Buổi kiểm tra sức khỏe của Chương Quyết đã được lên kế hoạch vào sáng ngày thứ tư sau khi y trở về.
Vì tình trạng thể chất đặc thù của Chương Quyết, cha y đã liên lạc với một bệnh viện tư để kiểm tra.
Khi tài xế đưa Chương Quyết tới bệnh viện, có một vị bác sĩ đã đứng đợi ở lối vào của trung tâm kiểm tra. Vị bác sĩ này họ Hà, là một Beta trung niên tao nhã đến từ ê kíp sẽ thực hiện ca phẫu thuật cho Chương Quyết sắp tới, và cũng có cổ phần trong bệnh viện tư này.
Để bảo đảm sự riêng tư cho Chương Quyết, cũng như giảm bớt nghi ngại về việc phẫu thuật, ông sẽ đồng hành cùng Chương Quyết trong suốt quá trình.
Sau khi hoàn tất việc lấy mẫu xét nghiệm và kiểm tra định kỳ, Chương Quyết cùng bác sĩ Hà đi đến phòng siêu âm.
Bên phía bác sĩ phòng siêu âm cũng chào hỏi họ, nhường chỗ lại cho bác sĩ Hà rồi ra khỏi phòng. Bác sĩ Hà yêu cầu Chương Quyết nằm lên giường, vén áo lên, kéo quần xuống một chút để lộ bụng.
Chương Quyết làm theo, cụp mắt nhìn bác sĩ Hà xoa một ít gel lạnh trong suốt lên bụng dưới của mình.
Bác sĩ Hà lại xoa gel lên đầu dò, sau đó ấn nhẹ xuống, di chuyển một cách chậm rãi, kiểm tra tình trạng tử cung của Chương Quyết.
“Do ảnh hưởng của pheromone, việc phát triển tử cung không được tốt cho lắm,” Bác sĩ Hà nhìn vào màn hình mà nói với Chương Quyết, “Vẫn nhỏ hơn một chút so với Omega bình thường.”
Chương Quyết không cảm thấy bất ngờ hay buồn bã vì lần kiểm tra trước đó bác sĩ cũng đã nói tương tự như vậy. Y chỉ hỏi bác sĩ Hà: “Sau khi cắt bỏ tuyến thể Alpha, nó sẽ phát triển tốt chứ?”
Tay đang cầm đầu dò siêu âm của Bác sĩ Hà đột nhiên khựng lại, ông quay sang nhìn Chương Quyết, hỏi: “Cậu muốn cắt bỏ tuyến thể Alpha sao?”
Chương Quyết không hiểu ý của bác sĩ Hà cho lắm.
Y luôn cảm thấy mình vốn dĩ là một Omega, vậy thì việc loại bỏ tuyến thể Alpha được cấy ghép sau này là điều hiển nhiên mới phải.
“Không thể sao?” Y hoài nghi hỏi.
“Cũng không phải là không thể,” Bác sĩ Hà nhìn vào màn hình hiển thị, nói, “Thật ra, việc loại bỏ tuyến thể Alpha vẫn dễ dàng hơn.”
“Nhưng ý của cha cậu hình như là bỏ tuyến thể Omega,” Bác sĩ Hà nói thêm, “Ngài ấy cũng có quan điểm riêng của mình, bởi dù sao đi nữa thì cậu cũng đã sống với thân phận Alpha rất lâu rồi, nay đột nhiên trở thành Omega, có thể gây ảnh hưởng không nhỏ cho các mối quan hệ xã hội của cậu sau này. Trước đây chúng tôi cũng từng đưa ra một số gợi ý cho hai trường hợp tương tự, và họ đều chọn giữ lại danh tính mà họ đã quen.”
Chương Quyết chưa bao giờ cân nhắc nhiều như vậy, y xưa nay chưa từng có mối quan hệ xã hội nào.
Thế nhưng, việc y trở thành Omega vẫn có thể ảnh hưởng đến cha y hơn là bản thân y.
“Nhưng cũng không cần vội,” Bác sĩ Hà cười nói, “Chỉ cần hai cha con cậu thương lượng lại với nhau rồi quyết định sau cũng được.”
Chương Quyết gật đầu. Bác sĩ Hà lại tiếp tục kiểm tra phía dưới. Khi đầu dò rà đến một vị trí, ông bỗng nhiên dừng lại.
Bác sĩ Hà ấn tay lên đầu dò, dùng lực mạnh hơn, khuôn mặt hơi nhích về phía màn hình một chút, vì cứ cảm thấy có gì đó là lạ nên ông càng muốn nhìn rõ hơn.
Đầu dò siêu âm ép bụng Chương Quyết tạo ra vết hõm sâu. Bác sĩ Hà cau mày, chăm chú nhìn vào màn hình, hồi lâu sau mới thả tay ra.
“Thời gian gần đây cậu có quan hệ với ai không?” Ông đột nhiên hỏi Chương Quyết.
Chương Quyết nhìn bác sĩ Hà vài giây, mới khẽ gật đầu.
“Về sau…” Bác sĩ Hà khó xử nhìn Chương Quyết, vừa cố gắng tìm từ nói, “Khi quan hệ, đừng cố xâm nhập vào tử cung.”
Chương Quyết thoáng chốc ngẩn ra. Bác sĩ Hà cũng không dừng lại mà nói tiếp: “Cửa tử cung vẫn còn hơi sưng, lát nữa ra ngoài tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc, ba ngày sau lại đến kiểm tra, phải đợi đến khi tiêu viêm rồi mới có thể tiến hành phẫu thuật.”
Ông rút lại đầu dò rồi in một tờ báo cáo siêu âm, sau đó lại đứng dậy lấy khăn giấy để lên bụng dưới của Chương Quyết, ôn hòa nói: “Lau đi.”
Chương Quyết không nói gì, cúi xuống chậm rãi lau đi, chỉnh lại quần áo xong xuống giường. Lúc hai người ra đến cửa, Chương Quyết lại gọi ông: “Bác sĩ Hà.”
“Cha tôi…” Chương Quyết nhìn bác sĩ Hà mà không thể nói tiếp.
Nhưng may là Bác sĩ Hà cũng nhanh chóng hiểu ra, nói với vẻ đồng cảm: “Những việc nhỏ nhặt này không cần thiết phải cho Chương tiên sinh biết.”
Sau khi kiểm tra xong, Chương Quyết và bác sĩ Hà đi đến khu vực nghỉ ngơi một lúc.
Bác sĩ Hà lại nói một số điều cần biết trước khi phẫu thuật, Chương Quyết nhớ hết rồi thì liên lạc với người lái xe đang đợi bên ngoài, trở về nhà.
Ba ngày sau có kết quả kiểm tra, bác sĩ Hà đã gửi bản sao cho hai cha con Chương Quyết, có điều trong kiểm tra siêu âm đã xóa đi một phần và chỉ ghi kết luận.
Báo cáo cho thấy tình trạng sức khỏe của Chương Quyết đáp ứng đủ các yêu cầu cho việc phẫu thuật, điều kiện thể chất còn tốt hơn các trường hợp trước đó, cho nên xác suất loại bỏ hoàn toàn tuyến thể là tương đối cao, từ đó mà thời gian đề nghị giải phẫu cũng được đính kèm.
Ngay sau hôm nhận được báo cáo, Chương Quyết cùng Ngải Gia Hi đến một hòn đảo để đặt khách sạn tổ chức sinh nhật. Chương Quyết vốn còn định ghé vào một nhà hàng kiểu Trung trong khách sạn để dùng bữa tối, ai ngờ bốn rưỡi chiều đã nhận được cuộc gọi từ mẹ y, yêu cầu y mau trở về.
Hòn đảo cách nhà Chương Quyết hơi xa nên khi Chương Quyết về đến nhà cũng đã sáu giờ rưỡi, vào cửa mới biết cha mẹ không ở phòng khách, lại thấy người hầu chỉ về phía phòng ăn, Chương Quyết liền đi thẳng vào trong.
Mùa đông ở quốc gia mới trời rất mau tối, vì vậy ngoài cửa sổ hầu như không còn nguồn sáng nào, chỉ có đèn trong phòng ăn là sáng trưng.
Các món ăn trên bàn được sắp xếp ngay ngắn. Cha mẹ của Chương Quyết đang ngồi bên bàn ăn, không biết đã đợi bao lâu.
Chương Quyết chào họ, thấy cha mình gật đầu rồi y mới kéo ghế ra ngồi xuống.
“Ăn cơm trước đi.” Chương Phú bình thản nói.
Mọi người liền dùng bữa ăn trước mặt mình.
Chương Quyết trầm mặc gắp thịt cá.
Y còn nhớ chuyến viếng thăm Bắc Mỹ với Tổng thống quốc gia mới của ông trong tuần này cần đến bốn ngày ba đêm, vậy mà chỉ mới hai ngày trôi qua không biết vì sao ông lại trở về.
Việc ông về nhà ăn tối là điều cực kỳ hiếm, vậy nên mẹ y thường sẽ rất vui, chỉ là lần này Chương Quyết lại cảm thấy sắc mặt hai người họ đều không tốt cho lắm.
Ăn nửa chừng, Chương Phú bất ngờ bỏ dao nĩa xuống.
Chương Quyết ngước lên thì thấy cha đang nhìn mình, trong khi mẹ y ở phía đối diện cũng rất căng thẳng, tuy chưa đặt dụng cụ xuống nhưng không có vẻ gì là muốn ăn nữa.
“Bác sĩ Hà nói, con muốn cắt bỏ tuyến thể Alpha?” Cha Chương Quyết trầm giọng hỏi y.
Chương Quyết gật đầu đáp: “Vâng.”
Y cũng dự định thương lượng chuyện này với cha mình, chỉ là dạo này ông quá bận nên đến giờ y vẫn chưa tìm được cơ hội phù hợp.
“Tại sao?” Cha Chương Quyết gặng hỏi. Dù ông có vẻ bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ nói ra lại ẩn chứa sức nặng, như báo hiệu cho cơn giông sắp đến.
Lúc này, mẹ của Chương Quyết nhẹ nhàng xen vào: “Chúng ta có thể ăn xong rồi hãy nói có được không?”
“Anh ăn xong rồi,” Chương Phú nhìn vợ mình, dịu dàng nói, “No luôn rồi.” Ông lại quay sang nhìn Chương Quyết, chờ Chương Quyết giải thích.
Chương Quyết chưa bao giờ lảng tránh ánh mắt của cha mình, y lặng lẽ nhìn ông, thấp giọng nói: “Tuyến thể bẩm sinh của con là Omega.”
“Nhưng năm 17 tuổi con đã chọn làm Alpha!”
Cha Chương Quyết như đang đàm phán với y, ông nhìn thẳng vào y mà nói: “Con đã bao giờ cân nhắc tới việc đột nhiên thay đổi giới tính lần thứ hai, sẽ có ý nghĩa thế nào với con chưa?
“Con đã làm Alpha hơn mười năm nay, cũng từng đính hôn với một Omega, cả chức năng sinh sản cũng không phát triển hoàn toàn, một khi bỏ đi tuyến thể Alpha, cuộc đời của con sau này sẽ ra sao đây? Con đã từng nghĩ tới chưa?”
“Rồi một Alpha bình thường, môn đăng hộ đối nào sẽ sẵn sàng tiếp nhận con?”
Có thể xuất phát từ khó hiểu với lựa chọn của Chương Quyết, hoặc lo lắng cho tương lai của Chương Quyết, nóng lòng muốn thuyết phục y duy trì thân phận Alpha mà câu từ của Chương Phú cũng trở nên sắc sảo, như đang dọa dẫm y: “Người ta sẽ nhìn vào con thế nào? Tại sao con lại bị từ hôn? Con đã từng xem xét qua chưa?”
Mẹ Chương Quyết cũng nhìn y, ánh mắt bà trông rối bời, mím môi hồi lâu lại khẽ nói với y: “Tiểu Quyết à, con phải suy nghĩ thật kỹ.”
“Con…” Chương Quyết nhìn vào mắt mẹ mình, dừng một lúc, y lại yếu ớt thốt lên, “Con không sợ.”
Chính y cũng cảm thấy ba từ này thật khiên cưỡng.
Phòng ăn chìm trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.
Các món ăn đều đã nguội. Bên ngoài gió rất mạnh, thổi lá cây bay xào xạc vào cửa sổ.
Cuối cùng vẫn là Chương Phú lên tiếng trước.
“Từ nhỏ đến lớn, ta và mẹ con luôn cho con rất nhiều sự tự do. Con muốn Ngải Gia Hi từ hôn, muốn dọn ra ngoài ở, chúng ta đều không can thiệp,” Ông nói, “Nhưng lần này, con phải cho chúng ta một lý do.”
Chương Quyết nhìn cha mình, những lời muốn nói ra như bị kẹt trong cổ họng.
Chương Phú tuổi đã gần sáu mươi, nhưng bề ngoài trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, chỉ như bốn mươi lăm hoặc bốn mươi sáu, ngoài ra ông cũng có một vẻ phong độ rất uy nghiêm, chỉ là giờ đây khi tháo kính xuống, ngả người dựa lưng vào ghế, cũng không giấu được sự mỏi mệt của người đã cao tuổi.
Cha mẹ hỏi y một lý do, y vậy mà cũng không thể cho họ.
Bởi vì suy cho cùng thì Trần Bạc Kiều cũng không cho y bất kỳ lời hứa nào, và anh vẫn chỉ là một giấc mơ ngoài tầm với của y.
Không ai sẽ thay đổi bản thân vì một giấc mơ, cũng như người nghiện thuốc sẽ không bao giờ bỏ thuốc vì họ mơ thấy mình bị viêm phổi, hoặc một tên tội phạm nào đó sẽ chịu ra đầu thú vì mơ thấy bản thân bị bắt. Chương Quyết vì muốn được ở bên Trần Bạc Kiều mà chọn bỏ đi tuyến thể Alpha, loại lý do này chính bản thân Chương Quyết còn cảm thấy không thuyết phục, thì làm sao y có thể dùng nó để thuyết phục cha mẹ mình.
Y đã từng có khoảng thời gian ngắn bên Trần Bạc Kiều.
Hạnh phúc có, mất mát cũng có, những phút giây phóng khoáng cùng sự ấm áp không tưởng, nhưng nếu hỏi Chương Quyết khoảnh khắc ấn tượng nhất là gì, thì Chương Quyết sẽ nói đó là lần đầu tiên được gặp lại Trần Bạc Kiều ở Liên minh châu Á sau mười mấy năm.
Khi ấy Trần Bạc Kiều bước ra khỏi xe áp tải, nhìn thấy khuôn mặt của Chương Quyết đã dừng lại một thoáng, rồi như nhớ ra tên Chương Quyết mà lộ ra nụ cười thường ngày và gật đầu chào y.
Chương Quyết nghĩ, mối quan hệ của y và Trần Bạc Kiều có lẽ cũng chỉ đến thế thôi, ngay cả khi Trần Bạc Kiều đã từng muốn thử với y, thì cũng không thể có sau đó.
“Chương Quyết,” Cha Chương Quyết dường như không đợi được nữa, lần nữa gọi tên y, cay đắng nói với y rằng, “Chúng ta chỉ cần một lý do thôi.”
Chương Quyết ngây ngốc nhìn ông, thậm chí còn cảm thấy vẫn nên làm theo lời ông đi, đừng làm trái ý cha mẹ nữa, bỏ đi tuyến thể nào cũng có khác gì đâu.
Kết quả vẫn vậy thôi, những thứ bản thân y kiên trì và cố chấp giữ lấy đều trở nên vô nghĩa. Trần Bạc Kiều sẽ không vì thương hại mà ở bên y, bất cứ lúc nào anh cũng có thể tìm được người tốt hơn, trong khi cha mẹ y chỉ có một đứa con trai này.
Nhưng cuối cùng, Chương Phú vẫn là người nhượng bộ.
Ông chán nản lên tiếng: “Thôi được rồi.”
“Con muốn làm sao thì làm. Nếu con đã không sợ, hai chúng ta cũng không quan tâm.” Ông thở dài nói.
Phiên tòa phúc thẩm của Trần Bạc Kiều diễn ra khá suôn sẻ. Vào một buổi chiều đầy nắng giữa tháng 1, Trần Bạc Kiều được phán vô tội, phóng thích ngay tại tòa.
Bùi Thuật dẫn theo nhóm chuyên gia tư vấn đợi Trần Bạc Kiều trong phòng nghỉ, còn chuẩn bị sẵn một bộ âu phục để Trần Bạc Kiều sửa sang một chút sẽ ra ngoài nhận phỏng vấn từ các kênh truyền thông có thẩm quyền của Liên minh châu Á.
Trần Bạc Kiều và luật sư được người dẫn đến, anh mỉm cười rồi bắt tay với Bùi Thuật cùng những người có mặt ở đây, sau đó lại vào trong thay đồ, đeo cà vạt đi ra, trở lại thành Trần Bạc Kiều mà người người quen thuộc.
Bùi Thuật đưa bản thảo phỏng vấn cho Trần Bạc Kiều, anh nhận lấy nhìn thoáng qua rồi đột nhiên ngước lên, hỏi Bùi Thuật: “À, nhờ mày gọi cho cậu ấy, rồi cậu ấy nói sao?”
Bùi Thuật ngớ ra một lúc mới biết Trần Bạc Kiều đang nhắc về Chương Quyết, hắn thuận miệng nói: “Thì về nhà an toàn thôi chứ còn gì nữa?”
Nói tới đây, hắn lại chợt nhớ những gì Chương Quyết đã nói với mình.
Cũng không phải hắn muốn kéo dài không nói với Trần Bạc Kiều, mà chủ yếu là vì hắn cho rằng vấn đề của riêng Chương Quyết, Trần Bạc Kiều không nhất thiết phải quan tâm, trong khi chính miệng Chương Quyết cũng nói đó chỉ là một cuộc tiểu phẫu, mà thời gian thăm phạm nhân dành cho luật sư lại ngắn, thế thì những loại chuyện nhỏ nhặt này dù để Trần Bạc Kiều ra rồi hãy nói cũng đâu muộn.
Thế nhưng ngay khi nghe xong, nét mặt vốn bình thản của Trần Bạc Kiều cũng bỗng dưng biến sắc.
Anh nhìn thẳng vào Bùi Thuật, hỏi: “Chuyện từ khi nào?”
“Hơn mười ngày trước.” Bùi Thuật nói mà trong lòng cũng nảy lên chút sợ hãi khó hiểu.
“Đưa điện thoại của mày cho tao.” Trần Bạc Kiều bỏ bản thảo phỏng vấn xuống đưa tay về phía Bùi Thuật. Bùi Thuật nhanh chóng đưa di động của mình cho Trần Bạc Kiều, lại nhìn anh bấm số gọi.
Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Trần Bạc Kiều lại tiếp tục gọi.
Nhà tạo mẫu Bùi Thuật mang đến cũng không dám tiếp cận Trần Bạc Kiều, trong khi đó người phụ trách bên cánh truyền thông đã gõ cửa hai lần. Trần Bạc Kiều rốt cuộc bỏ điện thoại xuống, viết một cái tên cho Bùi Thuật lập tức liên hệ, sau đó theo người ra ngoài nhận phỏng vấn từ cánh truyền thông.