Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Duy đi làm. Gần 9 giờ cậu đến công ty. Cô gái ở quầy tiếp tân nhiệt tình chào hỏi cậu, sau đó dẫn cậu đến bàn làm việc.
Khu làm việc của Smith & Miller rất lớn, chiếm gần hết một nửa tầng lầu. Phòng làm việc của các luật sư tách biệt khỏi khu làm việc chung, bên ngoài là nơi làm việc của các trợ lý, được ngăn cách bởi các vách ngăn, thực tập sinh và thư ký sử dụng chung một bàn làm việc.
Khi Lý Duy đi ngang qua, các cô thư ký tò mò không khỏi đưa mắt nhìn. Suốt đường đi, cũng có vài cô thư ký hoạt bát đến bắt chuyện với cậu em Lý Duy đáng yêu này. Lý Duy xưa nay cũng là người thân thiện, trò chuyện được khoảng 2-3 câu thì cũng trái kêu chị này - phải gọi chị kia, làm cho các cô gái vui vẻ, cười không ngớt.
Tới đoạn cuối cùng của khu làm việc, cô gái tiếp tân làm bộ ra vẻ giật mình nói: “Thôi chết, tôi nhớ nhầm rồi, chỗ làm việc của cậu ở đoạn giữa mới đúng.” Trán Lý Duy nhất thời hiện lên ba đường hắc tuyến, cảm thấy mình như con chó nhỏ bị người ta dẫn đi khắp nơi.
Cuối cùng Lý Duy cũng được dẫn đến trước bàn làm việc, máy vi tính, bút viết, đồ văn phòng phẩm đều có sẵn. Lý Duy tiện tay khởi động máy tính, máy tính đúng thật là đã bị khóa. Cô gái ở quầy tiếp tân bảo lát nữa nhân viên IT sẽ tới hướng dẫn cậu cách đăng nhập, nói xong cô cũng nhanh chóng bỏ đi, quay về yên vị bên bàn tiếp tân.
Không lâu sau, cô gái kia dẫn đến thêm 2 thực tập sinh, người ngồi sau Lý Duy tên Thu Phong, người còn lại tên Hạ Vân- ngồi bên cạnh Lý Duy.
Nhóm IT nhanh chóng tới chỗ họ, tập họp họ đến trước máy tính của Hạ Vân để hướng dẫn, hết tên người dùng rồi lại đến mật khuẩu, rồi nào là cách sử dụng điện thoại ngoại tuyến, outlook, word,...vv
Mới đầu ba thực tập sinh này còn nghĩ mấy anh IT đây thật xem thường trình độ vi tính của họ. Sau này mới hiểu, thì ra tài liệu ở đây đều được gửi đến bằng nhiều cách khác nhau, đúng là phải học thêm nhiều nữa. Nhân viên IT rất nhanh đã nói xong, ba người cố gắng ghi hết vào não, tiếc là vẫn từ lỗ tai này sang lỗ tai kia.
Cuối cùng nhân viên IT nói: “Cách sử dụng worksite tôi đã nói rõ và cũng đã in ra bản hướng dẫn để trên bàn cho mọi người, 10 giờ 30 nhóm IT Hương Cảng sẽ sang tiếp tục chỉ rõ mọi người cách sử dụng tài liệu của worksite. Tôi cũng không muốn nói nhiều.” Lau mồ hôi, sao ngài không chịu nói sớm vậy hả...
Sau khi nhân viên IT vừa rời khỏi phòng làm việc, chị gái Helen cũng đến. Cô cười híp mắt nói: “Đi thôi, để chị dẫn mấy đứa đi giới thiệu với các đồng nghiệp khác.”
Thế là ba người thực tập sinh liền vui vẻ hân hoan theo sát Helen đi một vòng. Helen giới thiệu cho họ biết rõ tên, chuyên môn, cấp bậc từng đồng nghiệp một, đồng thời cũng giới thiệu cho tất cả mọi người biết ba người này là thực tập sinh mới. Giới thiệu xong, cả bọn đều tươi cười bắt tay nhau, chào nhau rồi cảm ơn, sau đó lại tạm biệt nhau, lại tiếp tục đi gặp người khác...Sau một vòng, ngoại trừ những luật sư đã gặp mặt qua trong kỳ phỏng vấn có ấn tượng khá rõ, thì những người còn lại giống hệt như mây khói nhất thời thoáng qua, cái đầu be bé của Lý Duy làm sao chứa được nhiều người như vậy chứ.
Đến phòng làm việc của Alan - con người lúc này đang dán một nụ cười thiên thần trên miệng, anh nhẹ nhàng tươi cười đứng dậy bắt tay với từng người một, chào mừng bọn họ đến thực tập tại Smith & Miller. Hai người kia ánh mắt hâm mộ mà nhìn anh, Lý Duy đã thấy bộ dáng khi nổi sùng lên của anh, cậu cảm thấy nên sợ nhiều hơn là hâm mộ. Cậu đau xót nhận ra rằng thật ra cái bàn làm việc của cậu gần sát phòng Alan, coi bộ sau này phải cụp đuôi dài dài rồi.
Xong Alan, Helen lại tiếp tục kéo theo ba người đi về phía trước. Cấp bậc càng cao thì làm việc càng nhiều việc, Denny và Denise chưa thoát khỏi cái phòng làm việc cũng là dễ hiểu thôi. Helen quay về căn phòng làm việc trống rỗng chẳng có ai giới thiệu họ một lần nữa. Tất nhiên là không phải giới thiệu với cái phòng trống rồi.
Cũng thật kỳ lạ, phòng làm việc của Denny rất xa phòng làm việc của Alan, khiến cậu nóng lòng vì đến phòng kia thật lâu. Mãi sau này Lý Duy mới biết thì ra lúc trước phòng của hai người bọn họ sát nhau. Nhưng cái giọng oang oang như sấm vang của Alan mỗi khi nói chuyện điện thoại rất phiền đến giấc mộng giữa ban ngày của Denny. Đã vậy, Alan còn rất thích chạy sang phòng người ta, cả khi cao hứng lẫn không vui đều chạy sang phòng người ta lãi nhãi mãi không thôi. Suốt một tuần lễ con giun xéo lắm cũng oằn, Denny thật sự không chịu nổi con người này nữa, liều mạng lấy đơn từ chức làm tối hậu thư đe dọa đòi chuyển phòng làm việc. Nhưng mà dù hiện tại cách xa nhau như vậy, Alan cũng không ngại làm phiền Denny, vô tội vạ quấy rối luôn cả Denise.
Khoảng hơn 11 giờ, Alan đến phòng làm việc của Denise, cũng gọi luôn Denny đến nói với hai người: “Trưa nay chúng ta sẽ mời những người mới một bữa.”
Denise và Denny trong lòng thầm hô to 'Oh no! lại phải ngoan ngoãn nghe anh ta thao thao bất tuyệt khoe khoang cái Sở Luật này, khoe khoang cả tổ, rồi cuối cùng khoe mẽ luôn bản thân anh ta ra sao.' Hai người lập tức động não hết công suất nghĩ ra một cái cớ để tránh mặt.
Denise vuốt vuốt tay giả bộ tiếc nuối nói: “Trưa nay tôi không rảnh rồi, phải cùng anh yêu nhà tôi đi ăn cơm. Anh chịu khó thay mặt tôi tiếp đãi họ chu đáo nhé.”
Denny mặt không thay đổi nói: “Tôi cũng không rảnh, trưa nay phải đi ăn cơm với khách.”
Alan cười âm trầm nói: “Gạt quỷ! Denise, tôi nhớ rõ cô còn đang oán giận chồng mình phải đi công tác cả tuần, hôm nay còn đi ăn cơm với 'anh yêu' nào nữa? Có cần tôi hỏi chồng cô chút không?”
'Shit! sau này sẽ không để lộ hành tung của chồng mình nữa...' Denise đau khổ đầu hàng.
Alan chuyển hướng sang Denny, hung tợn nói: “Không phải đã chuyển lịch sang thứ năm rồi sao?”
Denny tự hỏi 'tại sao cậu biết được?'. Alan hừ lạnh một tiếng: “Là khách hàng của cậu gửi mail thay đổi lịch hẹn cho tôi.”
'Shit! quên mất Alan cũng nằm trong hạng mục này...' Denny chán nản nghĩ, giương cờ trắng đầu hàng.
Alan thô bạo liếc hai người: “Nếu đã ổn thì lát nữa tôi sẽ bảo Lily thông báo cho mọi người.”
Sau khi Lily thông báo cho tất cả mọi người, cả tổ làm việc đều cùng nhau than vãn thành tiếng. Một trợ lý tức giận thẳng thắng mắng: “Thiệt tình, không thông báo sớm hơn nửa tiếng được sao? Mới đi mua cơm trưa xong!”
Thức ăn được giao tới khá trễ, hơn 12giờ 30 mới đến. Mặc dù với công việc không phải người nào cũng nhiệt tình, nhưng nhắc tới ăn cơm thì ai nấy cũng đều hớn hở. Vừa nhận được thông báo của Lily, mọi người đều đứng bật dậy tụm năm tụm ba tới phòng họp. Có vài luật sư mang theo blackberry*, tranh thủ trong phòng họp xem mail gửi đến, tránh lãng phí thời gian, không bằng vừa ăn bữa cơm miễn phí vừa xem luôn.
(* máy tính bảng)
Lý Duy nghe nhân viên IT diễn thuyết gần 2 tiếng mới xong, nhanh chóng vào phòng họp New York, vừa vào cậu cứ tưởng là nhìn nhầm ổ sói, mọi người ngấu nghiến ăn cơm, giống như cả mấy thế kỷ rồi chưa được ăn cơm vậy. Thật đúng là...
Chị Suzanne tốt bụng nhắc cậu: “Đến đây ăn nhanh đi, một lát nữa Alan mà nói là sẽ không còn cơ hội ăn đâu.”
Denny đơ mặt ôm IPad đi vào, một bên cầm chai nước, một bên cầm miếng pizza đến bài dài ngồi xuống, vừa ăn pizza vừa chơi game.
Một lúc sau, Denise cầm blackberry tới. Cô đau lòng phát hiện những chỗ ngồi cách xa cái ghế dành cho nhân vật chính kia đã đầy người, chỉ còn chỗ gần nhất là còn trống.
Mọi người rất nhanh đã ăn no, sau đó mỗi người đều lấy ra sổ ghi chép và bút chì trên bàn.
Lý Duy không hiểu, Suzanne giải thích: “Họ lấy ra để giả bộ ghi chép đó mà.” Lý Duy hiểu, cũng muốn lấy một quyển sổ, nhưng lại phát hiện sổ đã bị người ta lấy hết. Cậu quay về bàn làm việc lấy sổ của mình, chưa ra khỏi cửa đã thấy Alan bừng bừng khí thế hiên ngang từ hành lang đi tới. Lý Duy lập tức rụt đầu về. Suzanne xé ra một tờ giấy từ trong sổ mình đưa cho cậu nói: “Ráng dùng đỡ cái này đi, tuy viết vào đây cũng không được gì nhưng chí ít thì vẫn dùng nó để giả bộ được.”