Edit: Mei A Mei
Đại Ung Vĩnh Hoà năm thứ 3, đầu xuân.
Là lúc xuân ấm còn se se lạnh. Hôm qua tuyết lớn lại đổ xuống cả đêm như lông ngỗng. Cả kinh thành đều bị bao trùm bởi một màu trắng thuần. Chỉ có góc mái hiên mới lồ lộ một chút nâu đen.
Trên ngã tư đường không có tiểu thương kêu la buôn bán, trước cửa tửu lâu có thể giăng lưới bắt chim.
Đường cái vắng tanh chỉ vẻn vẹn một chiếc xe ngựa đang đi nhanh. Xe ngựa cầu kì xa hoa. Bánh xe ma sát với mặt tuyết mịn tạo thành tiếng “chi chi“.
Như ma sát vào lòng người, trái tim phồng lên rồi co lại theo tiếng kêu ấy, tuần hoàn.
Trái với trời đông rét mướt bên ngoài xe ngựa, bên trong có đặt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân. Cách bài trí lấy màu nâu làm chủ đạo, nhã nhặn lịch sự vô cùng.
Vài sợi khói trắng bay ra từ chiếc lư hương, lẫn vào mùi đàn mộc của xe ngựa, vừa ngửi đã khiến người ta buồn ngủ.
Giờ phút này có một nữ tử đang nghiêng mình tựa vào trong thùng xe, bên dưới mặc quần trắng ngà, bên trên mặc bộ váy áo màu đỏ thẫm. Sắc mặt trắng bệch như vừa mới khỏi bệnh. Ánh mắt chứa vài phần hoảng sợ và u sầu. Tay trái chống tay phải không ngừng gõ nhịp lên mặt bàn trong xe.
Thùng thùng thùng thùng. Nhịp trống như liên hồi. Phu xe nghe thấy cũng càng gấp thêm, giơ tay quất roi về phía con ngựa. Con ngựa hí một tiếng rồi đẩy nhanh tốc độ.
Rõ ràng Vệ Trường Diêu còn nhớ mình đang trên đường đi hoà thân, đột nhiên quay cuồng một trận, ngực đau nhói, trước mắt bỗng tối sầm. Kết quả vừa mở mắt ra đã phát hiện mình về tới nơi này.
Mấy ngày nay nàng không ngừng sốt cao, ngực đau quặn, làm giấc mơ bị đứt đoạn. Trong mơ, nàng đã chết, một tiễn xuyên tim, chết đến thấu gan thấu ruột.
Sau khi tỉnh lại, có thêm một ít kí ức không thuộc về thế giới này, bấy giờ nàng mới hiểu được thì ra nàng đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà nàng từng thức đêm để đọc. Trước khi mất trí nhớ, nàng từng chết một lần.
Nữ chính trong sách tên Thôi Ngữ Đường, là con gái lưu lạc bên ngoài của hoàng đế. Năm mười bốn tuổi được đón về hoàng cung, sửa thành họ Vệ, được phong làm Vũ Dương công chúa.
Khi còn bé nàng ta không có phụ thân, từ nhỏ chịu hết cơ cực, nhưng tính nàng ta lương thiện tốt đẹp, trước giờ đều lấy ơn báo oán, không tranh không giành. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hấp dẫn kha khá thanh niên tài tú.
Trong một lần tình cờ, nàng ta đã cứu tiểu vương tử Nguyệt Thị. Tiểu vương tử vừa gặp đã thương nữ chính. Từ đó không phải nàng ta thì không cưới. Vừa trở về bộ lạc đã điều tra nàng ta. Sau khi phát hiện người trong lòng là công chúa thì lập tức xin hoà thân.
Nàng ta không muốn gả cho ngoại bang ở xa nên đi tìm nam phụ biểu ca. Biểu ca đành từ hôn với nữ phụ là một nàng công chúa khác, tính kế đổi người hoà thân thành nữ phụ.
Trên đường hoà thân, nữ phụ gặp phải phục kích, bị một tiễn xuyên tim, hương tiêu ngọc vẫn.
Đến lúc chết, cũng chẳng ai nhớ tới nàng. Thậm chí ngay cả thi thể cũng không có người nhặt giúp nàng. Nàng bị chó sói bãi hoang gặm sạch sẽ, không chừa cặn nào.
Thật đúng lúc, nàng trở thành nữ phụ pháo hôi bị tính kế hoà thân kia.
Nàng cuộn chặt đầu ngón tay. Khoảnh khắc ấy trái tim vẫn còn đau nhói.
Nhưng rõ ràng nàng đã chết trên đường hoà thân cơ mà, tại sao lại quay về đây? Chẳng lẽ nàng phải trải qua một tiễn xuyên tim thêm lần nữa ư?
Nàng không muốn chết đâu.
Nàng muốn sống.
Vệ Trường Diêu nhắm mắt, bình ổn tâm tình, tự hỏi phải làm sao thì mới có thể tránh được một kiếp này.
Trước mắt Thôi Hào đã giải trừ hôn ước với nàng. Danh sách hoà thân cũng đã bị sửa trộm, nhưng vẫn chưa được dâng đến tay hoàng đế. Nàng cần phải đi tìm sứ thần trước kia đã hoà thân để nghĩ cách sửa lại tên.
Trong cốt truyện, vì sứ thần Nguyệt Thị sợ công chúa mà tiểu vương tử đòi cưới không phải người hắn yêu, nên đã để lại chứng cứ chứng minh hắn ta bị Thôi Hào uy hiếp.
Nếu mình tìm thấy chứng cứ, để sứ thần Nguyệt Thị cắn chết người được cầu hôn là Vệ Ngữ Đường ngay khi hắn còn đang đắn đo, thì đó mới đáng mừng.
Trước đấy, nàng phải làm chút chuyện để tránh việc sứ thần Nguyệt Thị sẽ phản bội nàng.
Nàng thở phào một hơi, nghĩ phải làm thế nào để đạt được mục đích, đẩy Thôi Hào và sứ thần phản bội nhau.
Thôi Hào chính là nam phụ biểu ca đã giúp nữ chính thoát nạn hoà thân.
Kiếp trước nàng còn tưởng vì bị hoàng thượng uy hiếp nên hắn mới giải trừ hôn ước với nàng.
Mà không ngờ người ta chủ động từ hôn là vì nữ chính biểu muội.
Tại nàng quá đần độn, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, đến chết mới biết được mình và chân tướng.
Trong sách, bởi vì là con trai thứ nên từ nhỏ Thôi Hào đã không được coi trọng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thường xuyên bị hạ nhân bắt nạt. Chỉ có hai mẹ con nữ chính quan tâm hắn, thường xuyên chu cấp cho hắn, nên Thôi Hào mới ghi tạc ân tình này ở trong lòng.
Sau khi lớn lên, Thôi Hào được hoàng đế trọng dụng, trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay ông ta, quyền thế khiếp người.
Hắn lạnh lùng trời sinh, lòng dạ thâm hiểm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, chỉ ôn hoà với một mình nữ chính, dọn sạch chướng ngại vì nàng ta, bảo vệ nàng ta khỏi đau khổ.
Nghĩ đến đây, Vệ Trường Diêu cười lạnh một hồi, chậm rãi ngồi thẳng, cầm chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch. Phải nốc mấy chén trà lạnh vào bụng thì cơn tức giận của nàng mới thoáng nguôi ngoai.
Phịch một tiếng, chén trà trong tay nàng đã bị bóp nát. Nàng tức run lên.
Ngoài xe, cung nữ Tố Kim nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn, vội vàng nhấc một bên rèm cửa nhoài người vào trong. Miệng nàng ta lẩm bẩm: “Công chúa, sao người lại để tay bị thương?”
Nói rồi bèn vội vã hì hục tìm thuốc kim sang và cao thư ngân trong ngăn kéo nhỏ.
Vệ Trường Diêu giật mình khi nghĩ ra cách làm Thôi Hào và sứ thần phản bội nhau, phiền muộn giảm đi một ít.
Tay phải của nàng đụng vào miếng vải thưa quấn vòng quanh tay trái. Nàng sẵng giọng: “Tới phủ Man Di.”
Phủ Man Di là nơi tiếp đãi sứ thần ngoại quốc.
Tố Kim cảm thấy tinh thần Vệ Trường Diêu không ổn, cũng chẳng dám hỏi tại sao nàng lại muốn đến đó.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tố Kim ôm áo choàng nhảy xuống trước, đợi Vệ Trường Diêu xuống xong thì nâng tay phủ áo choàng cho nàng.
Vệ Trường Diêu nhấc chân đi vào. Một tên viên quan đâm đầu chạy ra. Ông ta còn chưa kịp nói thì nàng đã ném lệnh bài cho ông ta. Viên quan kia luống cuống tay chân tiếp được, nhìn thoáng qua lệnh bài lập tức thở dài, nói: “Tham kiến Sùng Huy công chúa.”
Vệ Trường Diêu đứng vững gật đầu: “Không cần đa lễ.”
Tên viên quan hơi thấp thỏm, thử hỏi dò: “Không biết công chúa đến là vì...”
Nàng cũng chẳng dông dài, nói: “Tìm lai sứ Nguyệt Thị.”
“Vậy hạ quan đi thông báo giúp người một tiếng.”, Nói xong ông ta hành lễ với Vệ Trường Diêu.
“Không cần, bản cung tự tìm hắn. Đi trước dẫn đường.”
Viên quan không dám làm trái lệnh của nàng, xoay người đưa nàng và Tố Kim tới phòng của sứ thần Nguyệt Thị, động tác mau lẹ, chẳng dám chậm trễ chút nào.
Hắn có dự cảm, một vở kịch lớn sẽ diễn ra.
Vệ Trường Diêu đứng trước cửa phòng. Tố Kim cùng viên quan đứng sau lưng nàng. Không đợi viên quan đi lên gõ cửa, nàng đã nhấc một chân đạp thẳng vào cửa phòng. Một tiếng “Ầm” phát ra.
Cả Tố Kim và viên quan đều sợ tới mức giật mình vì âm thanh này. Tố Kim thấy rõ một lớp mồ hôi mịn toát ra trên thái dương vị viên quan kia.
Một chân đá văng cửa phòng. Nàng không thèm quan tâm, trực tiếp bước vào trong, đứng bên cạnh bình phong.
Tiếng ngủ ngáy truyền đến sau tấm bình phong.
Vệ Trường Diêu đoán sứ thần Nguyệt Thị ngủ rất ngon.
Viên quan định gọi sứ thần Nguyệt Thị dậy nhưng lại bị nàng ngăn cản. Nàng ngoảnh đầu đàng hoàng chững chạc nói với viên quan: “Bản cung có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo sứ thần, không tốn thời gian quý báu của đại nhân nữa.”
Viên quan đã quen nhìn mặt nói chuyện, lúc này đành nói: “Hạ quan đi xử lí việc khác, công chúa cứ tự nhiên ạ.”
Viên quan không dám trễ nãi từng giây từng phút, chỉ sợ nghe thấy cái gì không nên nghe. Trong lòng không ngừng cảm thán, tổn thọ, thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp hoạ, chắc ở đây có biến rồi!
Vệ Trường Diêu quan sát căn phòng cẩn thận rồi ngồi trên ghế cạnh bàn tròn. Đầu ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn. Nàng nói với Tố Kim đang đứng bên cạnh: “Tố Kim, đẩy hắn ra ngoài, đánh thức đi.”
Tố Kim mới đầu sửng sốt, sau đó đi tới giường, hai tay nắm áo sứ Thần Nguyệt thị lên, chẳng mất quá nhiều sức mà vẫn kéo hắn từ trên giường, lôi đến dưới chân Vệ Trường Diêu.
Lấy một chiếc dây thừng từ trong quần áo rồi tiện thể trói hắn lên, lại cầm ấm trà trên bàn, vén nắp đậy, hất thẳng vào mặt sứ thần Nguyệt Thị.
Nước trà nâu chảy dọc xuống quần áo sứ thần Nguyệt Thị. Chưa tới hai lần, sứ thần Nguyệt Thị đã tỉnh.
Sứ thần Nguyệt Thị có nước da màu đồng, vì dính nước nên hơi bóng nhẫy.
Đôi mắt vốn ngây dại dần dần trong veo, mơ màng nhìn một nữ tử khuôn mặt trẻ con đang quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Đột nhiên bừng tỉnh.
“Tỉnh chưa?”
Người hắn ướt sũng, rất lạnh.
Tay chân bị trói, bó thành một cục nằm dưới mặt đất. Chỉ có đầu mới miễn cưỡng động đậy được, khó chịu vô cùng.
Tố Kim thấy thế đành xốc hắn dậy, để hắn ngồi xuống đất trả lời công chúa tử tế.
Mặt hắn vừa sợ vừa tức. Sợ vì người này lại dám công khai vào phủ Man Di trói hắn, tức vì có người dám đối xử với hắn như vậy.
Hắn nhắm ngay Vệ Trường Diêu, nói một tràng tiếng Hán sứt sẹo: “Ngươi là ai? Dám đối xử với ta như thế! Ta là sứ thần đến từ Nguyệt Thị đấy!”
Giờ phút này cơn tức giận đang đè nặng trong lòng Vệ Trường Diêu, chỉ cần nghĩ tới thứ cẩu tặc kia đã cùng Thôi Hào tính kế nàng thì nàng đã hận không thể tử hình hắn ngay tại chỗ.
Nhưng nghĩ thoáng một chút, người này còn phải giữ lại để đối phó với Thôi Hào, vậy nàng đành tạm gác ý định.
Gã kia vẫn đang lải nhải: “Ta là sứ thần đấy! Người là ai? Ngươi có tin ta sẽ tố các ngươi cho hoàng đế biết hay không, để lão ta xử tử ngươi!”
Hắn ta thấy Vệ Trường Diêu không nói lời nào, nghĩ rằng sự uy hiếp của mình có tác dụng, mặt mày hếch lên.
Nàng cũng chẳng thèm phản ứng với hắn ta, phân phó Tố Kim: “Lục soát một chút, xem có văn kiện mật gì không.”
Sứ thần nhìn Tố Kim tìm kiếm trong phòng. Ban đầu còn tỏ vẻ nhàn nhã, không quan tâm, nhưng khi trông thấy Tố Kim cầm đồ thì lập tức trợn trừng mắt, rồi giãy dụa không ngừng, phát ra tiếng kêu tức giận, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cực kì phẫn nộ.
Chất phong thư lẫn với một xấp da thú bên trong, khác biệt vô cùng rõ ràng.
Tố Kim đưa bức thư đến trước mặt Vệ Trường Diêu. Sau khi mở phong thư ra xem, nàng vẫn giật mình. Vốn tưởng rằng Thôi Hào đã đưa một thứ châu báu gì đó để sứ thần Nguyệt Thị viết thêm tên của nàng lên thư hoà thân, lại không ngờ hắn trực tiếp nhường lệnh của nhị hoàng tử cho sứ thần nhằm đạt được mục đích.
Phong thư này, vừa vặn chính là thư của Thôi Hào và nhị hoàng tử.
Vệ Trường Diêu thả lỏng mặt mày, nghĩ thầm quả là đợt gặt hái bất ngờ, rốt cục phần thắng cũng lớn hơn một chút rồi.
Đóng bức thư hồi âm cẩn thận, bấy giờ nàng mới giương mắt, lẳng lặng nhìn sứ thần.
Lúc này sứ thần Nguyệt Thị đã kiệt sức, nhìn mệt lử.
Nàng đứng lên đi đến bên cạnh sứ thần Nguyệt Thị, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, nói: “Bản cung chính là Sùng Huy công chúa mà quý bang đã cầu hôn đấy. Sao nào, các hạ không biết ta ư?” Nói rồi cầm phong thư phất phơ trước mặt hắn.
Sứ thần Nguyệt Thị vốn biết chuyện mình làm đã bị bại lộ, lửa giận bừng bừng. Vừa nghe lời này, tức thì khoé mắt muốn nứt ra, giãy dụa định đứng lên, nói trong miệng: “Công chúa thì sao hả? Hai nước giao chiến không chém được sứ thần. Huống chi ta là đại diện của Nguyệt Thị đến cầu hôn công chúa!”
Khựng một lát, hắn lại cười lạnh, nói: “Cho dù người là công chúa thì đã sao?”
“Công chúa nhất định phải đối xử với ta như thế đấy à?”
“Cũng đừng quên, ngày công chúa gả đi Nguyệt Thị không còn lâu đâu!”
Vệ Trường Diêu hơi kinh ngạc, trái lại vẫn uy hiếp nàng được ư? Cơ mà, trước mắt nàng còn chẳng thèm quan tâm đến lời uy hiếp của hắn ta.
Nàng lùi về sau một bước, mỉm cười: “Các hạ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhưng các hạ cảm thấy, tính kế bản cung rồi thì các hạ còn toàn vẹn trở về Nguyệt Thị được nữa không?”
Sắc mặt sứ thần Nguyệt Thị khó coi, như đoán ra điều gì, bắt đầu giãy dụa không ngừng, nhấp nhổm trên mặt đất, dùng cơ thể cọ bàn muốn tháo sợi dây trên người. Tố Kim trói rất chặt, mặc cho hắn giày vò sợi dây thế nào cũng chẳng thể thay đổi lấy một xíu.
Vệ Trường Diêu cứ nhìn hắn ta giãy dụa như vậy, thẳng đến khi hắn đã kiệt sức. Nàng mới quay đầu nói với Tố Kim: “Mang hắn theo, đi cùng ta tới Thôi phủ một chuyến.”
Tố Kim cũng không biết thư viết cái gì, vụng về nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tại sao công chúa muốn tới Thôi phủ?”
Chẳng phải mới vừa rồi lúc đến Thôi phủ công chúa đã không chịu vào hay sao? Bây giờ sao lại muốn đi thêm một chuyến nữa vậy?
Vệ Trường Diêu nheo mắt, nét mặt bình tĩnh, nói: “Đi dạy Thôi chỉ huy sứ của chúng ta một bài học.”
Cắm thẻ đánh dấu vào sách.