Dài Lâu

Chương 52: Chương 52






Sáng sớm ở Los Angeles, ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà phòng vũ đạo, Giang Thâm vừa thay giày xong, đang vịn lan can tập luyện vài động tác cơ bản, may mà cậu có thói quen luôn mang theo trang phục vũ đạo của Lai Nghi bên người, bằng không qua Mỹ rồi sẽ khó tìm quần áo bó sát có số đo phù hợp với cậu lắm.

Có nhiều học sinh lục tục đi vào, bởi vì khác biệt ngôn ngữ nên Giang Thâm đến đây lâu vậy rồi cũng không quen được mấy người, cơ nhưng lúc nhảy múa thì không cần phân biệt biên giới quốc gia, không cần thấu hiểu lẫn nhau vẫn có thể phối hợp dẫn dắt từng bước nhảy được.

Ví dụ như vũ công Chile có mái tóc màu nâu đỏ, phong cách của cậu ta giống với Lưu Tinh Chi, đường cong cơ bắp góc cạnh, tứ chi vô cùng có lực, động tác lúc nâng bạn nhảy nữ Novie lên vừa đẹp đẽ lại vừa nhẹ nhàng, họ là cặp múa sẽ tham gia thi đấu ở Viên vào năm sau, về phần cốt truyện kịch múa và động tác vũ đạo thì Ngải Lai đã tìm chuyên gia giúp đỡ họ rồi.

“Thâm.” Lần nào Chile và Giang Thâm nói chuyện với nhau cũng đều là đoán mò mà ra hết, “Hôm nay, Novie xin nghỉ, cậu có thể, giúp tớ tập luyện không?” Cậu ta múa lại động tác của bạn nhảy nữ, sau đó dùng hai ngón trỏ tạo thành dấu nhân, rồi vươn tay về phía Giang Thâm làm tư thế mời nhảy.

Giang Thâm hiểu rất nhanh, “Muốn tớ làm bạn nhảy của cậu sao?”

Chile cười phá lên đầy khoa trương, tàn nhan trên mũi nhăn thành một nhúm, cậu ta đương nhiên rất vui, nói cảm ơn liên tục nhiều lần.

Ngải Lai đương nhiên cũng nghe thấy, anh chỉ tay về phía cậu ta, nét mặt lộ ra vẻ cảnh cáo: “Chỉ lần này thôi Chile, Giang Thâm cũng có bài tập cần làm.”

Chile giả vờ đáng thương làm mặt quỷ, sau đó kéo Giang Thâm đến một chỗ trống, hai người cùng nhau tập múa.

Bởi vì ngày nào cũng huấn luyện ở phòng tập nên Giang Thâm có thể nhớ được bảy tám phần động tác của Chile và Novie, thân hình của Novie không hề nhỏ nhắn xinh xắn nhẹ nhàng, nhưng độ dẻo dai thì chẳng tồi chút nào.

Đây là một vở ba-lê hiện đại tầm mười phút kể về một đôi tình nhân nhỏ cãi nhau, quá trình bắt đầu từ mâu thuẫn đến lúc làm hòa, ở trong video, vũ công nữ phải chống nạnh, giậm chân, hất váy bỏ đi, Giang Thâm cố gắng ghi nhớ, đến lúc chính thức tập luyện cũng không ngượng ngùng mà lại vô cùng tự nhiên hào phóng.

“Ôi trời thật tuyệt vời!” Chile nhịn không được cảm khái một tiếng, cậu ta dựng ngón cái lên, nhiệt tình khích lệ bạn nhảy của mình.

Giang Thâm hay mắc cỡ là thế nhưng khi phối hợp tập luyện thì rất nghiêm túc, trừ phần vũ đạo của Novie ra thì còn có vài động tác nâng người lên cao để Chile thể hiện, thậm chí còn có đoạn chạy lấy đà để Chile nhấc vũ công nữ lên không trung nữa, Giang Thâm không chắc lắm Chile có bế được mình lên hay không.

“Không thành vấn đề!” Chile vô cùng tự tin, gồng cơ bắp khoe khoang vẻ đẹp cân đối của mình, lớn tiếng bảo, “Tớ rất cường tráng!”

Giang Thâm thủ thế OK, cậu hít một hơi thật sâu, lùi lại vài bước, rồi chạy một mạch về phía vũ công nam, Chile vững vàng giữ chặt eo cậu rồi nâng cậu lên không trung, Giang Thâm giang hai tay ra kiểu Arabespue đón gió, sau đó xoay người nhảy xuống, mượn vai của Chile để duy trì sự cân bằng, sau đó ôm chầm lấy bạn nhảy của mình.

Kt quả hình ảnh cho arabesque balletArabespue

“Đôi tình nhân giận dỗi” cuối cùng cũng làm hòa, Giang Thâm và Chile kề sát bên nhau, dáng vẻ “đằm thắm ngọt ngào” khiến bao người xung quanh đang xem hai người tập luyện phát ra tiếng xì xào.

Chile buông Giang Thâm ra mà không hề thẹn thùng gì cả, bởi cậu ta là một trai thẳng chính hiệu, mặc kệ Giang Thâm nghe có hiểu hay không, cậu ta vẫn hào hứng tán dương: “Thâm! Nếu cậu là con gái, tớ nhất định sẽ yêu cậu!”

Giang Thâm không hiểu gì hết, nhưng cậu có thể nghe ra được từ love, sau khi đoán tới đoán lui ý của cậu ta là gì thì Giang Thâm sợ hết cả hồn, cậu vội vàng lắc đầu, liên tục phủ nhận nói: “Cậu không thể love tớ, tớ đã có người tớ love rồi, tớ siêu siêu love cậu ấy luôn.”

Chile đương nhiên nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, love đi love lại cũng chả quan tâm nữa, chỉ nhiệt tình ôm lấy Giang Thâm, Ngải Lai nghẹn cười, ra hiệu cho học trò của mình tới đây.

“Cậu ta khen em thôi.” Ngải Lai giải thích, sau đó đưa cho Giang Thâm một danh sách nhạc, “Em chọn một bài đi.”

Giang Thâm nhận lấy tờ giấy hỏi, “Gì đây ạ?”

Ngải Lai: “Danh sách nhạc dự thi ở Lausanne đấy, chỉ của mình em thôi, em chọn đi.”

Nhạc dự thi đều là trích đoạn của những vở ba-lê nức tiếng đi cùng thời đại, độ khó cũng xấp xỉ nhau, cơ nhưng nếu chúng đã nổi danh như vậy thì đương nhiên không hề dễ nhảy, cải biên như thế nào là việc của giáo viên và vũ công.

Giang Thâm chau mày, xem đi xem lại mấy lần cũng không biết nên chọn bài nào.

“Em mang về từ từ mà xem.” Giọng điệu của Ngải Lai rất ung dung, “Tối nay tôi sẽ gửi email cho em video cuộc thi mấy năm gần đây ở Lausanne, em có thể tham khảo thử xem, biên đạo lại bài múa không phải chuyện một sớm một chiều là xong được, đừng tạo áp lực cho mình quá nhé.”

Nếu ở phòng vũ đạo là một khung trời tao nhã hòa bình, thì dĩ nhiên bên phòng tập đấm bốc sẽ là một khung cảnh ngang tàn bạo ngược.

Bạch Cẩn Nhất mặc hoodie cộc tay màu đen đang đứng đấm bao cát trước mặt, Sambu trông thấy hắn ở đây thì vô cùng kinh ngạc.

“Thầy cứ tưởng em sẽ nghỉ ngơi chứ.” Khi trò chuyện với Bạch Cẩn Nhất, việc chuyển đổi song ngữ rất suôn sẻ với anh ta, tuy bây giờ Bạch Cẩn Nhất đã có thể nghe hiểu tiếng Anh rồi nhưng vẫn chẳng thích nổi nó, “Thiên nga nhỏ của em đâu?”

Bạch Cẩn Nhất quét mắt liếc anh ta một cái qua mũ áo, rồi lại dùng sức đấm bao cát bình bịch liên tục.

“…” Sambu trầm ngâm nhìn dây xích đang lắc lư qua lại trước mặt mình.

Bạch Cẩn Nhất cởi mũ áo xuống, ngồi bệt bên cạnh, dùng răng gặm bao tay ra, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Tôi không nghỉ nữa, sắp tới có bốn trận đấu nghiệp dư, tôi sẽ đánh tất.”

Sambu tẻ nhạt đáp: “Ờ.”

Anh cảm thấy bốn đối thủ tiếp theo của Bạch Cẩn Nhất có thể đi thắp hương dần được rồi, xem có phải mình đắc tội với vị thần tiên Trung Quốc nào hay không.

“Sang năm em sẽ chính thức được tiến vào liên minh chuyên nghiệp.” Sambu nói, “Năm nay không cần đánh thêm trận nào nữa đâu.”

Bạch Cẩn Nhất: “Tiến vào liên minh chuyên nghiệp là một khởi đầu mới, tôi nhất định phải giành được đai vàng mới không uổng công tập luyện bấy lâu nay.” Hắn ném bao tay vào ba lô, uống một hớp nước, “Đối với tôi bây giờ, trận nào cũng đều giúp tôi tích lũy kinh nghiệm trước cuộc thi chuyên nghiệp hết, tôi cần trở nên mạnh hơn nữa.”

Sambu cười ha hả, “Come on, mười tám tuổi đã tiến vào giới đấm bốc chuyên nghiệp của Mỹ nào được mấy người đâu? Em vẫn là người Trung Quốc đấy, sao mà tham vọng thế, đến cùng em đang nghĩ cái gì vậy?”

Bạch Cẩn Nhất kéo ba lô của mình lại, hắn không có ý thay quần áo, cổ áo bị mồ hôi nhuộm ướt đã trở nên sẫm màu, đeo ba lô lên vai, hai tay cắm trong túi quần, hắn nhìn Sambu từ trên cao xuống, “Tôi muốn trở thành người Trung Quốc đầu tiên đạt giải quán quân hạng trung thế giới, tôi muốn đứng ở vị trí cao nhất, làm một anh hùng không ai sánh kịp.”

“…” Sambu nuốt nước bọt cái ực.

Bạch Cẩn Nhất hất cằm, thản nhiên nói: “Đi thôi, tiễn tôi về nhà nào.”

Tuy trước đó đã biết Bạch Cẩn Nhất có nhà ở đây rồi nhưng trong lòng Sambu vẫn không nhịn được mà hơi ghen tị, dẫu gì thì những đứa trẻ chơi quyền Anh ở Mỹ đều rất nghèo nên bọn họ mới cần trở nên nổi bật, muốn nâng cao địa vị xã hội của mình, con đường quyền Anh này mặc dù đau khổ, nhưng có thể dựa vào tuổi trẻ và máu thịt để phấn đấu đi lên.

Người mà trong nước hay ngoài nước đều thuộc tầng lớp giàu có như Bạch Cẩn Nhất mà lại chọn đứng trên sàn đấu quyền Anh thì thực sự rất kỳ lạ.

Sambu đưa đối phương về đến cửa nhà, hẹn thời gian huấn luyện lần sau xong xuôi mới nhịn không được hỏi thêm, “Thiên nga nhỏ ở cùng một chỗ với em thật sao?”

Bạch Cẩn Nhất khó hiểu: “Thấy muốn tôi gọi cậu ấy ra không?”

Sambu khoát tay: “Không, ý thầy là, các em đang ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đúng không nào? Xa cách lâu rồi mới gặp lại trên đất khách quê người, chẳng lẽ không vuốt ve an ủi gì ở phía dưới cho nhau sao?”

Từ trước đến nay người Mỹ luôn rất cởi mở với tình dục, trong mắt bọn họ, thiếu niên mười tám tuổi đều đang ở độ tinh lực tràn đầy, ngày nào cũng được ở bên cạnh người yêu như thế thì lẽ ra nên dự phòng mấy cái bao cao su mới đúng chứ.

Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, ngữ điệu dần lạnh lẽo: “Tối nào cậu ấy cũng ngủ trên ghế salon phòng khách nhà tôi.”

Sambu: “??” Anh ta kinh ngạc mở to mắt, một lúc lâu sau mới khó tin cả gan hỏi lại, “Bạch Cẩn Nhất, đừng nói em không được nhé?!”

Bạch Cẩn Nhất: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.