Nỗi lo về thức ăn vào mùa đông không chỉ của riêng người Nick.
Vào một buổi sáng, khi Nick cùng một phần ba người Nick khác ra ngoài đi săn, trong sơn động chỉ còn lại hai phần ba người Nick và động vật, còn có Dương Phàm.
Ra ngoài đi săn phần lớn là người Nick có ‘bạn đời’, người Nick ‘độc thân’ mỗi lần chỉ đi ra ngoài chừng phân nửa.
Trước kia Dương Phàm cho rằng đó là do bọn họ có thể nhịn đói tốt, nhưng hôm nay cô mới biết được nguyên nhân chính.
Lúc ấy cô đang chơi với con khỉ kia. Không có cách nào, trong tất cả các loài động vật ở đây chỉ có con khỉ lông dài kia là có thể chơi cùng với cô, vẻ mặt, phản ứng cũng gần giống loài người. Còn những con Ngựa trâu và trâu trán rộng ..., bất kể cô nói cái gì chúng nó cũng rất khó hiểu được. Thậm chí cô còn đặt cho nó một cái tên là ‘Na Na’, mà con khỉ kia cũng hiểu rất nhanh đó là tên gọi của nó.
Thông minh như vậy, không hổ là loài linh trưởng!
Dương Phàm chỉ còn thiếu nước nắm tay Na Na gọi một tiếng đồng hương. Ở nơi này, muốn tìm một động vật có ý thức cũng khó giống như lên trời vậy. Khỉ cũng là tốt lắm rồi.
Cô cùng khỉ chơi tung hứng, mặc dù Na Na chỉ biết không ngừng đem cục đá ném lên trên chứ không biết chụp cục đá lại khi nó rơi xuống nhưng cũng có thể chơi với cô. Lúc này những người Nick bên cạnh đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, đứng dậy đồng loạt chạy tới cửa sơn động.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chớp mắt đã chạy đi hơn một nửa.
Dương Phàm phát hiện ra điều này cũng không có hứng thú để chơi nữa, lập tức chạy theo sau. Cô chạy không nhanh bằng người Nick. Lúc cô chạy đến cửa sơn động thì nơi đó đã có đánh nhau, máu me văng tung tóe.
Dương Phàm cứng người tại chỗ, trước mắt cô, những người Nick rất mạnh mẽ kia không có người nào có thể chịu được một kích, ai cũng bị một con chim khổng lồ bắt lấy kéo bay tứ chi, hoặc là bắt lấy cánh tay kéo bay đầu.
Đó là một con chim khổng lồ đến kinh khủng, hai cánh của nó sải rộng có thể che kín cả cửa sơn động.
Dương Phàm cứng ngắc người nhưng ý thức lại từ từ chuyển động. Người Nick quả nhiên không phải là loài động vật mạnh nhất chỗ này. Trước mặt con chim kia, bọn họ nhỏ yếu giống như một con Thằn lằn chân chính.
Con chim kia chắc là tới trộm thịt chuột đất chồng chất tại cửa sơn động. Người Nick đem con mồi săn được chất đống tại cửa động, bên ngoài có từng tầng đá vụn bao bọc. Mùa đông tới, con mồi ở gần cửa động đều đông lạnh hết, Dương Phàm cho rằng đây là vì dễ dàng cất giữ, trong sơn động nhiệt độ càng ngày càng cao, thức ăn có thể sẽ bị biến chất.
Mấy ngày nay người Nick vẫn một mực đi săn thú, muốn trữ được nhiều thức ăn hơn cho nên không chú ý thức ăn đặt ở cửa sơn động đã bị con chim kia trộm đi.
Dương Phàm thấy con chim kia cứ lao xuống từng đợt, lúc dừng lại ở cửa sơn động liền dùng móng vuốt cào lớp đá ở phía ngoài, đem thịt chuột đất bên trong cào xuống. Nó không thể đậu ở nơi sườn núi đầy tuyết này, chỉ có thể lần lượt bay trở về.
Người Nick có thể là nghe thấy tiếng nó vỗ cánh, hoặc là nghe thấy tiếng đá vụn lăn xuống. Trừ động tác đó ra, mọi động tác khác của con chim kia đều tương đối nhẹ, thậm chí nó còn không có kêu, có thể là nó sợ những người Nick bên ngoài nghe thấy quay trở về.
Người Nick trong sơn động thật ra không thể làm được gì. Cửa sơn động vốn chỉ chừa lại một khe hở bằng một phần năm, bọn họ đi ra ngoài săn thú cũng chỉ có thể leo ra. Lúc bọn họ muốn ngăn cản con chim kia, chỉ có thể trèo lên một nửa đống đá vụn ở cửa sơn động, vươn tay lên đánh nó, ngay cả cái đuôi cũng không thể dùng.
Đó quả thực là tự sát.
Con chim bị bọn họ quấy rầy rất tức giận, lúc nó bay trở về sẽ hung hăng bắt lấy những người Nick trèo lên cửa động, ngậm được đầu hoặc cánh tay của họ thì kéo bọn họ ra, sau đó dùng móng vuốt xé bọn họ thành mấy khối trên không trung.
Lúc Dương Phàm phát hiện ra thì nước mắt đã rơi đầy mặt, cả người cô run rẩy, nhưng cô vẫn dũng cảm xông lên, nhặt lấy cục đá trên mặt đất nhắm vào đầu con chim kia, ném thẳng vào mắt nó.
Sức của cô yếu, lực cũng không đủ, nhưng lâu ngày như vậy cô đã xem mình là một trong những người Nick. Bọn họ rất giống Nick, cũng rất giống loài người. Ngay lúc này cô phát hiện rất có thể bản thân đã xem bọn họ là người. Bây giờ người Nick đang ra sức bảo vệ thành viên của gia đình mình, cô không thể nào chỉ núp ở một bên nhìn bọn họ bị con chim kia xé nát.
Người Nick bắt chước rất nhanh, lúc phát hiện ra dùng đá ném so với tự mình nhào tới an toàn hơn cũng càng có tác dụng hơn thì những người Nick còn lại đều đã học xong cách lấy đá ném chim, đồng thời cũng lập tức tìm được nhược điểm của nó: mắt.
Bọn họ nhanh chóng đập xuống những tảng đá lớn trên vách động, sau đó xoay tròn cánh tay nhắm mắt con chim kia mà ném.
Con chim lại xà xuống lần nữa, nhưng lần này nó rất dễ nhận thấy không thể đến gần cửa sơn động nữa rồi. Sau mấy lần thất bại, nó liền từ bỏ, quay đầu bay về phía chân núi.
Dương Phàm vẫn còn khóc, cô nhớ vừa rồi rơi xuống chân núi không chỉ có thịt chuột đất bị con chim cào xuống, còn có người Nick đã chết, những người đó rất có thể chính là thức ăn hôm nay của con chim kia.
Cô chưa từng thấy qua người Nick chết, cô cho rằng bọn họ có thể là loài động vật lớn mạnh nhất trên thế giới này. Coi như lý trí của cô không xem bọn họ là loài mạnh nhất, nhưng trên mặt cảm tình cô vẫn luôn hy vọng như vậy, hy vọng nơi này không có thiên địch của bọn họ.
Rất khó để mà tiếp thu được chuyện người Nick sớm chiều chung sống với cô trở thành thức ăn của loài động vật khác.
Cô đứng ở cửa sơn động, gió lạnh ào ào thổi tới. Cô từ từ phát hiện những người Nick khác đã trở lại trong sơn động, ở lại chỗ này chỉ có hai ba người bị thương. Bọn họ hoặc là bị thương trên cánh tay, hoặc là bị con chim kia kéo đi một miếng thịt lớn trên đầu, hoặc là ngay cả cánh tay cũng bị kéo đi luôn.
Bọn họ tựa vào cửa sơn động, hiển nhiên cũng không có ý định trở về.
Cô vốn muốn ở đây đợi Nick trở về, này có chút ngốc, rất có thể chưa đợi được đến khi hắn trở về cô đã chết rét, hoặc là bị đông cứng rồi. Nhưng con người luôn có những lúc xúc động cố chấp ngớ ngẩn, cô không muốn rời đi.
Thế nhưng những người Nick đó vì cái gì mà không trở về?
Cô nhìn bọn họ, bọn họ ngồi dưới đất không nhúc nhích, cũng không có hành động gì với vết thương của mình, chỉ liếm hết máu đi. Nick chưa bao giờ bị thương, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra máu của người Nick ngừng chảy vô cùng nhanh, những vết thương kia dường như vừa được liếm liền cầm máu.
Hoặc là máu của bọn họ rất ít?
Lực chú ý bị dời đi, cảm xúc của Dương Phàm khôi phục lại rất nhanh. Cô đè xuống nỗi bi phẫn vừa rồi khi thấy người Nick bị giết, xoay người trở lại trong sơn động.
Nick cùng mọi người trở lại đúng giờ giống như ngày hôm qua, Dương Phàm không nhìn ra bọn họ có phát hiện ra có người chết hay không. Buổi tối bọn họ lại đi đào một ít đá vụn, lấp lại lổ hổng nơi cửa sơn động. Những người Nick hồi chiều thấy cô dùng đá ném con chim kia đều chuẩn bị một ít đá bén nhọn đặt gần cửa động.
Sau khi tất cả người Nick quay về, Dương Phàm đếm một lần, so với ngày hôm qua ít đi sáu người. Điều này chứng tỏ buổi chiều có sáu người Nick bị con chim kia giết chết.
Cô không biết người Nick có biết cái gì gọi là bi thương hay không, có thể là bọn họ căn bản không phát hiện ra số lượng đã ít đi vài người? Cô vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, bao gồm những người quay trở về kia nhưng lại không phát hiện ra bất cứ điều gì tương tự nghi thức ‘tang lễ’.
Cô nhớ rõ ràng động vật cũng biết cử hành tang lễ cho đồng bạn, trong thế giới động vật có chiếu qua. Điều này làm cho cô càng khổ sở, vì người Nick đã chết mà khổ sở, cũng vì chính cô mà khổ sở.
Cả buổi tối cô vùi trong ngực Nick, cái đuôi to của hắn quấn lấy cô thật chặt, có thể là chặt hơn so với bình thường một chút. Cô nguyện ý nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau người Nick đi săn thú càng nhiều, hơn một nửa người Nick. Ngày hôm qua con chim lớn kia đã đào ra có thể là hơn trăm con chuột đất, từng đó đủ cho tất cả người Nick nơi này ăn hai ngày. Nếu như nó còn tới, thức ăn của người Nick sẽ càng ngày càng ít đi.
Lúc những người Nick kia đi ra ngoài săn bắn, những người Nick khác vẫn luôn khẩn trương chờ đợi. Dương Phàm không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô cảm thấy hôm nay bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía cửa sơn động.
Cô cũng luôn ngó chừng về nơi đó.
Chờ khi tiếng đá rơi cùng tiếng vỗ cánh xuất hiện thì cô cùng những người Nick khác đều chạy tới.
Người Nick nhanh hơn cô rất nhiều, lần này quả nhiên vẫn là con chim kia. Vết thương nơi mắt vì bị đá ném trúng giống ngày hôm qua như đúc. Mọi người ai cũng cầm đá ném đó, nhắm ngay mắt. Bọn họ thật sự rất thông minh, hôm nay hoàn toàn không cần đến cô.
Vì không muốn trở ngại bọn họ, cô đứng ra xa một chút. Lúc không có thương vong, cuộc chiến tranh này thắng bại không cần nói cũng biết, chim không thể nào bay thẳng vào trong, lúc nó lần lượt xông tới cũng thất bại, rất nhanh lại muốn rời đi. Nhưng lần này không chỉ đơn giản như vậy, trong nháy mắt, hình như có cái gì đó từ phía trên rơi xuống trên cánh của nó, khiến nó lập tức bay đi.
Dương Phàm sửng sốt một chút, lập tức nghĩ ra đó có thể là một người Nick!
Trải qua chuyện ngày hôm qua, bọn họ đi săn nhất định sẽ có một số người không đi xa, lúc nào cũng có thể chạy trở về.
Cô nhanh chóng chạy đến cửa động, ngửa đầu có gắng nhìn qua cửa sơn động nhỏ hẹp nhìn ra bầu trời bên ngoài. Con chim kia bay lên bay xuống, muốn rũ bỏ thứ dính trên cánh, cái đuôi thật dài kia thật đúng là của người Nick!
Người Nick cô không biết tên kia cố chết bám lấy cánh nó, dường như đang dùng hết tất cả sức lực lượng tổn thương nó!
Cách đánh cảm tử này đã phát huy tác dụng. Con chim lớn kia cuối cùng cũng từ từ bay lướt xuống chân núi. Nó muốn tìm một nơi có thể rơi xuống, rống lên từng tiếng rên rỉ kéo dài.
Cánh nó rõ ràng đã bị đứt, mà người Nick nằm trên lưng nó không biết bây giờ thế nào rồi. Cô nhìn thấy con chim kia xoay đầu mổ về phía hắn mấy lần. Cổ chim hình như có thể xoay 180°, hoặc là nhiều hơn. Con chim này rất có thể xoay nhiều hơn 180°.
Cô thấy người Nick đó bị mổ, chỉ là hắn không rớt từ trên lưng của nó xuống, cho đến khi nó hạ xuống cũng không có.
Dương Phàm đoán có lẽ có một số người Nick đi săn đang chờ phía dưới. Đây vốn là thế giới người thắng ăn hết người thua, bây giờ thức ăn thiếu thốn, chim có thể xem người Nick là thức ăn, dĩ nhiên điều ngược lại cũng có thể.
Suy đoán của cô là đúng, xế chiều có một đám người Nick mang theo thịt con chim kia trở về trước. Cô loáng thoáng phân biệt được một vài bộ phận có thể là thịt ở chân chim, phía trên còn có lông vũ.
Ba khối thịt lớn, hai khối thịt nhỏ được những người Nick kia đưa đến trước mặt cô. Lớn nhỏ này là nói đúng theo cách nhìn của người Nick, còn dùng tiêu chuẩn của cô mà nói thì khối thịt lớn có lẽ nặng hơn bốn mươi ký, khối thịt nhỏ cũng chừng 20 ký.
Bọn họ đặt ở trên mặt đất trước mặt của cô lúc cô chưa kịp có phản ứng gì. Cô vẫn không động đến những khối thịt kia.
Lúc Nick trở về thấy thịt đặt ở trước mặt cô thì hình như hơi sửng sốt một chút, sau đó hắn liền đem thịt đi nướng chín đút cho cô ăn. Cứ xem như sức ăn của cô bây giờ là lớn, cũng xem như cô ăn khối thịt nhỏ nhất thì cô vẫn chỉ ăn được một phần rất nhỏ.
Cô muốn cho Nick ăn phần dư còn lại, nhưng hắn không ăn. Hắn đem hết thịt đặt trong hang đá của cô. Hang đá để khoai tây khô của cô, nghĩa là thức ăn chỉ thuộc về cô. Người Nick cùng những động vật khác trong sơn động này có lẽ cũng biết điều này, ý Nick là tất cả thịt chim kia đều thuộc về cô?
Nhưng để vào trong hang đá thì không được. Mặc kệ là có hư hay không, nếu chúng đều biến thành thịt khô thì không ổn chút nào.
Cô đành phải cố ép Nick ăn hết.
Thời gian dài như vậy, cô đã hiểu rất rõ một điều : hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương cô, chỉ cần cô không lãng phí thức ăn. Cho hắn ăn dĩ nhiên không tính là lãng phí, hơn nữa so với cô nghĩ còn đơn giản hơn nhiều. Khi cô đem một miếng thịt bỏ vào trong tay hắn, hắn không phản đối chút nào mà ăn chúng.
Dương Phàm còn tưởng hắn sẽ khinh thường không thèm ăn thức ăn cô đưa, nhưng bây giờ xem ra đem chữ sĩ của đàn ông để nghĩ về người Nick thật không thích hợp chút nào. Thức ăn quý giá đến cỡ nào, đặc biệt là vào mùa đông, hắn sẽ không cự tuyệt cũng không lãng phí.
Nick ăn rất nhiều, thời gian ăn cũng rất lâu. Trước tiên hắn ăn hết hai khối thịt nhỏ, ba khối thịt to còn dư lại hắn sẽ ăn một lát nghỉ một lát, sau đó lại ăn tiếp. Lâu lâu hắn còn sờ sờ bụng Dương Phàm, thấy nơi đó xẹp xuống lại đút cho cô ăn. Cuối cùng đợi đến khi trời sáng lúc bọn họ đi ra ngoài săn bắt, thịt chỉ còn lại một nửa khối.
Nick ăn suốt đêm, cũng đút cho cô suốt đêm. Lúc cô ngủ mơ mơ màng màng cũng là theo bản năng nuốt hết thịt hắn đút.
Cho nên bây giờ một củ khoai tây cô cũng nuốt không trôi, nghĩ đến ăn liền muốn nôn.
Có thể no đến buồn nôn, đây quả thực là quá hạnh phúc.