Nick lại thay lông, dường như hắn cao lên, cái đuôi cũng dài ra.
Cùng hắn ở chung một chỗ càng lâu, một chút thay đổi nhỏ cô cũng có thể nhận ra. Ví như cô phát hiện giữa cái đuôi của hắn xuất hiện một vạch đen, dọc theo đuôi thẳng cho đến mông của hắn.
Khi cô cầm đuôi hắn sờ lên vạch đen đó, hắn phát ra một tiếng kêu giống như là kinh sợ.
Giống chim ưng, bén nhọn cao vút.
Dương Phàm sợ tới mức lập tức ném cái đuôi hắn xuống, giơ hai tay nhìn hắn. Hắn sợ tới mức cặp mắt đờ đẫn nhìn cô. Hai người bọn họ nhìn nhau một lát, vẫn là hắn tỏ vẻ ‘ giải hòa ’ trước —— cái đuôi của hắn thận trọng quét nhẹ trên mặt đất.
Hình như là xấu hổ.
Dương Phàm hiểu rõ rồi mới thử nhẹ nhàng sờ sờ cái đuôi của hắn. Hắn giống như thở phào nhẹ nhõm, tựa như làm nũng bắt đầu phát ra tiếng grù grù, cái đuôi cũng lần nữa vuốt ve hông của cô.
Nhưng khi cô sờ vạch đen kia lần nữa thì cô có thể cảm nhận được bắp thịt của hắn căng thẳng.
Vạch đen kia xuất hiện trên đuôi hắn đại biểu cho cái gì? Hắn rất căng thẳng.
Cô không dám sờ nữa, nhưng vẫn rất tò mò.
Cái đuôi của Nick vẫn tự nhiên rũ xuống sau lưng, chỉ có phần cuối của đuôi hơi nhếch lên, lúc nào cũng lay động, giống như Rada.
Màu lông của hắn đậm hơn trước, lông trên chân có màu thâm đen, đen nhánh tỏa sáng. Lông trên eo là màu xanh sẫm, hai cánh tay, bàn tay cũng có màu xanh sẫm, nhưng so với phần eo thì nhạt hơn.
Bộ lông mới càng làm cho hắn có vẻ nguy hiểm hơn. Dương Phàm cho rằng bây giờ Nick mới coi như là người Nick thành niên, lúc bọn họ mới gặp thì có lẽ hắn vừa tới kỳ thanh niên.
Phần lông dưới bụng hắn vẫn có màu xanh như cũ, từ hai tháng trước đã thế. Nơi đó hơi nhô ra, nhìn nghiêng thấy nó hơi nhếch lên, giống như có cái gì đó ở dưới lớp lông.
Dương Phàm không muốn nghĩ xem nơi đó rốt cuộc là có cái gì. Cô vừa tới đây vẫn luôn cùng Nick hoạt động ở trong hang động tối om, khi đó cô còn không dám nhìn thẳng thân thể của hắn chứ đừng nói nhìn chỗ khác.
Nhưng cô không nhịn được nhìn xem, nó nhìn càng lúc càng giống hung khí nào đó, cũng không phải là tò mò, chỉ là cô nghĩ, chẳng lẽ cái đó bình thường hắn giấu đi, lúc cần mới vươn ra sao?
Nick rất thản nhiên, chỉ cần cô không sờ vào vạch đen nơi đuôi của hắn, hắn tuyệt không quan tâm cô nhìn chỗ nào trên thân thể hắn.
Cô cũng từng ác ý đưa tay sờ thở, cố gắng ba bốn ngày mới thực sự có can đảm, nhưng sờ tới sờ lui bên dưới tầng lông kia giống như là một cây xương cứng. Hắn cũng không có phản ứng khác, lúc cô sờ vào vạch đen kia thì phản ứng của hắn lớn hơn.
Cho đến bây giờ Nick vẫn thích vuốt ve cô, trừ lúc hắn ra ngoài săn thú cô không đi cùng, những lúc còn lại cái đuôi của hắn vẫn quấn trên người cô. Đến trước kỳ kinh nguyệt hai ngày, động tác của hắn sẽ nhiều hơn một chút, ví như nồng nhiệt liếm tới liếm lui cô.
Hắn đã biết hôn là cách cô thích, còn không ngừng dùng miệng đụng cô.
Nhưng chỉ cần hắn muốn cô nằm xuống, vặn bung hai chân của cô ra, cô liền ôm bụng kêu đau. Coi như đã dùng chiêu này lừa hắn mấy trăm lần, hắn vẫn lập tức bị lừa, chẳng những cho cô nằm phơi nắng, còn có thể đem da chuột đất bọc lấy đá nóng cho cô chườm bụng.
Cô ôm Nick nói: "Thật xin lỗi, nhưng em còn chưa chuẩn bị tốt."
Hắn nghe không hiểu, trong cổ họng phát ra tiếng grù grù, sau đó dùng miệng hôn cô.
Cô ôm Nick, cảm thấy chỉ cần hai người bọn họ ở chung một chỗ là tốt rồi. Nhưng bây giờ, cô chưa thể tiếp thu chuyện Nick có khả năng làm cô sinh người Nick nhỏ, đây mới là nguyên nhân khiến cô lui bước.
Cô biết mình nghĩ nhiều như vậy là vô dụng, thời gian ở thế giới này khác hoàn toàn ở Trái đất. Ở đây ‘ một năm ’ trôi qua, nhưng trên trái đất không biết đã qua mấy năm. Lúc cô thức dậy chỉ có hai mươi hai tuổi, bây giờ không biết mình rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi.
Ai biết cô còn có thể sống được bao lâu?
Trên trái đất, y học hiện đại tiến bộ có thể giúp người già sống lâu. TV đều nói bây giờ đang tiến vào ‘xã hội già’, chính là tuổi thọ của con người càng ngày càng dài, người già càng ngày càng nhiều, trẻ sơ sinh lại càng ngày càng ít.
Nhưng ở nơi này không may mắn như vậy. Động vật già yếu rất nhanh sẽ bị thiên nhiên đào thải, cô cũng không ngoại lệ. Bây giờ cô còn có thể gọi là trẻ tuổi, nhưng một năm sau thì sao?
Dương Phàm không biết mình tới nơi này rốt cuộc đã được mấy tuổi, cô không có cách tính toán rõ thời gian. Nếu như dùng cách tính trên Trái đất thì tuổi của cô không còn nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy thời gian ở đây không nhanh như vậy. Cô không biết đây là ảo giác của cô hay là cô đã bị thế giới này ảnh hưởng.
Nếu như tính chính xác theo thời gian ở Trái đất, bây giờ cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Nói cách khác, chừng hai năm nữa thân thể của cô sẽ không theo kịp thời gian nơi này, cô sẽ nhanh chóng già yếu chết đi.
Nếu là như vậy, cô cũng không còn nhiều thời gian để tiếp tục phân vân vấn đề này. Nếu cô còn muốn cùng Nick ở chung một chỗ, tốt nhất sang năm cô phải quyết định có muốn cùng hắn sinh con hay không.
Nghĩ tích cực thì nói không chừng tuổi thọ của cô sẽ cùng thời gian nơi này mà thay đổi. Vậy thì tương lai của cô cũng không dừng lại ở trong hai năm.
Ví như cô lúc mới tới chưa quen với thời gian khá dài ở nơi này, nhưng bây giờ cô có thể vô cùng tự nhiên ngủ suốt đêm, nửa đêm sẽ không tỉnh lại rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Ví như tóc cùng móng tay của cô đang mọc chậm dần, đến bây giờ tóc của cô chỉ mới dài tới bả vai mà thôi.
Ví như chu kỳ kinh nguyệt của cô đã biến thành hai mươi lăm ngày đến ba mươi ngày.
Quan trọng nhất là cô không có cảm giác thân thể mình trở nên già yếu nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn. Thể lực, bắp thịt, tốc độ phản ứng cùng khớp xương đều tốt như trước.
Rốt cuộc loại suy đoán nào mới đúng đây?
Dương Phàm không muốn tin mình chỉ còn lại không tới mười năm tuổi thọ, nhưng cô rất rõ loài người không thể nào thích ứng với hoàn cảnh trong thời gian vài năm ngắn ngủi như vậy, cơ thể thay đổi để thích hợp với hoàn cảnh. Loài người tiến hóa để phù hợp với hoàn cảnh, cho dù chỉ là một biến hóa nho nhỏ cũng phải trải qua mười mấy đời thậm chí trên trăm đời.
Sau khi mùa thu đến, Dương Phàm không vui vẻ giống như cô nghĩ. Trước kia vào mùa đông và mùa hè cô cảm thấy chúng không thoải mái bằng mùa thu, mùa thu đến cái gì cũng tốt.
Nhưng bây giờ mùa thu đến, cô nghĩ đến chuyện mùa đông sẽ đến. Mùa đông đi rồi một năm lại hết, thời gian sống của cô chỉ còn đếm ngược từng ngày.
Dương Phàm càng ngày càng trầm mặc. Rất nhanh, cô lên kế hoạch cho mình, dùng thời gian tới làm các loại quần áo bằng da bằng lông để dùng vào mùa đông.
Táo trứng gà bắt đầu kết quả, bây giờ nó chỉ nhỏ bằng một ngón tay, đợi đến khi nó chín còn phải cần một thời gian dài. Dương Phàm tìm được mấy chỗ cây táo trứng gà mọc, dùng nước tiểu của Nick tưới xung quanh để các loài động vật khác không hái đi trái của cô trước.
Quả nồi cũng to lên, bọn chúng từng quả một chỉ to bằng quả đấm nhỏ, màu xanh, từng chùm từng chùm mọc xung quanh dây leo.
Cô giống như trước đây, mỗi ngày trừ cùng Nick đi săn thú hoặc là dọn dẹp sửa sang lại hang đá, cô còn hái các loại thức ăn về, phân loại thu gom.
Cô máy móc chuẩn bị qua mùa đông, trong lòng vẫn là một mớ bòng bong.
Rốt cuộc cô phải làm thế nào? Rốt cuộc cô còn sống được bao lâu? Cho tới bây giờ cô còn ôm một tia hi vọng một ngày nào đó cô có thể về nhà, nhưng nếu cô thật sự chết ở chỗ này, cô có thể lưu lại cái gì?
Từ khi tới nơi này cho đến về sau chỉ có Nick ở cùng với cô, cô cảm thấy mình nên làm cho hắn chút gì đó. Không đơn giản chỉ vì muốn báo đáp hắn, mà là nếu như cô thật sự chết rồi, Nick có còn nhớ cô hay không? Hay là hắn sẽ nhanh chóng quên cô?
Cô cùng bọn ngựa trâu, khỉ kia đến cùng có phải là giống nhau? Nick cảm thấy cô và bọn chúng giống nhau sao? Nếu như cô chết rồi, hắn sẽ nhớ cô hay là chờ đến kỳ động dục sau, lập tức chạy đi tìm một con vật khác?
Dương Phàm cảm thấy mình đang lâm vào một vòng tròn quái dị. Hai tháng trước cô còn cảm thấy mình có rất nhiều thời gian, còn có rất nhiều cơ hội thay đổi Nick, hai người bọn họ nhất định có thể tìm được cách hiểu nhau. Nhưng sau khi mùa thu đến, tất cả lại đột nhiên hiện ra trước mắt cô.
Giờ cô mới nhớ tới, thật ra cô không có bao nhiêu thời gian, có thể cô chỉ sống ở thế giới này thêm hai ba năm. So với những loài động vật kia, cô không còn có ưu thế nữa. Cô chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng mình cùng những loài động vật kia bình đẳng như vậy, đầu óc tốt không có nghĩa là cô có thể sống lâu hơn bọn chúng.
Không! Cô không tin!
Dương Phàm không muốn tin cái gì cô cũng không làm được, nếu như cô chỉ có thể sống hai ba năm nữa, cô nhất định phải làm nhiều chuyện hơn để chứng minh mình khác những loài vật kia!
Đây là chứng cứ cô tồn tại ở nơi này!