Tình hình vẫn không có chuyển biến tốt.
Dương Phàm nhìn gió tuyết vẫn không ngừng thổi bên ngoài sơn động mà lòng như lửa đốt.
Nick và những người Nick khác vẫn luôn ra ngoài đi săn, nhưng hơn hai mươi ngày nay bọn họ ngay cả một con chim nhỏ cũng không mang về được. Hơn nữa cứ liên tục đi săn làm cho lông trên người bọn họ tróc ra hơn phân nửa, dường như tất cả người Nick đều bị thương, vết thương cũ chồng chất vết thương mới.
Lông trên người bọn họ chưa kịp mọc tốt trở lại họ liền đi ra ngoài săn thú, hơn nữa còn đi đến khi cả người kết đầy băng mới trở lại. Phá băng xong, vốn vết thương cũ đã không nói, bây giờ lại thêm vết thương mới.
Trong sơn động chỉ còn lại chưa tới 44 con chuột đất, từng này căn bản không đủ cho tất cả người Nick trong sơn động ăn một bữa. Cho dù tiết kiệm thế nào, chờ khi ăn hết từng này thức ăn, kiên trì nhiều nhất cũng được hai mươi ngày nữa, người Nick sẽ phải chết đói.
Trước khi bọn họ chết đói, những con vật trong sơn động này và cô sẽ như thế nào?
Dương Phàm vô luận thế nào cũng không dám nghĩ thêm.
Cô thường thường đứng trước cửa sơn động nhìn thời tiết bên ngoài khi người Nick đi săn. Gió tuyết như thế này cô muốn chạy cũng chạy không được hai mươi dặm sẽ bị chết rét.
Dương Phàm không muốn đem tất cả hi vọng ký thác lên người Nick, nếu như đến lúc đó có người Nick khác bắt đầu ăn bạn đời của bọn họ, vậy cô không thể nào tránh được.
Lịch sử loài người cũng có thời kỳ quá đói bụng mà ăn thịt người, trên sách sử cổ kim cũng thấy không ít. Tại sao cô có thể hy vọng đạo đức người Nick có thể cao hơn loài người, thà bị đói chết cũng không ăn bạn đời của mình?
Coi như bọn họ không ăn, chẳng lẽ những người Nick khác cũng có thể kiên trì không ăn? Bi kịch đổi con để ăn không phải là chuyện hi hữu gì, trước kia trong sử sách lúc thiên tai lớn ập đến cũng đã có ghi lại chuyện tương tự.
Dương Phàm nghĩ rằng đến lúc thiếu hụt thức ăn có khả năng người Nick sẽ đi đoạt bạn đời của người khác để ăn, khi đó người Nick trong sơn động này tự giết lẫn nhau, nơi đây sẽ chẳng khác gì địa ngục. Nick có thể bảo vệ cô ở những mùa khác, nhưng trong thâm sơn này, lúc thời tiết ác liệt như vậy, ở nơi dường như bốn bề đều là vách đá, nếu cô muốn bình an vô sự thì thật là quá khó khăn.
Cô tự biết bằng bản lãnh của cô không thể nào một thân một mình chạy trốn trong gió tuyết, chẳng bằng đánh cuộc một trận, đánh cuộc xem suy đoán của cô rốt cuộc có đúng hay không. Nhìn người Nick ăn bạn đời của mình, hay là giành bạn đời của người khác.
Cô hy vọng là vế sau.
Vì điều này, mấy ngày nay cô để dành hết khoai tây khô cho Nick ăn, muốn hắn giữ thể lực. Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, hi vọng hắn có thể khác những người Nick khác.
Cô đứng ở cửa sơn động xoay người đi vào trong, mấy con vật trong sơn động vẫn nhàn nhã như vậy, điều này làm cho cô có cảm xúc hết sức phức tạp. Nếu như điều gì cô cũng không hiểu giống những con vật này, nói không chừng có chết cũng không cần nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ cô có nghĩ tới những điều này thì cũng chẳng thay đổi được sự thật, ngược lại càng lo lắng đề phòng không được yên.
Cô co lại trong góc, bên cạnh chính là cái hang cô trữ khoai tây khô, đây đều là Nick đào giúp cô. Bây giờ khoai tây khô bên trong chỉ còn lại hai bao da, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho Nick ăn một bữa. Gần đây lúc quá đói cô liền ăn cỏ rêu, thật có chút ghen tỵ với bọn chúng, thức ăn vĩnh viễn ăn không hết. Nếu người Nick cũng ăn cỏ rêu thì tốt biết mấy, vậy thì không cần lo lắng rầu rĩ chuyện thức ăn nữa.
Cô tựa vào vách núi mơ màng ngủ đi, cái bụng trống không kêu réo. Cô cố ép mình nhắm mắt ngủ cho quên đi cảm giác đói bụng. Mùi vị cỏ rêu quá kỳ lạ, mỗi lần cô ăn đều cảm thấy như mình đang ăn vi khuẩn, không phải đói đến không chịu nổi, cô tuyệt đối sẽ không ăn.
Khi tiếng động từ cửa sơn động truyền đến cô vẫn chưa kịp phản ứng, ngược lại hơn sáu mươi người Nick trong sơn động toàn bộ đều nhảy dựng lên chạy về phía cửa sơn động!
Ngay sau đó cô bị dọa nhảy lên, hai mắt trừng trừng, ngay cả tóc cũng muốn dựng ngược!
Không đúng!
Cửa sơn động truyền tới tiếng rống giận cùng tiếng đánh giết của người Nick!
Cô nhớ rất rõ! Lúc Nick thấy người Nick nhỏ ở trên thảo nguyên cũng rống như vậy!
Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ở cửa sơn động! Nhưng mà. . . . . .
Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức chui vào hang trữ khoai tây khô, dùng đá chặn cửa động lại!
Động khoai tây khô này là Nick đào, cửa động chỉ vừa cho một người chui vào. Bên trong giống như tảng đá bị moi hết của bọn họ trước kia, bốn phía đều trống rỗng.
Cô dính sát vào vách động, ngồi xổm trên mặt đất, trái tim đập cuồng loạn!
Tiếng động ngoài động càng ngày càng gần cô, giống như từ cửa sơn động dần dần tiến vào trong sơn động.
Tiếng rống của người Nick chấn động vách núi, giống như tiếng một bầy voi đánh nhau chạy loạn trong sơn động, có vẻ bọn họ đang chiến đấu với một loài vật nào đó.
Dương Phàm nghe thấy tiếng động vật trong sơn động kêu thảm thiết, nghe thấy chúng nó chạy trong sơn động giống như bị người đuổi giết, tiếng chân bọn chúng loạng choạng chịu không nổi, thất kinh.
Không biết qua bao lâu, cô giống như tượng đá, ngừng thở lắng nghe mọi âm thanh từ bên ngoài truyền đến. Trong động tối đen như mực, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của cô. Nhưng hình ảnh xảy ra bên ngoài cứ dội ngược vào trong đầu cô, giống như cô có thể tận mắt nhìn thấy những con vật kia bị bắt giết, khắp nơi đều là máu tươi cùng tay chân bị gãy.
Cho đến khi ngoài động trở nên hoàn toàn yên tĩnh cô mới giống như thức tỉnh hồi hồn.
Từ lúc nào bên ngoài đã trở nên yên tĩnh như vậy? Là ảo giác của cô sao? Đầu xa có vẻ như còn truyền đến tiếng rống giận của người Nick, từ từ truyền vào hư không.
Bên ngoài an toàn rồi sao?
Cô không dám động. Cho tới bây giờ cô vẫn không thấy rốt cuộc là cái gì đột nhiên vọt vào sơn động công kích người Nick nơi này, chỉ có thể phán đoán bằng tiếng động, là một loại động vật mạnh giống như người Nick.
Nhất định là ăn thịt, là loài động vật ăn thịt.
Cho nên bây giờ bên ngoài rốt cuộc là dạng gì? Thứ xông vào giết những con vật kia thắng? Hay là người Nick thắng?
Cô không thể mạo hiểm, cô quyết định chờ cho đến khi Nick trở lại.
Thời gian gian nan trôi qua, dần dần cô cảm thấy khó thở. Không khí trong động là có hạn, cô không dám dùng sức hô hấp, ngược lại giống như vận động viên chạy cự li dài tận lực thả chậm hô hấp, từ từ thở ra rồi hít vào, tiết kiệm dưỡng khí trong động.
Tim của cô cho tới bây giờ vẫn đập rất mạnh, cô vẫn không ngừng tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài động? Tay chân của cô như bị đông cứng, trừ cái đầu sắp nổ tung ra, cả người cô giống như một tảng đá.
So với cả người cứng ngắc, tất cả cảm giác của cô có vẻ đều muốn nổi hết ra ngoài da. Dây thần kinh của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, ngay cả lỗ chân lông cũng có thể biến thành lỗ tai, mắt, nghe nhìn mọi chuyện ngoài động.
Có thể thời gian chỉ mới trôi qua một lát, hoặc là mấy ngày? Cô nghe thấy tiếng bước chân người Nick truyền tới từ cửa sơn động, giống như mỗi lần bọn họ đi săn thú trở về. Những tiếng bước chân này rất quen thuộc, trong vòng mấy tháng này ngày nào cô cũng nghe được.
Sau đó là tiếng rống bi thương liên tiếp vang lên.
Là bọn họ, người Nick đã trở lại.
Bây giờ cô ra ngoài đã được chưa?
Dương Phàm phát hiện tay chân của cô không nghe lời cô nữa, bọn chúng không nhúc nhích. Vừa rồi cô ngồi tư thế gì, bây giờ vẫn tư thế đấy. Tay của cô giống như biến thành đá, cô không điều khiển được chúng nó nữa.
Sau đó cô nghe thấy tiếng một người Nick tập tễnh bước về phía cô, đi tới góc này.
Nick!
Lúc cô chưa nghe được bất kỳ tiếng gì, ngay cả tiếng rống của hắn cũng chưa nghe được, cô đã đẩy tảng đá chặn cửa động xuống, thò đầu ra.
Người Nick cả người còn đầy băng đó nhìn về phía cô đau thương nhẹ nhàng rống lên một tiếng, sau đó hắn đưa tay từ từ kéo cô ra khỏi động.
Cô dùng khóe mắt nhìn lướt qua cảnh tượng trong sơn động, trên đất toàn là máu, những con vật kia đều chết hết. Bọn chúng có con bị vất lên vách tường trong lúc đánh nhau, có con bị cắn đứt cổ, còn lại đều bị xé thành mấy khối.
Cô chỉ dám vội vã liếc nhìn một cái liền nhắm thật chặt mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Nick, cả người núp trong ngực hắn phát run.
Nick phá băng trên người, động tác của hắn tương đối thô bạo. Băng bị hắn cứng rắn kéo xuống, còn có lông và thịt của hắn, một số lông bị đông cứng trong băng cũng bị hắn kéo xuống.
Hắn không cần Dương Phàm giúp một tay, bằng tốc độ nhanh nhất phá hết băng trên người, sau đó liền vác cô trên người. Hắn không cho cô xuống, cũng không cho cô rời khỏi hắn. Cứ như vậy cõng cô đi tới đi lui trong sơn động.
Nằm trên lưng của Nick, cuối cùng cô đã nhìn thấy diện mạo thực của người xâm lăng. Ở cửa sơn động chất đống 6, 7 cỗ thi thể người Nick. Bọn họ bị xé nát, cái đuôi cũng biến thành mấy đoạn.
Bên ngoài sơn động còn có người Nick đang rống, giống như Nick đã từng làm, hướng lên trời phát ra từng tiếng rống tức giận. Cô nghĩ họ muốn gọi những người Nick đi săn thú bên ngoài về, Nick cũng vì vậy mà chạy về.
Tất cả động vật trong sơn động đều chết hết, bạn đời của người Nick sống sót duy nhất chính là Dương Phàm trốn vào trong động.
Những người Nick bạn đời của chúng quỳ trên mặt đất, hoặc là ôm lấy thi thể của bạn đời mình, có con bị xé thành mấy khối, bọn họ liền lượm từng cục về, đặt trên đất, giống như muốn dùng mọi cách để bạn đời trở lại.
Tất cả người Nick mất đi bạn đời đều cúi thấp đầu, nhìn bạn đời đã chết đi. Có con chỉ bị cắn đứt cổ họng, bạn đời của nó liền ôm nó, vừa nhẹ nhàng liếm miệng vết thương của nó, vừa phát ra tiếng grù grù bi thương, nghe giống như đang khóc.
Dương Phàm nằm trên lưng Nick nhịn không được khóc, cô ôm chặt lấy cánh tay Nick, bất an gọi hắn: "Nick, nếu như em chết, anh sẽ làm sao đây?" Vừa rồi cô còn kém một chút nữa là chết, vậy thì bây giờ trong đám người Nick đau thương kia sẽ có nhiều thêm Nick rồi.
Nick nghe thấy cô gọi hắn, kéo cô từ sau lưng xuống ôm vào trong ngực, cổ họng phát ra tiếng grù grù vang dội. Cô nghe thấy hắn rất tức giận, tràn đầy sát khí.
Từ từ những người Nick đi săn đều trở về, bọn họ chia nhau ăn thi thể những người xâm lăng. Không nướng, cứ như vậy trực tiếp nuốt luôn máu và thịt.
Nick cũng đút Dương Phàm ăn vài miếng, đặc biệt mớm đút cho cô. Đã lâu không ăn thịt, mặc dù có máu, nhưng mới mẻ, ngọt ngào. Mặc dù đây là thịt người Nick, nhưng giờ khắc này cảm xúc của cô cũng giống như người Nick, hung hăng nhai thịt uống máu của kẻ địch, nuốt hết chúng xuống!
Mà người Nick có bạn đời đã chết trừ ăn thịt của kẻ địch, còn ăn luôn bạn đời. Bao gồm cả da và xương.
Dương Phàm thấy cảnh như vậy cả người liền run rẩy! Cô không nhịn được nghĩ, nếu như cô chết trước mặt Nick, hắn cũng sẽ ăn cô sao?
Làm xong mọi chuyện, tất cả người Nick như hoàn thành xong một loại nghi thức trang trọng. Bọn họ nối đuôi nhau, rời khỏi sơn động.
Nick cũng mang Dương Phàm ra ngoài, hắn còn đem da sói trên người đắp lên người cô.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ra khỏi sơn động trong thời tiết này, nhưng lại là lần đầu tiên Nick dẫn cô ra.
Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, hắn cũng muốn mang cô theo cùng.
Bọn họ giống như biết mục đích ở đâu, một chút cũng không chần chờ đi về một phương.
Bão tuyết không dấu vết, bầu trời mờ mờ không ánh sáng.
Người Nick giống như U Linh trong tuyết, nhẹ nhàng linh hoạt gấp trăm lần mọi ngày, phóng nhanh trên núi tuyết.
Dương Phàm ôm Nick thật chặt, mặt chôn trong tóc hắn. Hạt tuyết chui vào trong quần áo của cô, chỉ chốc lát sau tóc cô cũng bị tuyết kết băng, qua một lát nữa cả người cô giống như ngâm trong nước đá bị gió lạnh thổi mạnh qua, lạnh đến cả xương cốt cũng bắt đầu đóng băng.
Không biết qua bao lâu, Dương Phàm không có cách tính toán thời gian, cô chỉ biết phổi của cô cũng đã bị đông cứng thành băng rồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Người Nick chạy hết tốc lực trong thời tiết này.
Sau đó bọn họ đồng loạt dừng lại, thả chậm bước chân, từ từ tụ lại gần một chỗ.
Nick đặt cô xuống, bằng tốc độc nhanh nhất, cô chui vào trong tuyết, tạo cho mình một cái động tuyết. Tuyết đủ để cô chôn cả người mình xuống, đợi cô chui vào trong động tuyết rồi mới phát hiện mình đã lạnh đến mức hàm răng đánh lách cách, cả người run run.
Người Nick đã sớm không thấy đâu, bên ngoài chỉ có tiếng rít của gió tuyết.
Một lát sau, tiếng rống của người Nick theo gió truyền đến, giống như tiếng trống trận! Sau đó là tiếng chém giết! Tiếng thân thể đụng mạnh vào vách núi, tiếng đuôi vỗ mạnh rầm rầm công kích không ngừng truyền đến.
Cô hiểu, người Nick đến để báo thù. Mà người xâm lăng cũng là người Nick, giống như cô phỏng đoán. Người Nick có thói quen sống chung vào mùa đông, nhưng không phải tất cả người Nick chung quanh đây đều tụ lại trong một sơn động, mà là nhiều sơn động. Người Nick trèo lên núi hướng nào sẽ tìm vào sơn động ở gần hướng đấy.
Trên ngọn núi đá đen này có bao nhiêu sơn động người Nick dùng để trú qua mùa đông, cô không biết .
Mùa đông này quá khắc nghiệt, thức ăn thiếu hụt không chỉ có người Nick trong sơn động của cô, những người Nick ở sơn động khác cũng sẽ thiếu hụt thức ăn.
Lúc trước cô đoán chỉ đúng được một nửa. Đúng là trong tình huống này người Nick sẽ công kích lẫn nhau, nhưng không phải là công kích người cùng sơn động, mà là tìm đến sơn động của người Nick khác để công kích.
Mục tiêu xác thực là động vật trong sơn động, bạn đời của người Nick.
Cuộc chiến kết thúc rất nhanh, bởi vì Nick tới đón cô rất nhanh. Hắn đến lúc nào cô không thấy, hắn trực tiếp lôi cô ra khỏi hang tuyết rồi vác lên lưng, chạy mấy bước đã đến sơn động kia.
Sơn động này giống như sơn động của bọn họ, cửa động cũng có một đống đá, tuyết đóng lại, bao gồm cả dấu chân người Nick ra vào để lại, vệt đuôi cũng giống nhau như đúc.
Duy nhất một chỗ khác, đó chính là thức ăn trữ nơi cửa động ngay cả một con vật nhỏ cũng không có.
Nick cõng cô vào, càng vào trong càng ấm áp, địa nhiệt quen thuộc, còn có mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Cô lập tức nhận ra những người Nick của sơn động mình, bởi vì tất cả bọn họ đều đứng, những người Nick của sơn động này đều bị giết chết chồng chất trên mặt đất.
Nick cõng cô tới đống người Nick chết kia, cầm lấy chân của một nửa cái xác người Nick, đi vào chỗ sâu trong sơn động.
Chẳng lẽ hắn muốn đi nướng thịt?
Nhất thời Dương Phàm cảm thấy cái đầu của cô có chút không đủ dùng.
Nick chính là tính làm vậy. Sơn động này không khác gì sơn động cuả bọn họ, chỗ sâu nhất trong sơn động chính nơi người Nick dùng để nướng thịt. Tới gần nơi đó một chút đã bị một cỗ khí nóng đập vào mặt.
Bên hố sâu có năm sáu người Nick đang đứng nhìn thức ăn phía dưới.
Nick đứng bên hố, ném nửa cái xác người Nick xuống. Đáy hố vừa sâu vừa đen, cái gì Dương Phàm cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy một ít khói từ từ bốc lên, xem ra thịt ném xuống trước đã chín rồi.
Sau đó mùi thơm của thịt nướng từ từ thổi qua .
Dương Phàm ngửi thấy mùi thơm, bụng đói vô cùng. Nhưng thân thể đói bụng, đầu óc lại tuyệt đối không đói.
Cô tuyệt không muốn ăn. Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ cô đều có thể giải thích, cũng có thể tiếp nhận, nhưng đầu cô bây giờ đều là gỗ.
Thịt dưới đáy hố dần dần được nướng chín, người Nick lấy thịt dưới đáy hố lên. Cô nhìn thấy ngoài mấy cổ thi thể người Nick, còn có một số động vật.
Những con vật này có lẽ là bạn đời của người Nick ở sơn động này, bây giờ bọn chúng đều biến thành thức ăn của người Nick trong sơn động cô.
Người Nick trong sơn động của cô bây giờ chỉ còn lại 226 người.
Hôm nay, bọn họ rốt cuộc cũng được ăn no.