Đại Lộ Hoàng Hôn

Chương 13: Chương 13




Trần Bạc Kiều rút khỏi người Chương Quyết, gỡ bao ra.

Chương Quyết trông rất mệt mỏi, chân không tự khép lại được, có hơi mở ra. Trần Bạc Kiều liền rút khăn giấy, muốn thay Chương Quyết xử lý.

Nhưng chưa lau được bao nhiêu, Chương Quyết đã duỗi tay đè lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng đẩy ra.

“Đừng lau.” Chương Quyết khàn giọng nói.

Lòng bàn tay Chương Quyết vẫn còn hơi ấm, ngón tay tuy dài nhưng lại không có lực, thử nhiều lần mới bắt được tay anh, kéo qua, cố gắng khép chân lại, chùm chăn lên bao phủ toàn thân.

Trần Bạc Kiều cũng không ép y, ném khăn giấy kia đi rồi trở về, nhẹ nhàng lay Chương Quyết trong chăn, hỏi: “Cậu có thể tự đi vào phòng tắm được không?”

Chương Quyết từ trong chăn a ô gì đó mà anh nghe không rõ, lát sau lại im bặt.

Trần Bạc Kiều lại lay chăn lần nữa, nhưng không kéo xuống, mà Chương Quyết cũng không có phản ứng gì. Trần Bạc Kiều liền đi vào phòng tắm, tắm rửa trước, sau đó mặc quần áo đi ra, lần nữa ngồi bên giường, kéo chăn xuống để lộ mặt Chương Quyết.

Chương Quyết đã ngủ thiếp đi, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.

Trần Bạc Kiều nhớ lại bản thân khi nãy không hề để Chương Quyết lao lực làm gì, vậy mà không hiểu vì sao Chương Quyết vẫn ngủ nhanh đến thế.

Anh vốn dĩ cho rằng Chương Quyết sẽ còn khóc thêm một lát.

Trần Bạc Kiều lại nhấc chăn lên một ít để lộ thân trên của Chương Quyết, nắm cổ tay y kiểm tra miệng vết thương tối qua.

Băng cá nhân đã bị cọ đến bong ra, treo trên làn da của Chương Quyết. Trần Bạc Kiều trực tiếp xé nó xuống. Vết thương vẫn có chút nhiễm trùng, xung quanh hơi sưng tấy. Trần Bạc Kiều chạm vào nó một chút, Chương Quyết trong mơ có lẽ cũng thấy ngứa nên muốn rụt tay lại, gãi lên vết thương, lại bị Trần Bạc Kiều nhanh chóng ngăn cản.

Chương Quyết thử giằng ra mấy lần muốn xoa dịu chỗ ngứa nhưng đều không thành công, rất không vui mà hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.

Trần Bạc Kiều cảm thấy phản ứng này của Chương Quyết rất thú vị, dùng ngón cái xoa nếp nhăn giữa hàng lông mày của Chương Quyết, nhẹ giọng nói với y: “Ngủ rồi còn nóng nảy như vậy.”

Đột nhiên, Trần Bạc Kiều phát hiện có gì đó sáng lên dưới gối đầu, anh nâng cái gối lên thì thấy là điện thoại của Chương Quyết.

Người gọi cho Chương Quyết là Ngải Gia Hi, Trần Bạc Kiều không tiếp. Qua vài giây, Ngải Gia Hi liền cúp máy, trên màn hình hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ.

Hẳn đều là cuộc gọi từ sau khi Trần Bạc Kiều vào phòng lần thứ hai, di động bị đè dưới gối, hay vừa rồi khi làm tình cùng Chương Quyết, Ngải Gia Hi cũng gọi nhưng không ai rảnh đi chú ý.

Trần Bạc Kiều để di động lên tủ đầu giường, phần lưng di động va vào ván gỗ phát ra tiếng vang rất nhẹ. Khi quay lại nhìn Chương Quyết, y đã mở mắt ra.

Chương Quyết ngơ ngác nhìn anh, dường như ngay cả mình đang ở đâu cũng không rõ.

Chương Quyết đối diện với anh vài giây, chầm chậm chớp mắt một cái, nhắm lại hai giây mở ra, rồi lại nhắm mắt mở ra lần nữa, giống như đang cố gắng xác định xem Trần Bạc Kiều có thực sự tồn tại hay không.

“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều gọi y.

Chương Quyết mở miệng, rất ngây ngốc mà “hở” một tiếng.

“Mắt cậu làm sao vậy?” Trần Bạc Kiều thừa biết còn cố hỏi.

Mắt Chương Quyết lập tức ngừng chớp, dường như đã hơi tỉnh ra. Một lúc sau, y mới trả lời Trần Bạc Kiều rằng: “Không có.” rồi ngồi dậy. Mái tóc dài của y đã rối bù, một nửa buông xuống bả vai.

Tấm chăn màu trắng chất chồng giữa chân và bụng Chương Quyết. Y nhấc bàn tay đang để trên ga trải giường lên túm tóc lại rồi hỏi Trần Bạc Kiều: “Tôi đã ngủ lâu chưa?”

“Không lâu lắm,” Trần Bạc Kiều nói với y, “Mới nửa tiếng thôi.”

Nhìn kỹ vào Chương Quyết, Trần Bạc Kiều thấy môi dưới của y có một vết xước nhỏ, thế là lại gọi tên Chương Quyết, nhích gần y hơn chút nữa rồi nói, “Sao môi của cậu lại bị thương?”

“Hở…?” Chương Quyết có lẽ vẫn chưa tỉnh hẳn, hơi ngây ra một lúc, tự nhủ: “Có phải tôi đã tự cắn nó không?”

Trần Bạc Kiều chẳng những không cố giữ khoảng cách với Chương Quyết như anh đã hình dung tối qua, mà còn nói: “Là tôi cắn đấy.”

Bởi vì dáng vẻ bất ngờ hay ngây ngẩn của Chương Quyết luôn có thể khiến anh thỏa mãn, nên anh cũng không cảm thấy hối hận.

Và anh cũng nghĩ trước khi mình trở lại Liên minh châu Á, có lẽ cũng nên tham khảo các tiêu chuẩn của Chương Quyết để đối tốt với y hơn một chút.

Vì nếu đối xử với Chương Quyết tốt hơn, khi Chương Quyết lại rơi vào kỳ phát tình, Trần Bạc Kiều lần nữa lên giường với y, có lẽ y sẽ không phải lén trốn trong chăn, khóc đến đáng thương như thế.

Nửa phút sau, Chương Quyết mới hàm hồ nói: “Không phải anh.”

Y dùng ngón tay chạm vào môi mình, di chuyển từ trái sang phải từng chút một, cuối cùng chạm vào vết xước nhỏ ở bên phải môi dưới, liền nhíu mày.

“Nghiêm trọng không?” Y hỏi Trần Bạc Kiều rồi nhếch môi liếm một chút, khả năng muốn cảm nhận kích thước miệng vết thương, nhưng mãi vẫn không liếm chuẩn.

Trần Bạc Kiều thấy Chương Quyết đi không đúng hướng, bèn mở miệng nói cho y biết: “Sang phải chút nữa.”

Theo chỉ dẫn của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết rốt cuộc chạm đúng vào miệng vết thương.

Mà miệng vết thương này cũng không lớn, giống như vết nứt hơn là vết cắn.

Nhưng dù là loại vết thương nào đi nữa cũng không liên quan gì đến Trần Bạc Kiều. Trần Bạc Kiều thừa biết anh không có kịch liệt như vậy.

Ngồi được một lúc, Chương Quyết cảm thấy mình đã tỉnh rồi, vì vậy muốn đi tắm.

Trần Bạc Kiều hỏi y: “Cậu có thể đi một mình được không?”

Chương Quyết gật đầu, dịch người từ từ xuống giường, y đưa lưng về phía Trần Bạc Kiều, bước chân hơi bất ổn nhưng lại đi khá nhanh, khiến Trần Bạc Kiều không yên tâm lắm.

Không lâu sau, từ phòng tắm quả nhiên phát ra một tiếng vang.

Trần Bạc Kiều bước nhanh đi tới, mở cửa phòng tắm ra thì thấy Chương Quyết đang quỳ gối trên mặt đất, tay bám vào bồn rửa muốn đứng dậy. Trần Bạc Kiều tiến về phía trước hai bước, khom người ôm Chương Quyết lên. Thân thể trần trụi của Chương Quyết dán lên người anh, đầu cúi thấp, trông rất uể oải.

Điều kiện trong phòng trọ tình nhân rất đơn sơ, không có bồn tắm lớn, mà dù có cũng không dám dùng. Chương Quyết đứng vững, nói “Cảm ơn” với anh rồi vịn vào lan can phòng tắm đứng, bước vào.

Trần Bạc Kiều giúp y mở vòi sen, Chương Quyết lại lần nữa “Cảm ơn”, nói mình có thể tự tắm rửa, lúc này Trần Bạc Kiều mới đi ra.

Chương Quyết tắm rất chậm. Trần Bạc Kiều mở tivi, chuyển qua rất nhiều chương trình cấp ba mới dò được một kênh tin tức.

Kênh tin tức vừa lúc phát sóng một chương trình phân tích các tình hình chính trị hiện nay. Người dẫn chương trình đang thảo luận với các chuyên gia về mối quan hệ giữa Liên minh châu Á và Thái Lan. Trần Bạc Kiều xem được một lúc thì Bùi Thuật gọi tới.

Bùi Thuật nói rằng mình sẽ đến Thái Lan vào ngày mai, bọn họ đã giả mạo bằng chứng cho thấy Trần Bạc Kiều đang ẩn náu tại nước láng giềng, khiến cho Tổng thống phải chuyến hướng mục tiêu tìm kiếm. Mà Bùi Thuật vừa vặn có một số dự án đầu tư ở Thái Lan, mới tạm thời không bị Tổng thống để mắt. Sau đó, khi Bùi Thuật nói thêm một vài diễn biến mới với Trần Bạc Kiều, anh trầm ngâm một lát, lại nói với Bùi Thuật: “Ngày mai mày đến, mang giúp tao một loại thuốc.”

Bùi Thuật đầu bên kia dừng một chút, không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Thuốc gì? Mày bị bệnh à?”

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Chương Quyết bên eo quấn khăn tắm, chậm rì rì ra ngoài.

Tóc y vẫn chưa được lau kỹ, nước dọc theo ngực chảy xuống, cả thần sắc cũng mỏi mệt. Y bước đến giường, ngồi xuống, do dự mà nhìn vào gối đầu, giống như rất muốn nằm trở về và tiếp tục ngủ.

Trần Bạc Kiều kêu Bùi Thuật chờ một chút, đi vào phòng tắm cầm ra một chiếc khăn tay lớn, đem nó phủ lên đầu Chương Quyết, thấp giọng nói với y: “Lau khô rồi hẵng ngủ.”

Chương Quyết thoạt nhìn không vui lắm, lại không dám làm trái ý Trần Bạc Kiều, chỉ lộ ra nửa cái cằm, vô cùng qua loa mà lau tóc.

“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều để di động sang một bên, hỏi: “Ngày mai Bùi Thuật sẽ đến Bangkok, thuốc của cậu mà bị tôi làm đổ tên gì? Để tôi nói nó mang đến.”

Chương Quyết kéo khăn ra một chút để khăn không còn che mặt, lại nhìn Trần Bạc Kiều, nhỏ giọng nói: “Thuốc đó rất khó tìm, tôi không biết Liên minh châu Á có hay không.”

Sau đó y nói ra tên một loại thuốc, Trần Bạc Kiều trả lời Bùi Thuật xong rồi cúp máy.

Lát sau nhớ đến chuyện Chương Quyết quỳ xuống sàn phòng tắm khi nãy, Trần Bạc Kiều muốn nhìn xem Chương Quyết có bị dập đầu gối hay không, liền đến trước mặt y, nửa quỳ xuống, nhấc lên chiếc khăn tắm đang quấn trên người Chương Quyết.

Đầu gối của Chương Quyết chỉ hơi bị bầm tím, nhưng bên cạnh đó cũng có một vết bầm không đáng kể trên bắp chân y. Trần Bạc Kiều lúc đầu không nghĩ ra nguyên do, nhìn một hồi mới vỡ lẽ, có thể vừa rồi anh không khống chế lực tốt nên mới thành ra như vậy.

“Đừng nhìn.” Chương Quyết duỗi tay ra đè lên đầu gối anh. Chiếc khăn tay trên đầu y rơi xuống, mái tóc ướt sũng dán hai bên má.

Phản ứng này khiến anh nhớ đến dáng vẻ khi khóc vừa rồi của Chương Quyết.

Trần Bạc Kiều thả chiếc khăn xuống, che đi vết bầm trên chân y, lại nghĩ gì đó mà thoáng mỉm cười bảo: “Nói ra sợ cậu không tin chứ tôi chưa từng lên giường với ai cả.”

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Chương Quyết, Trần Bạc Kiều lại nói: “Trong quân đội đều là Alpha, không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mẹ kế của tôi cũng giới thiệu cho tôi vài người, nhưng đều không tiến tới một mối quan hệ. Với đối tượng người lớn mai mối mà nói, nếu đã không có ý định kết hôn thì tốt nhất là không nên lên giường. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là tôi không có hứng thú với mặt này.”

“Vậy sao.” Chương Quyết nói.

“Ừ,” Trần Bạc Kiều lại phủ khăn lên đầu Chương Quyết, giúp y lau tóc, “Vì thế cậu cũng đừng khóc. Thuốc tôi nhờ Bùi Thuật đi tìm rồi, mã gen cũng sẽ giúp cậu giải.”

Nghiêm túc mà nói, Trần Bạc Kiều đúng thật là có ý định giúp Chương Quyết giải mã gen sau khi kết thúc mọi chuyện, nên anh nghĩ mình nói không sai.

“Ồ.” Chương Quyết thoáng nở nụ cười, nhưng rất nhanh đã thu lại.

Trần Bạc Kiều vậy mà vẫn nhận ra nụ cười ngắn ngủi này của y, kỳ thật dáng vẻ khi cười rộ lên của Chương Quyết cũng không quá khó coi, mà chỉ là dù miệng thì cười đấy nhưng trông Chương Quyết lại không có vẻ gì là vui.

“Trần Bạc Kiều,” Chương Quyết cúi đầu lau tóc một lát, đột nhiên ngước mặt lên, nhìn anh hỏi, “Vì sao anh…”

Trần Bạc Kiều biết y muốn hỏi điều gì, liền thay y bổ sung: “Không tiến tới một mối quan hệ?”

Tay Chương Quyết thoáng dừng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

Trần Bạc Kiều không muốn lừa gạt Chương Quyết, cũng không muốn cho Chương Quyết quá nhiều hy vọng, dù sao hy vọng quá lớn, một khi vượt quá giới hạn, thất bại sẽ càng khổ đau. Trần Bạc Kiều xác nhận với Chương Quyết: “Cậu muốn nghe lời thật lòng?”

Chương Quyết lại gật đầu.

Trần Bạc Kiều liền nói với Chương Quyết: “Bởi vì tôi muốn tìm người mà tôi thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.