Vào nửa đêm, Chương Quyết lên cơn sốt cao.
Trần Bạc Kiều không biết y phát sốt khi nào vì anh không ở cùng phòng với Chương Quyết.
Vài giờ trước, khi xe dừng lại dưới nhà an toàn, Chương Quyết có mở mắt ra nhưng vẫn chưa hết say.
Trần Bạc Kiều huơ tay trước mắt Chương Quyết mà Chương Quyết cũng không có phản ứng nào, ánh mắt chẳng hề có tiêu cự, anh bèn hỏi Chương Quyết: “Còn tự lên lầu được không?”
Nghe xong, Chương Quyết nghĩ một hồi, gật gật đầu, rất vâng lời mà xuống xe, chậm rãi theo Trần Bạc Kiều lên lầu, lại đi vào phòng ngủ nằm lên giường, im lặng mà tiếp tục ngủ. Dáng ngủ của Chương Quyết rất ngoan, cuộn tròn ở một bên, cánh tay trái bị thương khoác lên chăn, gấp lại, lộ ra nửa miệng vết thương đang dán băng.
Đèn trần phòng ngủ có tông màu lạnh, nhưng bởi vì say nên lúc này trên làn da trắng của Chương Quyết lại hơi ửng hồng, cho dù không di chuyển cũng không còn trông như một pho tượng thạch cao nữa.
Cơ thể của Chương Quyết rất hoàn hảo, mắt thường cũng có thể thấy chỉ có vết thương duy nhất là y cầm bút đâm vào khi nãy. Không giống như Trần Bạc Kiều, tòng quân nhiều năm nên mình đầy là sẹo.
Trần Bạc Kiều khoanh tay, đứng ở cuối giường nhìn Chương Quyết. Trong đầu anh nghĩ, Chương Quyết khi nhập ngũ hẳn là cũng không chịu qua tổn thương nào, bởi vì nếu có thì Chương Quyết đã không vì bị đâm một nhát mà cau mày la đau như thế.
Vả lại, anh cũng nghĩ, Chương Quyết khi còn nhỏ hẳn cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn và trầm lặng như vậy, luôn được gia đình bảo bọc, trong khi điều sai trái nhất y làm ra trong đời này lại chính là vượt đại dương xa xôi để đến Liên minh châu Á tìm người tử tù mà y thích.
Núi tuyết, Ngải Gia Hi, Harrison, và một loại bệnh nào đó cần mang thuốc tiêm theo.
Trần Bạc Kiều muốn biết rõ hơn, nhưng cũng không cần phải là từ chính miệng Chương Quyết nói. Anh không ngu ngốc, anh có mắt nhìn và cũng có đầu óc để suy nghĩ.
Chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường “tích” một tiếng nhắc nhở. Trần Bạc Kiều không đứng nữa. Anh lục lọi trong phòng ngủ một hồi, tìm thấy một chiếc chăn mỏng trong tủ rồi trải nó lên ghế sofa trong phòng khách, nhường phòng ngủ lại cho Chương Quyết đã bất tỉnh nhân sự.
Sau đó anh vào phòng tắm, thay đồ, gọi điện cho Bùi Thuật, thông báo với Bùi Thuật rằng anh và Chương Quyết sẽ khởi hành tám ngày sau.
Từ sáng sớm Bùi Thuật đã rời Bangkok, vội vã trở lại phía bắc Liên minh châu Á để bí mật gặp một nhân vật quan trọng. Hắn kể sơ qua nội dung trong buổi gặp mặt và kế hoạch mới cho Trần Bạc Kiều.
Hai người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định phương án khi tàu đi được hơn nửa lộ trình sẽ tiết lộ vị trí của Trần Bạc Kiều cho Tổng thống, cùng nhau ngụy tạo một cuộc đuổi bắt công khai, rồi nhân cơ hội này mà buộc tội Tổng thống, nên là Trần Bạc Kiều sẽ không đến Bắc Mỹ cùng Chương Quyết.
Sau khi cúp máy chuẩn bị nghỉ ngơi, Trần Bạc Kiều lại nghe thấy tiếng nói mớ của Chương Quyết trong phòng ngủ.
Mới đầu Trần Bạc Kiều chỉ nghĩ Chương Quyết đang nói mớ, nhưng sau vài phút, Chương Quyết vẫn không ngừng rên rỉ, nghe có vẻ rất khó chịu. Trần Bạc Kiều bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở đèn.
Chương Quyết đang nằm ở giữa giường.
Ngay khi sáng đèn, Chương Quyết thoáng động đậy rồi giơ tay phải lên, dùng mu bàn tay che mắt lại. Trần Bạc Kiều lại gần, thấy Chương Quyết hơi hé mở đôi môi khô khốc, thốt ra những câu khó nghe và rời rạc với chất giọng khàn hơn bình thường rất nhiều.
“Thuốc.” Chương Quyết đột nhiên thốt ra một từ mà Trần Bạc Kiều rất quen thuộc, rồi bỏ tay che mắt xuống.
Đôi mắt Chương Quyết khép hờ, trên má ửng đỏ bất thường, không ngừng nói: “Lạnh.” Y sờ soạng tấm chăn, quấn chặt nó lên người, liên tục lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
Thấy dáng vẻ này của Chương Quyết, Trần Bạc Kiều cảm thấy có gì đó không ổn, vì vậy anh cúi xuống sờ lên trán Chương Quyết, cảm nhận được nhiệt độ nóng ran cả tay.
“Chương Quyết?” Trần Bạc Kiều gọi y, “Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Chương Quyết chuyên chú nhìn anh, dường như đang cố gắng phân biệt người trước mắt là ai. Nhưng đến khi Trần Bạc Kiều cho rằng y sẽ nói gì đó thì y lại nhắm mắt, kéo chăn qua đầu, bọc cả người trong chăn.
Trần Bạc Kiều ngây người, nhìn cái chăn đang phồng lên kia, anh thật sự bó tay. Lát sau, anh quanh quẩn trong phòng tìm thấy túi thuốc khẩn cấp, từ trong túi lấy ra nhiệt kế và thuốc hạ sốt.
Trần Bạc Kiều cầm nhiệt kế, lôi Chương Quyết ra khỏi chăn để đo nhiệt độ, ngay giây sau màn hình hiển thị tới 39 độ C.
Chương Quyết lần nữa bị lôi ra ngoài ánh sáng, sắc mặt không vui chút nào, cả người bị cơn sốt hành đến mức chỉ biết ngây ngốc mà nhìn về phía trước.
Trần Bạc Kiều đỡ Chương Quyết dậy, để y ngồi dựa lưng lên gối. Hai người cách nhau rất gần, Trần Bạc Kiều cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đến khi ra ngoài rót nước anh mới sực nghĩ ra, đó là người bình thường khi sốt cao mùi pheromone sẽ trở nên rất nồng, mà không hiểu vì sao Chương Quyết hầu như không có mùi nào cả.
Chẳng qua mỗi người mỗi khác, Trần Bạc Kiều rót nước xong cũng không nghĩ nữa.
Thuốc hạ sốt là một viên nang cần phải nuốt. Trần Bạc Kiều giữ vai Chương Quyết để y ngồi dậy một chút, sau đó đặt cốc lên miệng y, hướng dẫn: “Uống nước trước.”
Chương Quyết mở miệng, Trần Bạc Kiều khẽ nghiêng tay, đổ nước vào miệng Chương Quyết. Chương Quyết mở to mắt nhưng người thì không phối hợp, làm nước chảy dọc theo khóe miệng, rơi hết xuống quần áo và chăn của y.
Trước đây trên chiến trường, binh sĩ dù bị thương nhẹ nhất cũng liên quan đến súng đạn, Trần Bạc Kiều hầu như không có kinh nghiệm đối phó với loại bệnh nhỏ này. Anh bất đắc dĩ đặt cốc lên tủ đầu giường, dùng khăn giấy lau vết nước đọng, quyết định đổi cách khác, cho Chương Quyết ngậm thuốc trước.
Chương Quyết bị ướt nên tỉnh táo hơn một chút. Y ngồi thẳng dậy, nhìn xuống viên thuốc trong tay Trần Bạc Kiều, dường như suy nghĩ gì đó rồi nói với anh: “Trần Bạc Kiều, không phải cái này, anh lấy nhầm rồi.”
Y rốt cuộc cũng không còn rụt rè và thận trọng như trước, thậm chí còn có thể gọi thẳng tên Trần Bạc Kiều, chỉ là khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng lắm với việc anh lấy nhầm thuốc mà có động lực hơn.
Trần Bạc Kiều lập tức nói: “Đổi mới rồi, hiệu quả như nhau.”
Và dĩ nhiên, Chương Quyết khi bị sốt vẫn dễ lừa hơn Chương Quyết khi bình thường. Vốn còn có định kiến với viên thuốc nhưng vẫn hỏi: “Thật sao?” nhìn anh hai giây, lại cầm viên thuốc lên nói: “Vậy được.” rồi bỏ nó vào miệng.
Ấy thế mà đến khi ngậm miệng rồi Chương Quyết lại không chịu mở ra nữa. Trần Bạc Kiều nói thế nào cũng không chịu nghe chứ đừng nói là uống nước.
Cứ giằng co như vậy một hồi, khuôn mặt của Chương Quyết bỗng dưng xụ xuống.
“Hơi đắng.” Chương Quyết nói rồi lè lưỡi ra, khẽ liếm môi trên.
Trên đầu lưỡi có một ít bột trắng, có thể do nước bọt hòa tan viên thuốc hạ sốt nên mới bị đắng như vậy. Trần Bạc Kiều thấy thế, càng đưa sát ly nước vào miệng y, lần này Chương Quyết nhận, uống mấy ngụm lớn, uống xong để ly sang một bên, sau đó nằm xuống nhắm mắt lại.
Cho dù uống thế nào thì cũng xem như đã uống.
Trần Bạc Kiều ở lại trông Chương Quyết thêm một lúc, đến khi nhiệt độ giảm xuống, không còn nói mớ nữa thì anh mới ra ngoài ngủ.
Khi Trần Bạc Kiều mở mắt, ngồi dậy vào sáng hôm sau, nhìn về phía phòng ngủ thì đã thấy Chương Quyết đang đứng ở lối ra vào. Y đã đổi sang một bộ đồ tối màu rộng rãi khác, làn da lần nữa trở về màu sắc tái nhợt mà xanh xao, biểu hiện cũng bình thường như cũ. Y nhìn Trần Bạc Kiều nhỏ giọng nói: “Anh dậy rồi à…”
Giọng của y vẫn hơi khàn, như thể chưa tỉnh ngủ.
Không đợi Trần Bạc Kiều lên tiếng, y lại nói: “Tối qua tôi có bị sốt không?”
Trần Bạc Kiều nói có. Chương Quyết dừng một chút, hỏi: “Bao nhiêu độ?”
“Ba mươi chín độ,” Trần Bạc Kiều nói, “Tôi đã cho cậu uống thuốc hạ sốt.”
“Cảm ơn.” Chương Quyết nói.
Ánh mắt của Chương Quyết luôn đặt ở nơi khác, không nhìn Trần Bạc Kiều, cũng không hỏi Trần Bạc Kiều vết thương trên tay mình đến từ đâu. Y đi tới bàn trà, rót hai ly nước rồi đưa cho Trần Bạc Kiều một ly.
Trần Bạc Kiều nhận lấy, trong chớp mắt ngón tay họ chạm nhau, anh vẫn cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Chương Quyết không bình thường, vì vậy anh cầm nhiệt kế bên cạnh lên, muốn đo lại cho Chương Quyết.
Chương Quyết thấy thế lập tức lùi lại một bước, nhìn vào nhiệt kế với cặp mắt dè chừng.
“Bây giờ tôi ổn rồi, anh cất nó đi.” Chương Quyết nói với anh, như thể nhiệt kế là một con quái vật vậy.
Trần Bạc Kiều cũng không cưỡng ép, bỏ nhiệt kế xuống.
Chương Quyết không ngồi xuống, cầm ly nước đứng bên cạnh sô pha, thủy chung cách Trần Bạc Kiều một khoảng, trông có vẻ rất gò bó và không được thoải mái cho lắm.
“Sao cậu không ngồi xuống?” Trần Bạc Kiều hỏi y.
Chương Quyết lắc đầu, như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, y nói: “Hôm nay tôi có việc, phải ra ngoài.”
Trần Bạc Kiều quan sát dáng vẻ của Chương Quyết rồi hỏi: “Không dẫn theo tôi được à?”
“Là việc tư, khả năng sáng mai mới có thể trở lại,” Giọng nói của Chương Quyết càng ngày càng thấp, như đang kìm nén điều gì đó rất không thoải mái, y nói với Trần Bạc Kiều, “Trong tủ lạnh có một ít thực phẩm đông lạnh. Anh đã biết làm thế nào chưa?”
Trần Bạc Kiều nhìn y, từ tốn nói: “Không rõ lắm.”
“Trên bao bì có ghi,” Chương Quyết nói rồi khom người cầm di động của Trần Bạc Kiều lên nhập một dãy số, “Nếu vẫn không được thì gọi cho tôi. Điện thoại của tôi luôn mở máy.”
Lưu số xong, Chương Quyết vừa định trả lại cho Trần Bạc Kiều thì không hiểu vì sao lại trượt tay, làm chiếc di động rơi thẳng xuống mặt thảm.
Chương Quyết vậy mà cũng không nhặt, lại đứng thẳng lên nói với Trần Bạc Kiều: “Súng và xe đều ở đây, còn có tiền.”
Dứt lời liền quay người ra cửa.
Chương Quyết vừa đi, Trần Bạc Kiều liền bước đến cửa sổ để xem, chẳng mấy chốc đã thấy Chương Quyết đi vào con hẻm bên kia đường.
Anh đầu tiên nhặt di động lên, ngồi suy tư vài giây lại về phòng thay quần áo, đeo khẩu trang và kính râm, lấy súng phòng thân rồi đuổi theo.
Thân thể của Chương Quyết đúng là có vấn đề nên y đi rất chậm. Trần Bạc Kiều đuổi theo không bao lâu đã bắt kịp Chương Quyết. Chương Quyết cũng không đi xa, băng qua một con phố, y lại rẽ vào một con hẻm khá kỳ dị.
Trần Bạc Kiều thầm ghi nhớ cánh cửa y đi vào, mười phút sau anh mới tiến vào hẻm.
Dọc hai bên con hẻm đều là nhà trọ, biển hiệu chỉ sơn một màu hồng phấn, viết cả tiếng Thái lẫn tiếng Anh, trên cửa kiếng còn dán mấy hình đồ họa rất khiếm nhã, niêm yết giá phòng theo giờ và qua đêm, cùng các loại món ăn thức uống, mà sau cửa kiếng còn có một tấm rèm dày, khiến cho người ngoài không thể nhìn rõ khung cảnh bên trong.
Trần Bạc Kiều đi được vài bước, sau lưng lại nghe tiếng bước chân, anh ngoảnh lại thì thấy là một đôi tình nhân gần như dính rịt lấy nhau. Anh né sang một bên cho đôi tình nhân kia đi qua, dắt nhau vào một nhà trọ.
Trần Bạc Kiều đến trước cánh cửa mà Chương Quyết đã đi qua, đẩy cửa kính, mở rèm rồi bước vào. Bên trong sảnh không rộng lắm bày một cái máy bán hàng tự động, mà trên màn hình lúc này đang hiển thị những bức ảnh nội thất của các căn phòng trong nhà trọ.
Hóa ra đây là một nhà trọ tình nhân tự phục vụ mà không cần tiếp tân.
Trần Bạc Kiều tới gần chiếc máy, tùy ý thao tác vài lần, phát hiện nhà trọ chỉ có ba gian phòng bị khóa, mà một trong số đó lại có thời gian đếm ngược dài nhất.
Anh cũng chọn một căn phòng, mua bốn giờ. Sau khi thanh toán, một chiếc chìa khóa rơi xuống khe bên dưới máy bán hàng tự động. Lấy chìa khóa xong Trần Bạc Kiều lại nghiên cứu một lúc. Chìa khóa rất mỏng, dấu răng đơn, là loại khóa dễ mở nhất.
Đến lối vào hành lang nơi đặt căn phòng đếm ngược dài nhất, Trần Bạc Kiều gọi cho Chương Quyết.
Cách âm của nhà trọ này tệ đến nỗi anh còn nghe được cả tiếng chuông reo. Một lúc sau, Chương Quyết nhấc máy.
“Có chuyện gì sao?” Chương Quyết thấp giọng hỏi.
Giọng của Chương Quyết rất suy yếu, xung quanh lại yên tĩnh, nên Trần Bạc Kiều cũng không biết còn ai khác trong phòng Chương Quyết hay không.
“Cậu có bận gì không?” Trần Bạc Kiều cầm di động bằng một tay, tay bên kia uốn thẳng vòng kẽm móc chìa khóa, “Tôi không biết làm.”
“Anh muốn làm gì?” Chương Quyết hỏi.
“Hâm nóng bánh mì,” Trần Bạc Kiều thuận miệng nói xong, mài thanh kẽm lên góc tường, tách nó thành hai đoạn, “Hơi đói.”
Chương Quyết nặng nề hít thở, lát sau y nói với Trần Bạc Kiều: “Anh dùng lò nướng, chỉnh nhiệt độ trước.”
“Bao nhiêu độ?” Trần Bạc Kiều hỏi.
“… Chỉnh, chỉnh đến 180 độ,” Chương Quyết nói rất chậm, “Sau đó để vào lò nướng, đặt mười phút.”
“Tôi biết rồi,” Trần Bạc Kiều nói, “Cảm ơn.”
“Còn gì nữa không?” Chương Quyết hỏi lại.
“Không, cậu còn bận à?” Trần Bạc Kiều cúi đầu, rút tay lại hỏi Chương Quyết, “Là công việc sao?”
Chương Quyết dừng một lúc, rất nhẹ mà “Ừ” một tiếng. Trần Bạc Kiều lại nói “Không làm phiền cậu nữa” rồi cúp máy.
Trần Bạc Kiều đứng ở ngã rẽ giây lát mới chậm rãi bước đến cửa phòng, dễ dàng dùng thanh kẽm mở cửa, mà sau cánh cửa này lại là một lối vào rất hẹp, cùng một mùi hương ngọt ngào đến không thể nào lờ đi lập tức tràn ra.
Mùi pheromone của Omega động dục.
Trần Bạc Kiều từng trải qua huấn luyện đặc biệt để kháng lại pheromone của Omega, chỉ là lần này mùi vị hơi đặc biệt, lẫn trong mùi khói thuốc là mùi quả mơ đắng mà anh đã từng ngửi thấy trên cơ thể một Alpha.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước vào phòng.
Trên giường không có ai khác ngoài Chương Quyết.
Trong không gian yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng rung động nhẹ. Chương Quyết đang nửa nằm trên giường, đắp một tấm chăn trông rất mềm giữa hai chân, mặt y ửng hồng, hai chân cong lên, đầu gối và mắt cá chân đều là màu hồng thấu.
Chương Quyết chống tay phải, cổ tay áp bên má, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đáp lên màn hình di động bên cạnh gối đầu.
Nhìn thấy Trần Bạc Kiều bước vào, Chương Quyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ lơ đễnh nhìn về phía anh, lại hít một ngụm, khói thuốc tràn ra từ giữa đôi môi đỏ mọng của y, rồi chẳng mấy chốc đã tan biến.