Dài Lâu

Chương 7: Chương 7




Nước tẩy trang mát lạnh, miếng bông trên tay Bạch Cẩn Nhất lại hết sức ấm áp dễ chịu, thật ra động tác của hắn cũng không thành thạo lắm, nhưng ít nhiều gì vẫn nhìn ra hắn không tự lau mặt mình thành mặt mèo như Giang Thâm.

Lúc bị lau đến chỗ ấn đường, Giang Thâm hình như cảm thấy hơi nhột nên bật cười “hì hì” hai tiếng.

Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu, “Cười gì vậy?”

Giang Thâm không sợ như ban nãy nữa, cậu hơi né ra, “Nhột…”

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, “Sao cậu lại yếu đuối như vậy.”

Giang Thâm không thích bị nói là yếu đuối, vì vậy bèn đứng thẳng không nhúc nhích. Cậu chờ Bạch Cẩn Nhất dùng bông lau mặt cho mình xong thì hứng nước rửa lại mấy lần, thấy sạch rồi mới ngẩng đầu lên, ghé sát lại gần Bạch Cẩn Nhất, “Sạch chưa vậy?”

Bạch Cẩn Nhất vừa đeo bao tay vào quay lại đã thấy cậu đứng sát mình, bèn đưa nắm đấm lên nhẹ đẩy khuôn mặt Giang Thâm ra. Giang Thâm không tránh kịp nên bị bao tay áp vào miệng, “… Chi vậy ba?”

Bạch Cẩn Nhất cảm thấy cậu khá là dễ chọc, cũng không bỏ nắm đấm xuống mà tiếp tục hỏi, “Cậu không đi múa à?”

Giang Thâm ậm ờ nói, “Rửa mặt xong tớ đi.”

Bạch Cẩn Nhất: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Giang Thâm: “Tháng sáu năm nay tính cả tuổi mụ là chín tuổi.”

Bạch Cẩn Nhất: “Ồ.”

Giang Thâm nhìn hắn, “Cậu nhỏ tuổi hơn tớ hả?”

“Ai bảo?” Bạch Cẩn Nhất buông nắm đấm xuống, “Tôi cũng chín tuổi mụ rồi.”

Giang Thâm bật cười, tuy Bạch Cẩn Nhất rất dữ, nhưng đối với người ta không xấu, hắn ở ngoài hành lang chờ Giang Thâm chỉnh sửa lại ổn thỏa rồi mới đi, hai người cùng nhau sánh vai về phòng học. Dường như Bạch Cẩn Nhất rất tò mò với giày múa của cậu, luôn cúi đầu nhìn, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Mũi giày cậu có cái cục kia không bị cấn chân à?”

Giang Thâm giơ chân lên, “Trước tớ không quen lắm, đi lâu thì cũng chẳng sao nữa.”

Bạch Cẩn Nhất liếc giày của cậu, không đáp lời.

Giang Thâm vẫn muốn tán gẫu với hắn thêm vài câu, dẫu gì ở lớp múa cũng chỉ có mỗi cậu là con trai, cậu lại chẳng thế tham gia được vào những cuộc trò chuyện của bọn con gái, cho dù thích múa đi chăng nữa, thì ở cái tuổi ham chơi này mà không có bạn bè cũng đúng là cô đơn lạnh lẽo.

Bạch Cẩn Nhất khá kiệm lời, cả đường đi chỉ nghe mỗi tiếng Giang Thâm nói, lúc đến gần quyền Anh quán thì có một người đi ra, trông thấy Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm đứng cạnh nhau thì ngẩn cả người.

“Yo, đi đâu về vậy?” Đối phương trông khá lớn tuổi, cao hơn Giang Thâm cỡ một cái đầu, “Cậu bạn này là ai?”

Câu này là đang hỏi Bạch Cẩn Nhất.

“Thiên nga nhỏ phòng bên.” Bạch Cẩn Nhất trả lời rồi nhìn Giang Thâm, “Cậu mau đi học múa đi.”

Giang Thâm “ừm” một tiếng, cậu nhìn về phía nam sinh cao hơn cậu một cái đầu kia, đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cậu cười như không cười.

Tống Hân ở trước cửa lớp múa hô lên: “Giang Thâm! Về mau!”

Giang Thâm nhanh nhẹn chạy tới, “Đến đây.” Cậu vừa chạy vừa không kìm được mà quay đầu, Bạch Cẩn Nhất dường như biết cậu sẽ ngoái lại, đôi mày khẽ nhíu chặt.

Tống Hân kéo Giang Thâm vào phòng học, khẩu khí chẳng vui vẻ gì cho cam: “Không phải đã dặn em đừng có đi tìm mấy người ấy chơi rồi sao?”

Giang Thâm trả lại nước và bông tẩy trang cho cô Lâm: “Nãy tình cờ gặp thôi, cái anh cao cao ấy là ai vậy ạ?”

Tống Hân nhỏ giọng nói nhỏ bên tai cậu, “Đó là quán quân trận đấu quyền Anh thiếu niên cấp thành phố năm nay, tên Lại Tùng.” Nghĩ ngợi một lát, Tống Hân lại nói tiếp, “Ảnh lớn hơn bọn mình, cấp hai hay cấp ba rồi ấy, chớ có chọc ảnh nha.”

Giang Thâm đáp lại “dạ”, sau đó bị bọn con gái vây lại thành vòng tròn. Cô Lâm nói rõ những gì phải học hôm nay, rồi cho học sinh tản ra làm nóng người, cô gọi Giang Thâm đến dịu dàng bảo, “Hôm nay phải bắt đầu đè mũi chân, tí nếu có khó chịu thì nói với cô.”

Giang Thâm cái hiểu cái không, “Đè mũi chân là gì ạ?”

Cô Lâm giải thích, “Múa ba-lê sẽ phải kiễng mũi chân lên, nhưng nào đâu thoáng cái là đứng lên được.” Cô bảo Giang Thâm vịn vào cán, nâng một chân lên, “Duỗi thẳng bắp chân… tốt, mu bàn chân cũng phải thẳng.” Lòng bàn tay cô bao lấy mu bàn chân của Giang Thâm, từ từ ấn tất cả các ngón chân xuống, “Giữ chặt, giữ chặt nào, ok.”

Giang Thâm nín thở, gắng sức giữ chặt mũi chân, không biết chắc còn kiên trì được bao lâu nữa thì cô Lâm buông cậu ra.

“Em thật là giỏi chịu đựng.” Cô Lâm nhìn cậu cười, “Khó chịu thì có thể nói ra mà.”

Giang Thâm đỏ mặt, “Không khó chịu.”

Cô Lâm lắc đầu, bảo Giang Thâm ngồi xuống duỗi thẳng hai chân ra, “Cởi giày ra đi.”

“Giang Thâm ngoan ngoãn cởi giày ra, lúc cô Lâm thấy chân cậu thì chỉ “ơ” một tiếng, “Ngón cái của em bị sao vậy?”

Giang Thâm đáp: “Hôm nay ở nhà bị vấp, không đau lắm đâu ạ.”

Cô Lâm thở dài, khó có khi nghiêm khắc, “Sau này đầu ngón chân chính là tính mạng của em, tuyệt đối phải bảo vệ nó cho tốt nhé.”

Giang Thâm vội vàng gật đầu, cậu chiếu theo yêu cầu của cô Lâm cố gắng uốn cong các ngón chân vào lòng bàn tay.

“Sau này ngày nào cũng phải tập như thế.” Cô Lâm nâng gót chân cậu lên, từ tốn dặn, “Về nhà phải ăn nhiều thịt gà thịt bò luộc, hạn chế ăn đồ nhiều dầu mỡ, nhiều muối, ăn thêm trứng gà, ăn đồ ngọt ít thôi, còn phải uống thêm sữa tươi, nhớ rõ chưa?”

Giang Thâm mãi mới phản ứng lại, “Dạ?”

Cô Lâm bật cười, “Được rồi, cô sẽ nói với mẹ em sau.”

Buổi chiều, Đàm Linh Linh phải đến đưa đồ ăn nên cố ý qua phòng vũ đạo xem con trai tập múa. Cô Lâm mang theo laptop, mở một đoạn múa ngắn “Nhị tuyền ánh nguyệt”, dạy mấy đứa trẻ động tác cơ bản.

Giang Thâm học rất nghiêm túc, hai cánh tay của cậu mềm mại có lực, khi uốn người tạo thành một độ cong rất đẹp, tập mới mấy hôm mà đã ra dáng lắm rồi. Đàm Linh Linh ở ngoài cửa sổ nhìn ngắm một hồi, nhịn không được mà bật cười, bà đi lại gần cửa lớp, nhỏ tiếng gọi cô Lâm, đối phương vừa thấy bà bèn vội đi ra.

“Này là đồ ăn mà tôi vừa thu hoạch được ở nhà hôm nay.” Đàm Linh Linh nhiệt tình đẩy mấy túi đồ ăn qua, “Cô Lâm mang về ăn thử.”

Cô Lâm thật sự rất ái ngại, “Chị Linh Linh, lần nào chị tới cũng đưa cho em một đống đồ như thế, em nào không biết xấu hổ chứ.”

“Giang Thâm nghe lời như thế, em trông nom nó thôi cũng thấy vui lây rồi.” Vì để cho Đàm Linh Linh yên tâm, cô Lâm vẫn nhận đồ ăn đem cất, lúc quay lại thì dặn đối phương phải cho Giang Thâm ăn những cái gì, Đàm Linh Linh ra vẻ kinh ngạc, “Phải ăn nhiều như thế sao?”

Cô Lâm dở khóc dở cười, “Không phải một lần ăn nhiều vậy đâu, chỉ là sau này ăn uống nên lấy những món đó làm bữa chính.”

Đàm Linh Linh chau mày như có điều suy nghĩ, cô Lâm khuyên nhủ, “Nhảy múa cần rất nhiều sức, ăn những thứ này mới có thể giúp bé trai có sức khỏe và cơ bắp, Giang Thâm nhất định phải kiên trì.”

Đến giữa trưa chương trình học mới kết thúc, Giang Thâm chủ động ở lại quét dọn phòng vũ đạo, mỗi ngày cậu đều thừa dịp này để ôn lại một số kiến thức cơ bản, vừa ngâm nga nhịp điệu vừa nhảy theo, cuối cùng lúc đi xách nước thì ghé ngang quyền Anh quán nhìn Bạch Cẩn Nhất.

Lại Tùng cũng ở đây, hai người đứng trên sàn đấu với nhau, Lại Tùng cầm tấm ngăn, Bạch Cẩn Nhất vung quyền với tốc độ cực nhanh, âm thanh lúc đánh vào tấm ngăn nghe mà giật cả mình, mấy cái khác thì Giang Thâm xem chả hiểu gì, cậu vừa nghêng mình nhìn vào bên trong chốc lát, Lại Tùng đã phát hiện ra cậu.

“Thiên nga nhỏ?” Lại Tùng lúc cười sẽ để lộ hai chiếc răng khểnh, “Sao em lại tới đây?”

Bạch Cẩn Nhất quay đầu, khuôn mặt hắn mồ hôi nhễ nhại, hắn bèn dùng ống tay áo lau đi.

Giang Thâm trả lời, “Em đang quét dọn vệ sinh á, chuẩn bị đi nè.”

Lại Tùng bước tới bên sàn đấu, ngả người lên dây thừng, vẫy vẫy tay bảo cậu tới đó.

Giang Thâm buông thùng xuống, chậm rãi chạy đến.

Bạch Cẩn Nhất cầm bình nước hỏi: “Mỗi cậu thôi à?”

Giang Thâm tò mò nhìn bình nước trên tay hắn, “Đúng vậy.”

Lại Tùng cười, “Em nhìn gì đấy?”

Giang Thâm ngượng ngùng thu lại ánh mắt, Lại Tùng hiểu ra, trêu chọc nói, “Chưa từng thấy bình nước sao? Nhà Bạch Cẩn Nhất có tiền lắm, mỗi cái đồ đựng nước thôi cũng là hàng hiệu sang chảnh rồi.”

Bạch Cẩn Nhất đạp anh một cái, “Sao anh lắm mồm vậy?”

Lại Tùng không thèm tránh, cười mắng, “Anh là đàn anh của chú đấy, tôn trọng chút đê.”

Giang Thâm nhìn hai người ầm ĩ qua lại, cậu không tài nào chen lọt cuộc trò chuyện, cứ đứng đấy một cách nhạt nhẽo, Lại Tùng bỗng nhắc đến cậu, “Nhìn hoàn cảnh nhà em, có lẽ cũng bình thường nhỉ?”

Giang Thâm có hơi nóng mặt, thật ra cách nói chuyện của cậu vẫn hướm giọng địa phương, quần áo cũng không đẹp lắm, trong nhà thế nào cậu vẫn luôn hiểu rất rõ, chỉ là cậu chưa bao giờ tị nạnh cả, trong lòng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bị Lại Tùng nói trắng ra như thế thì lại là một chuyện khác.

“Em và Bạch Cẩn Nhất đều rất kỳ quái.” Lại Tùng không có ác ý gì hết, anh chỉ chỉ hắn, “Tục ngữ từng nói, con nhà giàu không đánh võ, con nhà nghèo không nhảy múa, hai đứa thì trái ngược luôn.”

Bạch Cẩn Nhất hỏi ngược lại, “Cậu ấy thích múa thì tại sao lại không được múa chứ?”

Lại Tùng đáp, “Con trai múa Hồ Thiên Nga? Em từng thấy rồi sao?”

“Có, có.” Giang Thâm đột nhiên lắp bắp, “Em, em đã tìm hiểu rồi.”

Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng liếc nhìn nhau, ánh mắt cùng đọng lại trên khuôn mặt Giang Thâm.

Giang Thâm đỏ mặt, vô cùng nghiêm túc bảo, “Sau này em, em học xong, sẽ múa cho anh và cậu ấy xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.