Edit: Mei A Mei
Hôm sau, giờ mẹo chưa đến, gió bấc đã gầm thét. Nhà nhà đóng chặt cửa. Kinh đô vẫn u ám, không có một chút ánh sáng nào.
Mà trong Kim Loan điện lại sáng trưng đèn đuốc.
Đương kim thiên tử Vĩnh Hoà đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Thần sắc uy nghiêm, ánh mắt đen tối mơ hồ. Từng vị đại thần đang đứng bên dưới nín thở ngưng thần đợi vị thiên tử này nói chuyện. Trong số đó, sứ thần Nguyệt Thị còn hơn thế.
Lúc trước, nước khác tiến cống ba năm một lần, mỗi lần vào trung tuần tháng năm. Mà năm nay Nguyệt Thị lại tới sớm ba tháng, tuyên bố hoà thân. Nhưng chẳng ai biết chuyện này là nguỵ trang.
Trước kia, hoàng đế Đại Ung cực kì hiếu chiến. Tuy đánh đến mức quốc gia láng giềng không dám xâm chiếm Đại Ung một bước, nhưng quốc khố trống rỗng, dân chúng thuế má nặng nề, tiếng bi ai khắp nơi, khổ không thể tả.
Về sau khi Vĩnh Hoà đế lên ngôi đã giảm bớt lao dịch và thuế má, khuyến khích dân chúng tăng gia năng suất, coi trọng khoa cử. Trải qua mấy thập niên nghỉ ngơi lại sức, quả thật dân chúng Đại Ung cũng an cư lạc nghiệp, ủng hộ vị quân chủ này mười phần.
Nhưng sinh ra giữa gian lao khổ cực, chết trong thanh thản; hợp nhất ngoại tộc xong, dường như Đại Ung chưa từng thiên địch linh dương, thiếu thượng võ, trái lại bầu không khí trọng văn khinh võ nổi lên. Ninh quốc công phủ thất thế, Thôi gia phất lên theo gió, đây cũng là minh chứng tốt nhất. Hiện giờ Đại Ung đã không còn những mãnh tướng được mang binh đi đánh giặc như lão Ninh quốc công năm đó nữa.
Mấy năm gần đây, láng giềng Hung Nô và Nguyệt Thị dần dần khôi phục nguyên khí, dã tâm bừng bừng.
Hiện tại Hung Nô mạnh, Nguyệt Thị thịnh. Hai nước đối diện Đại Ung như hổ rình mồi, tìm lỗ hổng rồi tuỳ thời động thủ. Tuy Đại Ung được tôn là thượng quốc, nhưng không có nghĩa Đại Ung giữ vị thế chủ đạo hoàn toàn. Chuyện hoà thân không tiện từ chối.
Rốt cục, Vĩnh Hoà đế lên tiếng: “Không biết, lần này Nguyệt Thị thượng cống vì lí do gì?”
Sứ thần Nguyệt Thị vốn đang chột dạ, vừa nghe giọng nói uy nghiêm của vị quân chủ Đại Ung này, hắn ta khẩn trương trong lòng, lặng lẽ thở một hơi, hành lễ nói: “Sứ thần Nguyệt Thị Sơ Lặc bái kiến bệ hạ.”
“Bẩm bệ hạ, lần này Nguyệt Thị tới Đại Ung vì vương trữ Hầu Nghênh Hạ cầu hôn công chúa, tạo chuyện tốt giữa hai nước.”
Dứt lời, hai tay trình thư lên.
Thái giám tổng quản Trương Đức Ngọc dâng cẩm thạch lên cho Vĩnh Hoà đế. Vĩnh Hoà đế nhìn thư hoà thân trong tay, dòng đầu là một vài câu nói bình thường. Ông ta đảo mắt lướt nhanh như gió thoảng, đến hàng cuối cùng, ánh mắt ngưng tại bốn chữ “Vũ Dương công chúa”, lâu không rời đi được.
Tay phải Vĩnh Hoà đế miết thư hoà thân thêu hoa văn tinh sảo, trong lòng lưỡng lự. Cứ khi nào ngoại bang cầu hôn công chúa thì nhân tuyển do chủ nhà quyết định. Nhưng hôm nay Nguyệt Thị lại công nhiên chỉ đích danh nhân tuyển, có người đã âm mưu can thiệp ư?
Tạm gác không nói đến chuyện này. Ông ta cố ý bù đắp cho Vũ Dương. Sở dĩ ông ta ngầm cho phép Thôi Hào từ hôn với Sùng Huy là vì muốn chuyển chuyện hoà thân của Vũ Dương sang. Trước mắt như vậy, trái lại khiến ông ta trở tay không kịp.
Hoàng thượng im lặng rất lâu. Các thần tử phía dưới đứng ngồi không yên. Mỗi người một tâm tư riêng. Triều đình vốn gió êm sóng lặng thoáng chốc trở nên gió gợn sóng lớn.
Lễ bộ thượng thư Lâm Kỳ cầm hốt bản* bước lên: “Thần có một chuyện khởi tấu.”
*Thanh gỗ mà các vị quan hay cầm khi lên triều.
Vĩnh Hoà đế ngẩng đầu nhìn biển người phía dưới, tiện tay đặt gấm lụa xuống.
Trương Đức Ngọc đang đứng một bên như có cảm ứng tâm linh, khom người, lập tức giơ hai tay quá đỉnh đầu, tiếp được.
Lúc buông gấm lụa xuống, động tác của hắn hơi ngưng lại. Thoáng liếc mắt đã thấy ngay hàng chữ cuối cùng, lập tức biến sắc, nhưng chấn chỉnh rất nhanh, đứng một bên tỏ vẻ như không có chuyện gì, chỉ là sóng gió trong lòng đã trào dâng động trời.
Vĩnh Hoà đế đảo mắt về phía Lễ bộ thượng thư Lâm Kỳ: “Nói.”
Lâm Kỳ nhìn thẳng vào Vĩnh Hoà đế, nói giọng lanh lảnh: “Vấn đề liên quan đến chuyện nhân tuyển. Đại Ung có hai vị công chúa vẫn chưa thành thân. Vi thần cho rằng, việc hoà thân tuyển Sùng Huy công chúa là thích hợp nhất.”
Lâm Kỳ giương mắt nhìn về phía Vĩnh Hoà đế, thấy sắc mặt ông ta không thay đổi, tiếp tục nói: “Sùng Huy công chúa hiền thục quy củ, quốc sắc thiên hương, mang phong phạm của nữ tử Đại Ung ta, sẽ không có nhân tuyển hoà thân thứ hai.”
Vừa dứt lời, lại có một viên quan đứng ra phụ hoạ.
“Thần tán thành.”
Những viên quan khác cũng ra hình ra dáng mà theo. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng tán thành vang lên không dứt bên tai.
Còn Vĩnh Hoà đế lại nhìn các viên quan trong điện đang bày tỏ thái độ sôi nổi, chẳng nói một lời. Lát sau mới trầm giọng hỏi: “Thôi ái khanh nghĩ thế nào?”
Nhất thời trong điện im bặt. Mọi người sực tỉnh, quên mất còn vị Sát Thần này nữa. Tức thì không dám nói gì.
Chỉ có vài viên quan đề nghị Vệ Trường Diêu hoà thân tỏ vẻ lạnh nhạt. Ai chẳng biết Vũ Dương công chúa là biểu muội của Thôi chỉ huy sứ, thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Tin tức hoà thân vừa truyền đến thì Thôi chỉ huy sứ đã chủ động rút lui hôn sự với công chúa Sùng Huy. Đề nghị công chúa Sùng Huy đi hoà thân, có gì chột dạ đâu.
Nhưng đã lâu chưa một ai nói. Lúc mọi người đang tò mò, mắt Trương Đức Ngọc láo liên hai vòng, vẫy vẫy phất trần, bước nhanh tới trước mặt Vĩnh Hoà đế thì thầm một bận.
“Hoàng thượng, hôm nay Thôi chỉ huy sứ xin nghỉ, không đến lâm triều.”
Trương Đức Ngọc khựng một lát, lại nói: “Thôi chỉ huy sứ xin nghỉ 3 ngày. 3 ngày này sẽ không lâm triều được.”
Vĩnh Hoà đế hơi bồn chồn. Thôi Hào luôn có trách nhiệm với công việc, làm quan mấy năm chưa bao giờ xin nghỉ. Hôm nay chẳng những xin nghỉ, mà một lần còn xin hẳn ba ngày!
Đây...rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ông ta gật gật đầu, lại nhìn về phía Thôi lão thủ phụ đầu tiên, hỏi: “Lão sư nghĩ thế nào?”
Thôi lão thủ phụ tay cầm tượng hốt, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, khom người đáp: “Lão thần cho rằng việc này nên xem Nguyệt Thị quốc hoà thân vị công chúa nào.”
Nói rồi đá củ khoai lang nóng phỏng tay này cho sứ thần Nguyệt Thị.
Bấy giờ sứ thần Nguyệt Thị nín thở, thấp thỏm trong lòng. Không phải hắn không sợ hãi, chỉ là trước có sói sau có hổ, tiền thoái lưỡng nan, hắn đành phải cân nhắc lợi và hại, đổi hai lần hại lấy một lần nhẹ. Cho nên lúc trước hắn mới có thể đứng cùng một thuyền giặc đối đầu với Sùng Huy công chúa.
Nói thì nói thế, nhưng hắn đã kết minh với Sùng Huy công chúa, đồng ý đổi lại tên hoà thân. Trước mắt những người khác đều không biết người hoà thân là ai. Mà khi nghe bọn họ muốn Sùng Huy công chúa hoà thân, nếu hắn chẳng tỏ thái độ gì thì không chừng hoàng đế sẽ hạ thánh chỉ khâm định Sùng Huy là công chúa hoà thân. Vậy hắn vừa đắc tội Thôi Hào, lại vừa kết thù với Sùng Huy công chúa.
Sứ thần Nguyệt Thị siết chặt nắm đấm, âm thầm cắn răng, mặt mỉm cười, giọng nói mạnh mẽ vang vọng: “Bẩm bệ hạ, tiểu vương tử là Trữ Vương của Nguyệt Thị ta. Năm ngoái, thần tiên đã báo mộng cho tiểu vương tử, lệnh tiểu vương tử đi Đại Ung cầu hôn Vũ Dương công chúa, tạo chuyện tốt giữa hai nước. Lúc đó Người từng để lại một khối ngọc bội làm bằng chứng, trên ngọc bội khắc chính khuê danh của Vũ Dương công chúa.”
“Ngày ấy, tiểu vương tử đã cầm miếng ngọc bội đi hỏi sứ thần quý quốc. Nhưng khi biết quý quốc không có vị này, tiểu vương tử thất vọng ra về.”
“Cho đến đầu năm nay, nghe nói bệ hạ đã tìm thấy một vị công chúa, phong hào Vũ Dương, tên cũng vừa giống kí tự khắc trên ngọc bội, tiểu vương tử đã tâu chuyện này với hoàng thượng. Hoàng thượng nghĩ rằng đây là gợi ý của thần tiên cho Nguyệt Thị, nên phái sứ đoàn đi cầu cưới Vũ Dương công chúa.”
Dứt lời, hắn lấy ra một khối ngọc bội, hai tay dâng lên đỉnh đầu.
“Đây cũng là ngọc bội mà thần tiên đã ban tặng.”
Trương Đức Ngọc quan sát nét mặt Vĩnh Hoà đế, thấy ông ta điềm tĩnh, không bất ngờ chút nào, đành đi xuống lấy ngọc bội lên.
Vĩnh Hoà đế nhận ngọc bội từ tay Trương Đức Ngọc, nhìn chăm chú hồi lâu, quả thật phát hiện hồi trẻ ông ta đã đưa khối ngọc bội này cho Thôi quý phi. Chỉ là chữ chạm khắc phía trên...nhớ ra, là lúc Thôi Viện giao cho Vũ Dương.
Tay ông ta cầm ngọc bội, lẳng lặng nhìn sứ thần.
Sứ thần cũng chẳng nói lời nào, ngoài mặt khó hiểu, dáng vẻ chính trực. Nhưng lúc này trong lòng hắn đang kêu rên không ngừng, một bước sai từng bước sai. Hắn không nên ôm cái chức sứ thần này.
Còn tiểu vương tử ngày đó, vì sợ người trong lòng quên mình nên đã giao cho hắn khối ngọc bội mà Vũ Dương công chúa tặng làm bằng chứng để nhận ra nhau.
Khối ngọc bội này chính là vật tẫn kỳ dụng*. Tuy rằng sai đối tượng, nhưng nghĩ lại mọi chuyện cũng chẳng to tát gì, trăm sông đổ về một biển mà thôi.
*: Vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.
Nghe sứ thần nói xong, những quan viên ban đầu phát ngôn hùng hồn cúi gằm cả đám, như cưa miệng quả hồ lô, không nói lên lời, sắc mặt khó coi một trận. Sứ thần đã bảo thế thì còn phản bác làm sao được nữa, nói thêm câu nào chính là khơi mào hiềm khích giữa Nguyệt Thị và Đại Ung.
Thôi lão thủ phụ vuốt ve hoa văn tượng hốt, ngước mắt bình tĩnh nhìn sứ thần một chút, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Ở đây ai ai cũng biết tên sứ thần này ăn nói bừa bãi, nhưng nực cười là chẳng ai dám vạch trần hắn ta.
Lạ thay.
Không ngờ tên sứ thần này lại thông minh tới vậy, biến tấu câu chuyện như thật, nói có sách mách có chứng, quả không để cho người khác nói ra được bất kì lời phản bác nào. Đánh tan hiểu biết của ông ta về ngoại bang Man Tộc.
Nếu không biết tên sứ thần này đã bị Sùng Huy công chúa nắm được thóp, dụ dỗ đe doạ mới chịu cắn câu, thì ông ta sẽ nghĩ rằng tên này được phái tới để chuyên đối phó với Thôi gia.
Vĩnh Hoà đế nhìn mỗi người một vẻ bên dưới, không có ý tiếp tục thương nghị việc này nữa.
Chỉ liếc một cái, Trương Đức Ngọc đã biết được ý của Vĩnh Hoà đế. Hắn vung phất trần, đứng ra chính giữa ngay dưới Vĩnh Hoà đế, gác phất trần lên khuỷu tay. Giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Có bản khởi tấu, không bản bãi triều.”
Chúng quan viên mong mỏi bãi triều, sôi nổi quỳ xuống hành lễ, rời khỏi Kim Loan điện.
Sau khi hạ triều, Vĩnh Hoà đế trở về Ngự Thư phòng, vừa đi vào đã bắt đầu phê duyệt tấu chương. Có điều qua hơn một canh giờ vẫn chỉ phê được vài tấu chương.
Trương Đức Ngọc biết ông ta không yên lòng, cũng chẳng dám nhiều lời, chỉ thêm cho ông ta chén trà nhỏ. Tâm tư thánh thượng không thể tuỳ tiện nghiền ngẫm. Dù có nghiền ngẫm ngươi cũng phải giả ngu giả dại.
“Ngươi nói Thôi Hào xin nghỉ 3 ngày? Là sao?”
Trong giây lát khi nghe thấy giọng Vĩnh Hoà đế, Trương Đức Ngọc hơi ngẩn ra, đầu óc phải chuyển vài vòng mới hiểu được Vĩnh Hoà đế vừa nói cái gì.
Hắn cẩn thận đáp: “Bẩm hoàng thượng, nô tài cũng không biết. Ngài hiểu tính Thôi chỉ huy sứ mà. Nô tài không dám hỏi thăm hắn chuyện này.”
Vĩnh Hoà đế ngẫm một chút cũng cho là thế, đành sai Trương Đức Ngọc gọi mật thám tới.
“Đi tra xem tại sao Thôi Hào xin nghỉ.”
Mật thám lĩnh mệnh đi điều tra, chỉ hành động mất nửa canh giờ đã trở về báo cáo.
“Hôm qua Sùng Huy công chúa rời cung tới dinh Man Di, đưa Nguyệt Thị sứ thần Sơ Lặc đi.”
“Sau thì đến Thôi phủ, ép Thôi lão thủ phụ đả thương Thôi chỉ huy sứ.”
“Lúc Thôi chỉ huy sứ ngất xỉu, Sùng Huy công chúa ra khỏi Thôi phủ, thương nghị sự tình trong xe ngựa cùng sứ thần Nguyệt Thị, khoảng một nén nhang.”
Vĩnh Hoà đế nghe từng việc từng việc, kết hợp với sự tình đã xảy ra trên triều ngày hôm nay, lập tức biết ngay nguyên nhân Vệ Trường Diêu làm như vậy.
Thần sắc ông ta vốn điềm đạm khó dò, bị tức tới nỗi mặt mày đỏ bừng, nhất thời dục hoả công tâm, đột nhiên đứng dậy, quét toàn bộ tấu chương trên bàn xuống. Chén trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy cánh hoa. Nước trà thấm ướt thảm đen, một mảng đen kết lại.
“Hay! Hay cho một Sùng Huy, vậy mà dám cả gan làm loạn như thế!”
“Trương Đức Ngọc ngươi nói đi! Ngươi nói một chút xem là ai đã cho nó mượn tim hùm mật hổ?”
Trương Đức Ngọc nào dám mở miệng, chỉ an ủi: “Hoàng thượng ngài đừng vội. Nói không chừng có hiểu lầm gì thì sao? Chi bằng cứ gọi công chúa tới, hỏi trực tiếp một chút?”
Dứt lời lại chêm thêm ly trà cho ông ta, vòng một tay qua sau giúp Vĩnh Hoà đế thuận khí.
Vĩnh Hoà đế cũng dần tỉnh táo. Tóm lại tức thì vẫn tức, chẳng qua phải dằn xuống chút thôi. Ông ta thở dồn dập, ngồi trên ghế, khoát tay với Trương Đức Ngọc.
“Đi! Đi đưa Sùng Huy đến cho trẫm. Trẫm cũng muốn nhìn xem nó cãi lại thế nào.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Trong lòng Trương Đức Ngọc lo sợ bất an, ra khỏi Ngự Thư phòng, hắn rảo bước nhanh về phía Ngọc Dương cung.