Thư phòng của cha không phải nơi thích hợp để ở riêng nên Chương Quyết tạm thời đưa Trần Bạc Kiều về phòng ngủ.
Phòng của Chương Quyết nằm ở phía tây tầng ba, có diện tích khá lớn.
Khi còn dùng cơm tối, người giúp việc đã vào dọn dẹp và mở rộng rèm cửa, phơi bày khung cảnh bên ngoài vào ban đêm. Bên cạnh cửa sổ sát đất lúc này còn có một cây bách rất cao đã được người làm vườn cắt tỉa gọn gàng, nhờ có thêm đèn led bố trí dưới gốc cây mà căn phòng càng trở nên sáng hơn.
Trong khi đó, chiếc giường lớn đơn giản lại được đặt ở giữa bức tường phía tây, nội thất đều được sơn màu xám. Ở đầu kia của căn phòng là chiếc sô pha đơn cùng bàn trà và một chiếc tủ thấp, mà trên đó lúc này lại đang để chú mèo bông được tìm thấy trong ngăn bí mật từ vali của Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều vừa vào cửa đã nhận ra, không khỏi bật cười nói: “Tôi còn tưởng em chưa tìm được.”
Chương Quyết nhìn anh đi đến chỗ tủ thấp cầm mèo bông lên, mới đáp rằng: “Lúc đầu đúng là không tìm thấy.”
Trần Bạc Kiều nhìn lướt qua y, lại hơi cúi xuống, như kiểm tra xem mèo bông có còn nguyên vẹn hay không, năm ngón tay giữ mèo bông trông rất mạnh mẽ.
“Khi lấy ra còn bị đè bẹp.” Chương Quyết nói thêm.
“Ừm,” Trần Bạc Kiều ngồi xuống chiếc ghế đơn, chạm vào chóp mũi bằng nhựa bóng loáng của mèo bông, lại ngước lên nhìn Chương Quyết nói, “Vali lúc ấy đầy quá, không còn chỗ nào để được nữa.”
Chương Quyết nhớ tới lúc mèo bông bật ra khỏi ngăn bí mật còn bị đè cho xẹp lép, lại nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thực ra, anh có thể không bỏ vào mà.”
“Ừm, dĩ nhiên rồi,” Trần Bạc Kiều cười khẽ, “Nhưng mà có người nào đó rất thích nghĩ lung tung.”
Người nào đó bị nhắc nhở không những không tỏ ra khó chịu mà còn đứng ở cửa nhìn anh, có phần không nhịn được, hơi mím môi, khóe mắt cong cong. Trần Bạc Kiều hếch cằm về phía Chương Quyết, nói một câu mà anh đã nói rất nhiều lần.
“Lại đây.”
Chương Quyết bước đến gần anh, anh liền kéo nhẹ eo Chương Quyết, để Chương Quyết ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo y, hơi ngước mặt lên nhìn Chương Quyết vài giây lại thấp giọng nói: “Cũng đâu đến nỗi, sửa một chút sẽ phồng lên thôi.”
“Tôi chỉ nghĩ,” Anh giải thích, “Chương Quyết phải dũng cảm thế nào mới có thể tặng được một món quà như vậy. Nếu cậu ấy còn phải tự tay giấu nó đi thì cũng quá đáng thương rồi.”
Tay Trần Bạc Kiều đặt lên eo Chương Quyết nhẹ nhàng di chuyển. Chương Quyết hơi cúi xuống, nhắm mắt lại.
Năm ngón tay của Trần Bạc Kiều luồn vào các khớp ngón tay của Chương Quyết, lòng bàn tay vuốt lên mu bàn tay y, dọc theo tĩnh mạch, như rất trân trọng mà bao lấy cả bàn tay Chương Quyết.
Đôi môi Chương Quyết còn được anh mút đến ướt át, nhịp tim khi thì chậm khi thì nhanh. Đột nhiên, cổ áo len bị kéo xuống, bàn tay đang nắm tay Chương Quyết không biết từ khi nào đã vươn đến sau cổ y, sờ dọc theo vết sẹo mới thành hình.
Vết thương của Chương Quyết đã hoàn toàn lành lặn, chỉ là hiện tại vẫn chưa thu xếp được thời gian đi xóa sẹo. Trong khi đó, vết sẹo uốn lượn này dài đến năm centimet, chằng chịt nhiều mũi khâu nhỏ, dù Chương Quyết không thể nhìn thấy thì căn cứ theo phản ứng của mẹ, y cũng biết hẳn là rất đáng sợ, không còn từ nào có thể diễn tả ngoài xấu xí.
Trần Bạc Kiều không chạm vào vết sẹo của Chương Quyết quá lâu, chỉ lướt dọc qua một lần, sau đó thả tay xuống, hôn nhẹ vào cằm Chương Quyết rồi nói: “Ngắn hơn là tôi nghĩ.”
Chương Quyết rời khỏi Trần Bạc Kiều, hơi thở gấp nói: “Em có hẹn với bác sĩ thẩm mỹ rồi.”
Cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết lại nói với anh: “Họ nói có thể làm mờ đi, nhưng sẽ hơi mất thời gian.”
Trần Bạc Kiều nhìn vào mắt Chương Quyết hồi lâu, mới nói: “Nếu em để ý thì xóa đi.”
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Trần Bạc Kiều lúc này đột nhiên thăm dò vào áo len của Chương Quyết, đặt tay lên gò bụng hãy còn bằng phẳng của y, chạm thật nhẹ nhàng. Bàn tay của Trần Bạc Kiều không mềm, nhưng rất nóng. Anh cụp mắt, trông cực kỳ nghiêm túc, như đang cảm nhận nguồn sinh mệnh vẫn chưa thành hình mà Chương Quyết vừa vô tình mang đến cho anh.
Cũng như cái đêm ở Bắc Mỹ, họ đã nằm bên nhau thế nào.
“Chương Quyết.” Anh gọi Chương Quyết. Chương Quyết nói “Ừm”, nhìn vào mắt anh.
Trần Bạc Kiều đột nhiên hỏi một câu mà Chương Quyết không thể ngờ: “Em là sau khi bị tôi từ chối mới cấy tuyến thể vào, phải không?”
Câu trả lời hiển nhiên là phải, nhưng Chương Quyết lại nói: “Không phải.”
Trần Bạc Kiều có vẻ không tin lắm.
“Em…” Trần Bạc Kiều hơi dời mắt đi mà hỏi Chương Quyết, “Đã thổ lộ với tôi thế nào?”
Chương Quyết ngẩn ra. Trần Bạc Kiều lại hỏi: “Địa điểm là ở đâu?”
Chương Quyết đã sớm biết Trần Bạc Kiều sẽ quên nên cũng không buồn lắm, nghĩ một lúc, thành thật nói với anh: “Trong phòng thay đồ của đội đua thuyền.”
Trần Bạc Kiều lại nhìn y, giống như không ngờ sẽ có người thổ lộ ở một nơi như thế thay vì nơi nào đó lãng mạn hơn, vậy nhưng anh cũng không cười, mà chỉ hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi?”
“Em cũng muốn như vậy,” Chương Quyết thấp giọng nói, “Nhưng Bùi Thuật cũng có ở đó.”
Trần Bạc Kiều bật cười: “Thảo nào nó lại biết.”
“Em đã nói thế nào?” Anh lại hỏi.
“Em nói——” Chương Quyết nhẹ giọng gọi tên Trần Bạc Kiều.
Đầu tiên uốn đầu lưỡi chạm vào hàm trên, sau đó khép hai cánh môi lại, cuối cùng là răng khẽ chạm, phát ra một câu: “Tôi thích anh.”
“Tôi thích anh.” Chương Quyết nghiêm túc lặp lại. Y gần như đã quên hết những căng thẳng khi ấy nhưng vẫn nhớ bản thân đã nói thế nào.
“Anh có muốn thử với tôi không?”
Chương Quyết năm 17 tuổi đã mất rất lâu mới có thể lập ra danh sách các câu dùng để tỏ tình, từ tham khảo trên mạng hay mò mẫm từ những cuốn sách tình yêu tuổi gà bông trong thư viện, bên cạnh đó cũng không quên tính xác suất thành công của mỗi câu. Sau khi đã viết đầy một trang giấy, Chương Quyết sẽ lại đứng trước gương trong phòng tắm luyện tập thật nhiều lần, thế mà không hiểu vì sao cuối cùng lại chọn một câu đơn giản nhất.
Mà mỗi lần đứng trước gương để luyện tập như vậy, Chương Quyết luôn có một vẻ thẹn thùng rất kỳ lạ. Kiểu thẹn thùng mà ngay cả Harrison, Ngải Gia Hi hay thậm chí là Chương Quyết còn không biết mình cũng có một mặt như thế.
Nhưng Trần Bạc Kiều quả thật là cái tên duy nhất chỉ cần nghĩ đến hoặc gọi thầm, luôn có thể khiến cho Chương Quyết không kìm được mà rung động. Ngay cả khi giờ đây họ đã quá quen thuộc với nhau, nắm tay, ôm hôn hay ân ái gì cũng đều làm qua, khi lại lần nữa bày tỏ, Chương Quyết vẫn như cũ vì ánh nhìn của anh mà lặng lẽ đỏ mặt.
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết, mùi pheromone nồng đậm của anh bao phủ quanh thân y, bàn tay đặt lên bụng Chương Quyết cũng hơi nhúc nhích.
“Đồng ý,” Anh nói, “Tôi cũng vậy, cũng thích em.”
Lát sau, Trần Bạc Kiều lại hỏi: “Khi đó em mấy tuổi?”
“Mười bảy.”
Cửa sổ phòng của Chương Quyết mở ra một khe hở nhỏ, từ đây có thể nghe tiếng động cơ ô tô vọng lên từ tầng dưới, ánh đèn xe lướt qua, hắt lên cây bách đổ bóng vào phòng.
Hẳn là cha Chương Quyết đã về, nhưng Trần Bạc Kiều và Chương Quyết đều ăn ý mà xem như không thấy, cũng không nhắc đến.
Trần Bạc Kiều khẽ cười nói: “Nếu khi đó hai chúng ta đã ở bên nhau, em cũng không phải đến bây giờ mới có.”
Rồi anh lại bế Chương Quyết lên, đi vài bước đặt lên giường.
Họ ở trên giường thân thiết không quá lâu, Trần Bạc Kiều đã buông Chương Quyết ra, kề sát vào tai Chương Quyết nói: “Sáng mai sẽ đến đón em.”
Sau đó Chương Quyết tiễn anh xuống lầu, phòng khách không có người. Chương Quyết lại mở cửa, dõi theo anh lên xe đến khi ra khỏi cổng chính, đèn hậu màu đỏ biến mất trong màn sương đêm.
Trên đường về phòng, cha Chương Quyết đã chặn y ở hành lang trên tầng hai.
Trên người ông vẫn mang theo hơi lạnh của đêm đầu xuân, hiên ngang đứng dưới ngọn đèn vàng, mà mẹ Chương Quyết thì đứng cách đó không xa, mặc chiếc váy ngủ bằng lụa với mái tóc xõa xuống.
Ông nhẹ giọng nói với Chương Quyết: “Trần Bạc Kiều cũng khá được.” lại dặn Chương Quyết khi đến Liên minh châu Á rồi phải chú ý thân thể, nhớ kiểm tra thường xuyên, đợi đến khi thời gian kết hôn đã được xác định, ông và mẹ Chương Quyết cũng sẽ mau chóng thu xếp đến đó.