấp giọng bảo: “Hỏi tôi có nhớ cậu không, hỏi tôi có thích cậu không.”

Nghe như mấy đứa nhóc đang đòi kẹo ấy nhỉ, rõ ràng là mình đang rất rất rất muốn ăn, nhưng mà vẫn chảnh chọe chờ người khác hỏi mình muốn ăn hay không, chắc như thế thì sẽ ngọt ngào hơn chăng.

Chỉ cần cậu hỏi, tôi sẽ nói cho cậu biết.

Tôi vô cùng nhớ cậu, vô cùng vô cùng thích cậu.

Bởi vì lệch múi giờ nên sáng sớm hôm nào Giang Thâm cũng đều phải gọi điện thoại hoặc video cho Bạch Cẩn Nhất, nhiều lần như thế khó tránh khỏi đàn anh đàn chị không nhịn được mà hóng dưa.

“Đối tượng tỏ tình bên Mỹ của em đấy hả?” Tuy tính tình Kinh Lạc Vân rất hay mắc cỡ, nhưng tinh thần hóng dưa đúng là bất diệt, “Chính thức hẹn hò rồi sao?”

Giang Thâm hơi xấu hổ, “Đúng, đúng vậy ạ.”

Kinh Lạc Vân: “Đất khách quê người vất vả lắm đấy, cô ấy là người ra sao?”

Giang Thâm dường như đang nghĩ nên khen Bạch Cẩn Nhất như nào, ngẫm cả buổi trời mới chân thành nói: “Là người siêu tốt, đánh nhau siêu giỏi, vừa đẹp trai lại vừa ngầu!”

Kinh Lạc Vân: “…” Mặt chị hơi nghệt ra, rất lo lắng, “Em hẹn hò với thiếu niên bất lương hả? Không bị bắt nạt đấy chứ?”

Lưu Tinh Chi nghe không nổi nữa, đành giải thích thay cho Giang Thâm, “Chính là cậu bạn trai phú nhị đại có khiếu thẩm mỹ kém cỏi chơi đấm bốc của nó ấy.”

Kinh Lạc Vân mở to hai mắt “oa” một tiếng: “Đấm bốc sao? Siêu thế á?”

Lưu Tinh Chi khinh thường nói: “Siêu chỗ nào?” Hắn liếc nhìn Giang Thâm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cũng chẳng biết vì sao cậu múa ba-lê mà lại đi thích một võ sĩ đấm bốc, thô tục!”

Bây giờ Giang Thâm đã biết đàn anh mình mồm miệng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như tàu hũ ấy, cậu chả thèm nổi giận với Lưu Tinh Chi làm gì, chỉ phản bác một câu: “Sư huynh mới thô tục, chỉ thích mỗi tiền của ngài Bồ thôi!”

Lưu Tinh Chi: “…”

Kết quả của trận cãi nhau náo loạn như cơm bữa này dĩ nhiên là Giang Thâm bị Lưu Tinh Chi ép xuống sàn nhà, Lưu Tinh Chi ngồi trên lưng cậu, bẻ ngược bắp chân cậu ra sau, dùng sức nói: “Còn dám mạnh mồm cãi bướng nữa không?!”

Cho dù xương cốt Giang Thâm dẻo dai chịu được sự dày vò, thì cũng cân không nổi sức nặng của Lưu Tinh Chi, thế là đành vỗ sàn xin tha.

Kinh Lạc Vân ở bên cạnh giúp người này cũng không được, giúp người kia càng không xong, lắp ba lắp bắp đẩy qua đẩy lại một cách yếu ớt, cuối cùng cho tới khi Ngải Lai và Thẩm Quân Nghi vào phòng học thì trận battle ấy mới kết thúc.

Thời gian nghịch ngợm vui đùa có hạn, Sơ Vũ “Cỏ lau” của Lưu Tinh Chi cũng đã đến ngày biểu diễn, trong phòng nghỉ ngơi của Giang Thâm chất đầy hoa tươi Bạch Cẩn Nhất mang tới, cậu làm nóng người lần cuối rồi để thợ trang điểm vẽ totem sói và nai lên vai mình.

“Chuẩn bị xong chưa?” Những bím tóc sam của Lưu Tinh Chi đã được buộc thành đuôi ngựa, bên trên cắm đầy lông chim năm màu rực rỡ, lúc đi qua đi lại, lục lạc vàng trên mắt cá chân hắn vang lên những âm thanh rất vui tai.

“Ra đi Giang Thâm.” Lưu Tinh Chi cúi đầu xuống, hắn nhìn đàn em của mình, đôi mắt sáng ngời tựa như đốm lửa đang bừng cháy, “Nhảy và thể hiện cho họ thấy linh hồn của cậu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.